Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Tần Lạc 2 ngày này quả thực cảm thấy vô cùng hạnh phúc, không cần phải cố gắng gặm nuốt những rau quả khó ăn tại mạt thế, cũng không phải suốt ngày chém chém giết giết 1 đống sinh vật biến dị.

Ban ngày cùng Tần Khoa và Mặc lượn lờ khắp các nông trường xung quanh, tiếp theo hoạt động ăn cơm dã ngoại, buổi tối xem ti vi, sau đó giúp Mặc hấp thụ những phân tử bạc còn sót lại ở chân.

Sáng sớm ngày thứ 3, lão John gọi điện cho Tần Lạc thông báo lão đã triệu tập được khá nhiều người có thể trong vòng nửa ngày đem toàn bộ hàng chuyển tới kho lớn, Tần Lạc có thể thông báo cho vị bằng hữu đó đưa xe đến lấy hàng.

2h chiều, Tần Lạc tự mình lái xe đến kho hàng để nghiệm thu, sau đó chuyển tiền vào tài khoản của lão John, lão John vốn định cùng Tần Lạc đứng chờ vị khách hàng lớn kia nhưng Tần Lạc lấy cớ đối phương nửa đêm mới tới nơi này, để lão John cùng mọi người nhanh chóng trở về nhà.

Sau khi mọi người đi khỏi, Tần Lạc đem toàn bộ hàng trong kho thu nạp vào trong không gian của mình, sau đó khoá cửa trở về nông trường.

Mấy ngày tiếp theo Tần Lạc dựa theo phương pháp này để thu mua các loại thịt gia súc, gia cầm. Nhìn những gia súc gia cầm không ngừng được đưa tới phân xưởng giết mổ, Tần Lạc cảm thấy cứ dựa theo tốc độ giết mổ này khả năng cậu phải ở lại đây thêm 1 tuần.

Tối, 3 người đang dùng bữa thuận tiện nghe 1 ít tin tức trên ti vi, bởi vì toàn bộ các kênh đều nói tiếng Anh cho nên Tần Lạc chỉ có thể nắm được 1 chút thông tin.

Tin tức đề cập đến việc có 1 vật không xác định rơi xuống lãnh hải gần nước Z quốc, giáp ranh với R quốc, R quốc không những không để ý đến cảnh cáo của chính phủ Z quốc mà tiến thẳng đến nơi đó vớt vật đó lên.

Xoạch, Tần Lạc đánh rơi đũa lên bàn, vội vàng đứng dậy đi đến trước ti vi, vừa lúc ti vi cũng chiếu đến những hình ảnh mà R quốc đang vớt vật đó lên. Tần Lạc một quyền nện xuống ti vi, bởi vì sức lực quá lớn, khiến cho ti vi lập tức rơi thẳng xuống đất vỡ nát.

Mặc cùng Tần Khoa không hiểu chuyện gì, không biết vì sao Tần Lạc lại quan tâm đến tin tức đó lại còn kích động đến như vậy.

"Cậu, cậu làm sao vậy ?" Tần Khoa chớp chớp mắt to tròn nhìn Tần Lạc.

Tần Lạc nhăn mặt, nửa ngày cũng không nói được 1 câu, mạt thế đã bắt đầu xuất hiện rồi, chỉ còn nửa năm nữa thôi.

Đã từng trải qua mạt thế cho nên Tần Lạc biết rõ, sau khi R quốc vớt được cái vật đó lên, chính nó là nguyên nhân gây nên mạt thế bùng nổ.

R quốc không thể chờ đợi thêm được nữa mà ngay lập tức tiến hành nghiên cứu, lại bởi vì phải đề phòng nước đồng minh với Z quốc là M quốc sẽ tiến hành cướp đọat, sau nhiều lần họp bàn đã quyết định đem vật đó đặt tại nhà máy năng lượng nguyên tử, để bí mật nghiên cứu.

Nhưng chính phú của bọn họ không ngờ rằng cái vật đó lại mang theo vi khuẩn biến dị, cuối cùng khiến cho toàn bộ thế giới gặp phải 1 kiếp nạn kinh khủng, không chỉ có con người mà mọi vật trên trái đất đều bị tàn phá.

Mà thứ kia tồn tại trong nhà máy nên càng khiến cho R quốc lâm nguy, 1 lần nữa thảm kịch tại thế chiến thứ II xảy ra toàn bộ chủng tộc bị tiêu dịêt hoàn toàn.

"Ngày mai chúng ta đến trang viên rượu nho." Tần Lạc nhìn Mặc và Tần Khoa chậm rãi nói.

Mặc không có ý kiến gì, gật gật đầu, nhưng Tần Khoa thì lại khác: "Đề Á bà bà bảo ngày mai sẽ làm thịt nướng cho chúng ta ăn. Cậu à, không thể ở lại đây 1 ngày rồi mới đi được sao?"

Tần Lạc lắc đầu:" Tiểu Khoa ngoan, cậu sẽ gặp Đề Á bà bà, chờ lúc chúng ta trở lại đây bà bà sẽ làm thật nhiều thịt cho tiểu Khoa ăn được không?"

Tần Khoa thấy Tần Lạc đã kiên quyết như vậy, chu môi gật đầu miễn cưỡng đồng ý.

Sáng hôm sau Tần Lạc, Mặc và Tần Khoa xuất phải đến trang viên làm rượu nho. Lần này Tần Lạc không trì hoãn, chỉ ở lại 1 đêm, thuê rất nhiều xe tải đến đem 2/3 rượu nho trong trang viên chở tới kho lớn gần quốc lộ, sau đó như cũ chuyển mọi thứ vào trong không gian.

Kế tiếp thông báo cho Saat mau chóng đẩy nhanh tiến độ, tranh thủ trong vòng 2 ngày đem toàn bộ gia súc gia cầm chuyển đến kho lớn.

Saat thấy Tần Lạc có vẻ mặt nghiêm túc, sợ rằng đã có chuyện gì xẩy ra, vội vàng cho đám công nhân tăng ca. Cũng may là mọi người thấy nông trường bắt đầu kinh doanh thuận lợi, phí tăng ca cũng không thấp cho nên cũng không có người nào phản đối hay nghi ngờ, ngược lại động tác còn nhanh hơn trước rất nhiều.

Tần Lạc cũng không có nhàn hạ, chụp ảnh cho Mặc, sau đó dùng máy tính chỉnh sửa lại, cho đến lúc dù có là người quen nhìn thấy ảnh cũng không thể nhận ra Mặc thì Tần Lạc mới hài lòng.

Tiếp theo gọi điện cho đám thuộc hạ của George, đem ảnh và thông tin gửi đến, muốn nhờ bọn họ làm giúp hộ chiếu cùng giấy tờ tuỳ thân, sau đó còn cẩn thận nói thêm, hy vọng 3 ngày sau tất cả đều được làm xong, càng để lâu thì bọn họ càng khó rời khỏi tầm mắt của George.

Đối phương rất nhanh có câu trả lời, bọn họ sẽ làm xong trong vòng 3 ngày, đến lúc đó hy vọng Tần Lạc có thể giữ lời hứa nhanh chóng biến khỏi Anh quốc.

Buổi tối ngày hôm sau Tần Lạc thuận lợi lấy nốt chỗ thịt cuối cùng, sáng ngày tiếp theo, trước khi rời đi Tần Lạc cùng Saat nói chuyện 1 lúc.

Tần Lạc đương nhiên sẽ không nói "cái gì mà mạt thế sắp đến nhớ bảo trọng", lời này nói ra người ta sẽ không tin còn cho rằng mình đầu óc có vấn đề.

Mà chỉ nói 1 số điểm quan trọng cho Saat biết, như là cậu có 1 người bạn làm trong sở nghiên cứu khoa học, phát hiện gần đây xuất hiện 1 loại bệnh nguy hiểm mới , loại bệnh này có khả năng lây nhiễm rất nhanh, hiện nay không có bất kỳ loại thuốc nào có thể không chế hay chữa khỏi, phỏng chừng quy mô bộc phát so với Dịch Hạch trước kia chỉ có hơn chứ không kém. Mà không may là những người mang dịch bệnh này không hiểu vì sao lại có thể thoát khỏi sở nghiên cứu.

Saat há mồm, qủa thật không tin vào lỗ tai của mình, tuy rằng hắn chỉ có quanh quẩn ở nông trường nhưng Dịch Hạch hắn đã từng được nghe danh. Nghe nói loại dịch này trong lịch sử đã từng bùng nổ 3 lần, lần cuối cùng bùng nổ tại hơn 30 quốc gia. Mọi người ban đầu không biết đấy là dịch chuột cho nên hầu hết những người mắc bệnh đều chết. Nếu đúng như Tần Lạc nói, kế tiếp mọi chuyện sẽ còn kinh khủng hơn rất nhiều.

Tần Lạc cảnh bảo Saat tận lực đừng cho công nhân ra ngoài, một khi phát hiện người nào toàn thân cứng ngắc thì không được đụng tới, bởi vì loại bệnh này về sau sẽ khiến cho con người phát điên cắn xé bất cứ sinh vật sống nào, mà một khi bị cắn thì sẽ không có cách nào chữa khỏi. Mặt khác còn nhắc nhỏ Saat luôn chú ý đến nước uông trong nông trường, tốt nhất là nên dự trữ nước và lương thực ngay từ bây giờ.

Saat tuy là người có vẻ ngoài thô lỗ, nhưng lại có ánh mắt nhìn người cực chuẩn, Tần Lạc trầm ổn, tài giỏi tuyệt đối không phải như những người chuyên môn đi lừa gạt người khác. Hơn nữa những ngày qua, nhưng hành động lời nói của Tần Lạc đã khiến Saat hoàn toàn tin tưởng, cho nên liền sai người bí mật đem tin tức này truyền xuống, lập tức bắt đầu dự trữ nước và lương thực.

Tần Lạc thấy hắn tin tưởng mình, vỗ vỗ vai Saat, nếu thật sự gặp nguy cơ nhất định phải lưu ý đến những thực vật xung quanh, nếu có thời gian thì ra bên ngoài nhìn xem chỗ nào an toàn, chỗ nào tiềm ẩn nguy cơ.

Saat nhăn mày không rõ vì sao Tần Lạc lại nhắc nhở mình chuyện này nhưng vẫn thận trọng gật đầu, nhìn 3 người Tần Lạc lên xe rời khỏi nơi này.

Tần Lạc cũng không biết liệu những lời này của mình có thể cứu được bao nhiêu người, lúc này cậu chỉ nhớ nhà, hận không thể ngay lập tức bay thẳng về nước.

Nếu vật chết tiệt đó đã được R quốc vớt được, thì thời gian cũng chỉ còn có nửa năm. Tần Lạc phải nhanh chóng về nhà, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để sẵn sàng đón mạt thế.

Tần Lạc lái xe hết tốc độ, cũng may là Mặc và Tần Khoa hai người này đều có lá gan to đùng cho nên không bị doạ sợ, đặc biệt là Mặc còn cảm thấy hưng phấn, kỹ thuật lái xe của Tần Lạc đã được đào tạo tại lớp chuyên ngành mạt thế cho nên hiện tại những xe ô tô trước mặt hay những chướng ngại vật trên đường chỉ là chuyện nhỏ, cho dù có nhắm mắt lại Tần Lạc cũng dễ dàng vượt qua. Ba người chỉ dùng có 1 nửa thời gian để về đến biệt thự, nghỉ ngơi chưa được 1 tiếng chuông cửa đã vang lên.

Tần Lạc đem Tần Khoa và Mặc tống vào phòng ngủ, sau đó mới đứng dậy mở cửa, vẫn là 2 người lúc trước, bọn họ đem hộ chiếu cùng toàn bộ giấy tờ đưa cho Tần Lạc, trước khi rời đi còn ám chỉ, nếu bên họ đã hoàn thành xong mọi yêu cầu thì hy vọng Tần Lạc giữ lời hứa, mau chóng rời khỏi Anh quốc. Nếu gặp vấn đề khó khăn về vé máy bay thì bọn họ sẵn sàng giúp đỡ.

Tần Lạc cũng không có khách khí, dứt khoát nói rõ, 3h ngày mai muốn có vé máy bay để về nước. Một người trong số họ sau khi gọi địên xong, thì nói lại với Tần Lạc ngày mai cậu có thể đi thẳng đến sân bay L thị, ở đó tự nhiên đã có người chuẩn bị hết mọi thủ tục, chỉ hy vọng ngày mai bọn họ đừng chậm trễ để tránh việc không kịp lên máy bay.

Sau khi tiễn 2 người ra khỏi cửa, Tần Lạc nhanh chóng lục tìm, thấy được 1 bộ tóc giả và 1 đống đồ mỹ phẩm của đại tỷ. Đơn giản hoá trang cho Mặc 1 chút, 1 mỹ nữ cao gầy xinh đẹp xuất hiện, Tần Lạc thấy Mặc biến thành như vậy hài lòng gật đầu, quyết định mai cứ như vậy mà rời khỏi đây thôi .

Nếu biệt thự này đã muốn bán cho người khác, thì toàn bộ những đồ đạc bên trong có thể mang theo thứ gì thì tận lực mang đi. Tần Khoa dường như đã nhận ra, tuy rằng không có nhìn thấy tin tức thông báo cha mẹ đã qua đời nhưng tiểu tử kia có thể cảm nhận được lần này ra đi sẽ không còn có thể trở về nơi này được nữa.

Vì thế năn nỉ Tần Lạc mang theo toàn bộ quần áo, đồ chơi thậm chí là cả giường lớn trong phòng ngủ cũng muốn mang theo, quần áo của cha mẹ, những đồ dùng của họ rồi đến cả gia cụ trong nhà tất cả đều mang theo.

Tần Lạc trợn mắt , nếu làm theo ý tưởng của thằng nhóc này , thì lúc bọn họ ra khỏi của , căn nhà này ngoài 4 bức tường ra thì chẳng còn gì nữa , nhìn lại thấy thằng cháu tiểu bá vương nhà mình đang ngẩng đầu, mắt tròn xoe tỏ vẻ đáng thương đang nhìn mình, lại nghĩ tới tai nạn của đại tỷ và tỷ phu, được rồi, không đành lòng nói từ chối.

Cúôi cùng Tần Lạc chịu thua, dù sao cũng có không gian làm chỗ dựa, cứ tạm thời thu nạp tất cả những thứ này vào trong.

Lần này không che dấu Mặc và Tần Khoa, trước mặt 2 người đem từng vật thu nạt vào không gian, mới đầu Tần Khoa và Mặc còn trợn mắt ngạc nhiên nhưng sau đó thì chỉ huy Tần Lạc thu hết thứ này đến thứ kia không ngừng nghỉ.

Mặc nhìn căn phòng trống không, không thể không có ý kiến: "Vậy buổi tối chúng ta ngủ ở đâu ?"

Tần Lạc sửng sốt 1 lúc, xấu hổ lấy giường lớn trong không gian ra, ba người buổi tối nằm trên giường lớn trong căn phòng trống rỗng, ngủ 1 giấc thật sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top