Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Mặc mở to đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm Tần Lạc, Tần Lạc lúc đầu cũng không quá để ý, nghĩ hắn hiếu kỳ nhìn một hồi rồi thôi. Dù sao cũng không có người bình thường nào lại đi nhìn chằm chằm người khác mà đến mắt cũng không thèm nháy một cái. Thế nhưng rất nhanh, cậu liền biết mình sai rồi, có thể được sở nghiên cứu nhìn trúng, làm sao có thể là người bình thường. Mà người này thật sự nhìn cậu chằm chằm gần mười phút, ngây ra đến mắt cũng chưa từng nháy một cái. Ngay cả khi cậu nhắm mắt lại giả bộ ngủ, cũng có thể cảm giác được ánh nhìn nóng bỏng của đối phương.

Tần Lạc bất đắc dĩ mở mắt nhìn về phía Mặc: "Sao anh luôn nhìn tôi vậy, không ngủ được?"

Mặc cắn môi một cái, nín nửa ngày mới lên tiếng: "Cậu, cậu là người tốt, người rất rất tốt tốt…" Đây là những từ tốt nhất mà hắn hình dung được.

Vốn Tần Lạc bị hắn nhìn tới sinh một tia tức giận, nhất thời lại biến mất vô tung. Cậu nhớ lại Tần Khoa bị đám người điên trong sở nghiên cứu nhốt trong một phòng cách ly trắng xóa, dằn vặt đến không ra hình người. Lúc này Mặc cũng vô cùng gầy, nhãn thần đơn thuần phảng phất như vừa đụng vào sẽ vỡ nát. Lòng Tần Lạc thoáng cái liền mềm nhũn, đến giọng nói cũng biến thành rất ôn nhu.

"Tôi có gì tốt chứ." Đến chính cậu cũng thấy thanh âm này rất êm dịu, như là đang hống hài tử vậy.

Mặc vẫn còn nhìn cậu chằm chằm: "Không có đánh tôi, cũng không đem tôi đuổi đi, lấy quần áo cho tôi mặc, còn cho tôi ngủ trên đệm mềm mại. Hơn nữa, hơn nữa cậu rất lợi hại, giúp tôi hủy đi cái kia, cho dù tôi làm thế nào cũng không lấy nó xuống được."

Tần Lạc nhu tóc hắn, người này yêu cầu thực thấp. Mặc giống như cún con cọ cọ tay Tần Lạc, Tần Lạc vỗ vỗ hắn:" Ngoan, nhắm mắt lại, ngủ đi."

Mặc nghe lời nhắm mắt lại, trong miệng lại nói:" Cho dù tôi nhắm hai mắt lại, cũng ngủ không được."

Tần Lạc liếc mắt, ngoài miệng lại nhẹ giọng hỏi: "Vì sao?"

"Ừm… Vui vẻ, hài lòng… Hẳn là nói như vậy đi?" Mặc có chút không xác định, có rất ít người cùng hắn nói nhiều như vậy. Từ lúc sự kiện kia phát sinh, đám người kia đã rất lâu không hề giao cho hắn bất kỳ vật gì, cũng không cùng hắn nói chuyện nữa.

Tần Lạc nhíu mày:" Bởi vì đã thoát khỏi những tên kia sao?"

"Ừ, không cần phải bị ép buộc làm các loại thí nghiệm rất đau, sẽ không vì không nghe lời mà bị giật điện, cũng không cần chích xương chân. Châm rất đau, hơn nữa mỗi ngày đều muốn đánh… Rất, rất đáng sợ!"

Nhìn thân thể Mặc bỗng nhiên buộc chặt, hắn hẳn là thập phần sợ hãi loại đau đớn này đi.

Tần Lạc nhíu mày, cậu ở bốn năm sau tận thế gặp phải Mặc. Khi đó cậu đã biết Tần Khoa bị George bán cho sở nghiên cứu, cho nên đã tập hợp một ít người có năng lực, dự định mạo hiểm cứu Tần Khoa. Làm cậu không nghĩ tới chính là, sở nghiên cứu so với tưởng tượng của cậu thật sự rất khổng lồ, bọn họ lúc đó chỉ mới xâm nhập vào một chi nhánh của sở nghiên cứu, thiếu chút nữa toàn quân bị diệt. Cũng may Mặc mang người vừa vặn đánh vào cái chi nhánh kia, bọn họ mới thoát được. Sau đó cậu liền theo Mặc, bắt đầu phá hủy các chi nhánh của cơ cấu khổng lồ đó, cứu ra người bị nhốt, đồng thời nỗ lực tìm kiếm tung tích Tần Khoa.

Mặc trong mắt Tần Lạc là nghiêm túc và băng lãnh, tuy hắn rất ít khi làm nhiệm vụ một mình, thân thủ lại hết sức cao. Chưa từng nghe người nói qua, chân Mặc có khiếm khuyết gì. Nhưng mới vừa đỡ hắn từ nhà ăn sang phòng tắm khi nãy, Tần Lạc phát hiện hai chân Mặc có vấn đề. Đặc biệt là chân trái, gần như là bị kéo đi. Chẳng lẽ có liên quan tới việc hắn nói, cùng việc chích vào xương đùi có quan hệ?

"Có thể cho tôi nhìn chân anh một chút không?" Tần Lạc mặc dù là mở miệng hỏi, chăn trên đùi Mặc cũng đã bị xốc lên.

Mặc có chút khẩn trương, thế nhưng lại không có ngăn cản.

Quần mặc ở nhà vốn đã rất rộng, hơn nữa Mặc lại vô cùng gầy, Tần Lạc rất nhẹ nhàng mà xắn ống quần của hắn lên tới trên đầu gối.

Mặc mắt không nháy nhìn chằm chằm Tần Lạc, hắn có thể cảm giác được ngón tay ấm áp của đối phương, dán trên bắp chân hắn từ từ di động.

Tần Lạc sắc mặt càng ngày càng khó coi, cậu cư nhiên cảm thấy trong chân Mặc có kim loại, hơn nữa còn là trạng thái phân tử kim loại. Đồng thời số lượng cũng không ít, đều là cùng một loại kim loại.

Mặc nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của Tần Lạc, khẩn trương siết chăn, hắn sợ sau một khắc người này sẽ bảo hắn cút đi.

Người mỗi ngày lấy hắn đi làm thí nghiệm đã từng nói qua, hắn là quái vật nguy hiểm, không có người nguyện ý thu lưu hắn. Cho dù hắn có trốn thoát, cuối cùng cũng không có chỗ dung thân.

Tần Lạc phát hiện Mặc khẩn trương, vỗ vỗ chân hắn: "Không cần khẩn trương, tôi chỉ muốn giúp anh chữa khỏi chân thôi, nhưng sẽ rất đau."

Mặc sửng sốt, hắn không nghĩ tới Tần Lạc cau mày nói ra những lời như vậy, hướng Tần Lạc mà bày ra một bộ dáng tươi cười, trong trí nhớ hắn, để biểu đạt thiện ý hình như là dùng phương thức này.

"Không sao, tôi mỗi ngày đều rất đau, quen rồi… Cảm tạ, cảm ơn cậu."

Tần Lạc bị khuôn mặt tươi cười kia làm cho sửng sốt, người này dáng tươi cười tuy rằng cứng ngắc, thế nhưng đã có hiệu quả mị hoặc chúng sinh rồi. Xoa xoa tóc hắn: "Đừng sợ, tôi sẽ không lấy ra hết một lần, như vậy sẽ rất đau đớn, mỗi lần tôi sẽ lấy một số lượng nhất định, sẽ không để anh quá thống khổ."

Mặc gật đầu, ngoan ngoãn nằm bất động.

Tay Tần Lạc kiềm chặt trên đùi Mặc, chậm rãi di động. Tuy cậu  dùng không gian chi lực chậm rãi hút phân tử kim loại trong xương đùi của Mặc, nhưng vì phân tử quá nhỏ, trước kia Tần Lạc chưa bao giờ dùng không gian chi lực hút vật nhỏ như vậy. Hơn nữa đối phương có số lượng phi thường khổng lồ, không phải chỉ cần mấy phút là có thể làm nên chuyện gì.

Để phân tán lực chú ý của Mặc, không cho hắn đem toàn bộ tinh thần đều đặt trên đau đớn, Tần Lạc câu được câu không cùng hắn nói chuyện phiếm. Dù nhớ tới đoạn ký ức của mình về Mặc, nhưng đối với Mặc mà nói, mình chỉ là một người hoàn toàn xa lạ.

"Tôi là Tần Lạc, anh tên là gì?" Tần Lạc thanh âm nhu hòa hỏi.

Mặc trợn đôi mắt đen suy tư một chút: "Tên, bọn họ gọi tôi là Zero, có lẽ là 'Thứ tự Zero trong vật thí nghiệm' … Tôi không thích tên này."

Tần Lạc nhíu nhíu mày, không ai sẽ đi thích mình bị đặt tên như chuột thí nghiệm vậy. Thời gian tại mạt thế cậu có từng nghe qua, sở nghiên cứu có sáu vật thí nghiệm được coi trọng nhất, theo thứ tự là Zero, S, T, R, Số 7 cuối cùng và Tiến hóa thể 3000. Tần Khoa lúc đó được đánh số hiệu là R, cho nên bị giấu đi vô cùng ẩn mật, mà Zero là vật thí nghiệm sớm nhất của sở nghiên cứu đã bị thất lạc. Tần Lạc không nghĩ tới Mặc chính là Zero, cũng khó trách sao hắn đối với sở nghiên cứu lại căm hận như vậy.

Tần Lạc than nhẹ một cái, nếu như không phải bị bắt khi còn quá nhỏ, có lẽ sở nghiên cứu sẽ tẩy nảo hắn, như vậy rất có thể Mặc là do sở nghiên cứu chế tạo ra.

Mặc thấy cậu không nói lời nào, thanh âm lại thấp thêm chút, như là đang tự lẩm bẩm: "Có đôi khi, trong đầu tôi có một thanh âm. Bọn họ hình như đang gọi tôi, lại như không phải, vì họ đều gọi tôi là Mặc Phỉ Tư. Tôi không biết đó có phải là tên tôi hay không…"

Tần Lạc giương mắt nhìn hắn, Mặc làm bộ đáng thương nháy mắt, tựa hồ rất muốn từ Tần Lạc tìm được sự khẳng định. Tần Lạc như hắn mong muốn gật đầu: "Rất có khả năng, tên này cũng rất hợp với anh."

Đôi mắt Mặc lóe sáng, tựa hồ rất cao hứng: "Tôi cũng thấy như vậy, bởi vì những tên kia nói tôi lớn lên rất giống Mặc Phỉ Tư, cho nên tôi là Mặc Phỉ Tư nha!"

Tần Lạc nhíu mày, xem ra Mặc không phải thực sự là Mặc Phỉ Tư. Nếu như đoán không lầm, Mặc chính là vật thí nghiệm của Mặc Phỉ Tư. Mà tên Mặc Phỉ Tư này, lúc Tần Lạc điều tra hồ sơ bí mật của sở nghiên cứu có từng thấy qua. Bởi vì chỉ vội vã nhìn thoáng qua mà cũng đã lâu lắm rồi, ấn tượng cũng không còn sâu nữa. Nhớ lại nửa ngày cũng không tìm ra được một cái tin tức hữu dụng.

Mặc bỗng nhiên cứng đờ, chân trái của hắn đã sắp mất đi cảm giác, thế nhưng ngay vừa rồi, hắn lại cảm nhận được một cỗ lực lượng áp chế hắn, có một cái gì đó đang bị lực lượng hút ra, từng chút một xuyên qua lớp xương, hướng ra phía ngoài da. Tuy rằng rất đau đớn, thế nhưng lại đối lập với loại cảm giác bị tiêm vào, thống khổ này kém rất nhiều, còn trong phạm vi chịu được.

Trên phần da ở chân Mặc từ từ ngưng tụ một phần bột phấn trắng tinh lượng. Mà tầng bột phấn kia khi tay Tần lạc lướt qua liền dần dần tiêu thất.

Một lát sau Tần Lạc đem số bụi ngân sắc vừa hút vào không gian sau khi ngưng tụ lấy ra, ở trên tay cậu xuất hiện một khỏa ngân châu mượt mà to bằng đầu ngón út.

Bạc trước mạt thế ngoại trừ có khả năng chế tác làm vật phẩm trang sức, còn có thể làm ra các loại chất kháng sinh, thuốc sát trùng. Một ít thuốc bào chế có chứa phân tử bạc còn có thể kháng khuẩn giảm nhiệt, tăng nhanh quá trình khép lại miệng vết thương. Bất quá tại mạt thế, bạc còn có thêm một công dụng, đó là chế tạo ra được vài loại vũ khí dị chủng có lực sát thương cao. Tỷ như, đạn bạc có thể xuyên thấu qua lớp da như sắt thép của người sói biến dị, cũng có thể cho quỷ hút máu một kích trí mạng. Lại tỷ như, chế tạo ra dao kéo mạ bạc có khả năng gia tăng thương tổn với những sinh vật này, đặc biệt là dùng để đối phó với tộc quỷ hút máu, tính chất của vật phẩm bằng bạc sẽ tạo ra các loại vết thương rất khó khép lại.

Nắm trong tay tiểu ngân châu, Tần Lạc chậm rãi quay lại nhìn mặt Mặc, tựa hồ có một đáp án gần trong gang tất, Tần Lạc lại bỏ qua việc truy xét kết quả cuối cùng. Trong mười năm mạt thế, Tần Lạc đã được trao cho bản năng cảm ứng được nguy hiểm, mà người trước mắt này, cậu không cảm giác thấy bất cứ nguy hiểm gì từ người này. Thêm nguyên nhân là lúc mạt thế Tần Lạc từng cứu ra không ít vật thí nghiệm, theo chân họ cùng ăn cùng ở, cùng nhau sát cánh đối kháng các loại nguy cơ tại mạt thế.

Tần Lạc nghĩ, chính mình cũng không phải cái loại người bình thường gì, cho nên dù Mặc là cái gì cũng không quan trọng, trọng yếu là… Hắn sẽ không thương tổn mình. Huống chi cậu ở mạt thế thế cô lực bạt, phải bảo vệ bốn lão ấu bệnh tật, thật là một chuyện không dễ dàng. Nếu như có thêm Mặc, không thể nghi ngờ là tăng thêm một phần sức mạnh rất lớn.

Ngón tay Mặc chậm rãi buộc chặt, nắm lấy góc chăn chăm chú nhìn Tần Lạc. Hắn sợ sẽ thấy trong mắt Tần Lạc sự sợ hãi, kinh hoảng, căm hận…

Tần Lạc bởi vì nghĩ đến các loại thí nghiệm tàn nhẫn của sở nghiên cứu mà sắc mặt dần dần trở nên âm trầm.

Mặc nhất thời khẩn trương nắm cánh tay Tần Lạc: "Tôi, tôi… Tôi sẽ không thương tổn cậu, tôi bảo chứng."

Thanh âm của hắn càng ngày càng nhỏ, tựa hồ như bị người hắn tin cậy nhất xem thấu bản chất khát máu của mình, điều này làm cho hắn chưa bao giờ thống hận thứ năng lực đó của bản thân như lúc này.

Tần Lạc thư hoãn biểu tình trên mặt, xoa nhẹ hắn: "Anh phải đảm bảo không thương tổn bằng hữu, thân nhân của tôi."

Mặc ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, kì quái mà trịnh trọng gật đầu: "Tôi bảo chứng."

Tần Lạc nhìn vào mắt hắn: "Tôi cũng bảo chứng, tôi sẽ không thương tổn anh, cũng sẽ không để bọn họ thương tổn anh."

Trong mắt Mặc như có sương mù ngưng kết, hắn nỗ lực trừng lớn mắt, mới có thể làm hơi nước tán đi.

Mưa ngoài cửa đã tạnh, Mặc nhớ lại lời Tần Lạc đã nói, hắn chỉ để cho mình đợi đến khi mưa tạnh. Cắn môi một chút nhìn ngoài cửa sổ, lại nhìn một chút Tần Lạc, một bộ thương cảm như bị vứt bỏ.

"Anh có nơi để đi sao?" Tần Lạc có chút buồn cười nhìn hắn.

Mặc lắc đầu, Tần Lạc thả ống quần của hắn xuống, lại một lần nữa đắp kín chăn mỏng: "Vậy ngủ đi, tôi không muốn anh rời đi."

Mặc nghe lời nhắm mắt lại, lại len lén nắm lấy góc áo của Tần Lạc. Tần Lạc đối với hành động trẻ con của hắn có chút bất đắc dĩ, lại không hiểu sao có chút yêu thương. Cũng không vạch trần, tựa vào đầu giường bất tri bất giác ngủ mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top