Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🌸Chương 72: Thế giới ABO ( 3 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸 [Mau xuyên] Cứu vớt vật hi sinh BOSS

🌸Chương 72: Thế giới ABO ( 3 )

Bài hát: Sick Enough To Die (Part 2) - MC Mong Ft. Sweden Laundry

Editor: AnGing

Tĩnh Hảo dẫn cậu rẽ bảy tám ngóc ngách tới tầng hầm ngầm, lập tức đẩy ra cửa phòng chứa cơ giáp hỏng, ở trong toàn là những bộ cơ giáp bị tổn hại nặng nề trong lúc huấn luyện, cụt tay cụt chân.

Phương Dập đi theo phía sau cô, nhìn cô bẻ một tay của bộ này rồi chặt một chân của bộ kia, thu thập đủ các linh kiện vụn vặt, chỉ trong vòng nửa giờ đồng hồ đã có thể tạo ra một bộ cơ giáp hoàn chỉnh, cánh tay nó đung đưa khiến tro bụi bay tứ tung, khiến cậu ngơ ngác há hốc mồm.

Tĩnh Hảo mở cửa phòng điều khiển ra nhìn cậu, đợi mãi không thấy người đâu, trực tiếp điều khiển cơ giáp xách cậu lên, vững vàng đặt cậu xuống bên cạnh, quay lại nhìn thấy Phượng Dập vừa mới hoàn hồn trở lại. 

"Cậu thấy vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi à?" Cô nhìn một lượt phòng điều khiển đơn sơ này, lắc đầu bất mãn, "Đống cơ giáp này đều là loại bình thường dùng để huấn luyện, tới mức pháo ống thuộc tính thấp nhất còn không có."

Cô vừa nói vừa tăng tốc độ, cảnh vật thoáng qua bên trong hệ thống cơ giáp, giống như những hành tinh tan rã trong khoảng không vũ trụ, chỉ còn sót lại những điểm sáng tàn lụi. 

Phượng Dập nhìn cô thuần thục sử dụng cơ giáp, lại nghĩ tới cơ giáp hiện tại mà mình dùng chỉ là một đống phế liệu đã qua sử dụng, khi nhìn lại về phía cô ẩn chứa sự sùng bái mà tín ngưỡng khó có thể che giấu. 

Đây mới là Cố Tĩnh, Cố Tĩnh trong truyền kỳ.

"Nếu cậu muốn học thì tôi có thể dạy." Tĩnh Hảo tăng tốc không ngừng bay ra khỏi chủ tinh đế quốc Carter, nhắm ngay thời gian quân tuần vệ thay ca trong không trung, trực tiếp bay ra ngoài, an tĩnh không hề lưu lại một chút dấu vết nào, còn có thời gian quay đầu lại nhìn về phía Phượng Dập. 

"Có điều nếu cậu muốn học cái này thì trước tiên phải có kiến thức về kết cấu của các loại cơ giáp, biết được chúng được cấu tạo như thế nào, cách chế tạo từng loại linh kiện liên kết hỗ trợ lẫn nhau." cô như chợt nghĩ tới cái gì, nở nụ cười, "Trước kia khi tôi vừa mới bắt đầu học, phải phá hủy hàng trăm cơ giáp mới tìm hiểu được hết những thứ này, vứt bừa bãi các linh kiện còn bị vệ binh trông giữ đuổi theo đánh."

Cô nhẹ nhàng nhắc tới chuyện quá khứ giống như chỉ nói về chuyện thời tiết ngày hôm nay, không hề có cảm giác khó khăn hay gian khổ, cũng không than trách, thậm chí không hề có ý khoe khoang. 

Bình đạm tới mức cậu cũng không biết phải nói gì. 

Phượng Dập chần chờ suy nghĩ xem mình có nên an ủi một chút hay không, lại nhận ra mình chưa bao giờ nói những lời như vậy, nhắt thời không nói được một chữ nào. 

"Cậu đang định an ủi tôi đấy à?" Tĩnh Hảo quay đầu lại nhìn cậu, nhấc tay kéo cậu lại gần, đưa gậy khống chế phương hướng nhét vào tay cậu, thân thiệt nhất chán cậu một chút, "Tôi biết cậu định nói gì, nhưng mà bây giờ cậu vẫn nên nhìn về phía trước mà đi, mạng sống của chúng ta đang nằm trong tay cậu đó."

Ánh mắt Phượng Dập bị cô hướng về phía trước, bừng tỉnh nhận ra không biết họ đã tiến vào vũ trụ từ bao giờ, phía trước là hằng hà vô số các hành tinh lớn nhỏ và rác vũ trụ, nếu cơ giáp thẳng tắp đụng phải, kết cục sẽ chỉ có tan xác mà chết. 

Cậu còn chưa kịp nghĩ ngợi, một hành tinh to đùng đúng lúc xuất hiện trước mặt bọn họ, lao như điên tới trước phi giáp của hai người. 

Động tác trên tay cậu phản ứng nhanh hơn đại não, cậu còn chưa kịp nghĩ ngợi đã chuyển tay lái.

Chỉ là chưa kịp thở phào, đột nhiên lại có một hành tinh nhỏ khác lao tới, mắt thấy sắp đụng vào phi giáp. 

Phượng Dập sợ tới mức quên cả phản ứng.

Giây tiếp theo, toàn bộ cơ giáp đã vững vàng ngừng lại, Tĩnh Hảo nhìn vào đôi mắt ngạc nhiên của cậu, xoay một chiếc linh kiện, "Lúc lắp ráp thuận tay thêm vào một cái linh kiện dừng khẩn cấp, không ngờ cũng có lúc dùng tới."

Cô vỗ vỗ cẳng tay của Phượng Dập, "Thả lỏng một chút, chúng ta lại tiếp tục."

 Bây giờ Phượng Dập mới hiểu hết ý của cô, bàn tay đang điều khiển bánh lái đã được cô nắm lấy dùng sức đẩy, cơ giáp lại tiếp tục di chuyển, lướt qua tiểu hành tinh kia, lao vào vòng tay của vũ trụ. 

Cảm giác được bàn tay ấm áp của cô buông lỏng, Phương Dật lập tức khẩn trương, nhìn về phía trước, hít sâu vững vàng điều khiển bánh lái. 

Chỉ là mỗi khi cậu mới vừa thích ứng được với tốc độ của phi thuyền thì nó lập tức tăng tốc, cậu tiếp tục căng chặt thần kinh, nhìn chằm chằm phía trước không dám phân tâm, thậm chí còn phải nhanh chóng tính toán góc độ, lách qua khe hở giữa các hành tinh, cẩn thận vô cùng. 

Chờ sau khi an toàn vượt qua vô số các hành tinh, Phương Dập mới buông tay, hai bàn tay còn đang run rẩy, lưng đã ướt đẫm mồ hôi, quả thực còn mệt hơn lúc huấn luyện thao tác cơ giác gấp mấy lần. 

Chỉ là hiệu quả thì vô cùng rõ ràng, tốc độ tính toán của cậu đã nhanh hơn trước rất nhiều, tính chính xác cũng tăng lên, tuy nhiên cậu vẫn có cảm giác mơ màng, không thể diễn tả, nhưng lại có chút hưng phấn và kích động.

Tĩnh Hảo điều khiển cơ giáp bay tới điểm đến, thả lỏng bánh lái nắm lấy tay Phượng Dập, túm lấy sợi dây thừng đang cột ở buồng không chế định trói chặt hai người vào với nhau, Phượng Dật theo bản năng né tránh khoảng cách gần gũi quá mức của hai người, lỗ tai đỏ bừng cố gắng lùi về phía sau trốn.

"Ồ, không muốn bị buộc lại cũng được, vậy cậu phải ôm chặt lấy tôi đấy," Tĩnh Hảo quay đầu nhìn về phía phòng quan sát ở ngoài, nhẹ nhàng đếm ngược, "Ba, hai, một."

Cô vừa dút lời, toàn bộ chiếc cơ giáp đã rơi từ trên không xuống, xé rách không khí, lướt qua các tầng mây, càng lúc càng rơi nhanh, tạo ra một quả cầu lửa trong không trung. 

Phượng Dập lập tức ôm chặt người bên cạnh, khi sắp sửa tiếp đất, cậu không hề do dự xoay người làm đệm lót cho cô, dùng sức ấn gương mặt tươi cười của cô vào lòng, ngay cả mái tóc bung xõa của cô cũng được bảo vệ thỏa đang.

"Bùm", cơ giáp mang theo sức nặng khổng lồ lao xuống biển, bắn lên từng đợt sóng, sau đó chìm nghỉm.  

Lực ép biến mất.

Tĩnh Hảo dò đầu ra từ trong lòng cậu, thì thầm bên tai cậu, mắt phượng mày ngài quyến rõ khó tả, giống như mặt hồ gợn sóng trong gió xuân, "Kích thích không?"

Phượng Dập nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt màu vàng kim chạm tới ánh mắt cô cũng như mềm nhẹ hơn, tốt đẹp, ôn hòa, "Rất kích thích."

Chưa bao giờ cậu có cảm nhận được cảm giác khẩn trương kéo lại tới tấp như vậy, thần kinh vốn đang vô cùng căng thẳng đột nhiên được thả lỏng lại, giống như một chiếc lò xo bị nén chặt hết cỡ rồi bị văng ra, dồn nén rồi được thả lỏng, mang theo cảm giác thản nhiên vui sướng sau khi trải qua trận cửu tử nhất sinh, cũng đủ khiến cho cậu quay trở lại hiện thực đau đớn trước mắt.

Vũ trụ bao la, đã được ngắm nhìn, bầu trời có cao bao nhiêu, cũng sẽ rơi xuống mà thôi.

Chiếc cơ giáp kia vốn được tổ hợp lại từ đống cơ giáp phế thải mà thành, vốn đã phải bay với tốc độ cao cộng thêm việc rơi từ trên không xuống giờ đây cũng đã gần như hỏng hết, Tĩnh Hảo miễn cưỡng điều khiển nó bay ra khỏi biển, vừa tới nơi thu gom cơ giáp hỏng nó đã vỡ tan thành một đống linh kiện hỗn độn, khiến cho vệ binh canh gác khẩn sương quan sát bọn họ, trông như có thể xông lên bất cứ lúc nào, Tĩnh Hảo lập tức tóm lấy Phượng Dập, hai người chạy như bay ra đường lớn, chống đầu gối thở phì phò cười to.

Còn chưa cười xong, trên đường đột nhiên xông tới một đám người, nam nữ tách ra hai bên, vây quanh hai người bọn họ, ba chân bốn cẳng khoác lên người bọn họ trang phục đặc sắc của tinh cầu này. 

Làn váy sặc sỡ xõa tung trên cơ thể Tĩnh Hảo, các tầng váy rung động chồng lên nhau,  gợn sóng như một bức họa cuộn năm màu, trên đầu cô cài trang sức màu bạc, ngay cả mái tóc dài được buộc gọn gàng cũng được thả tung, được tết thành một chiếc đuôi sam, xen kẽ những bông hoa tươi. 

Phượng Dập cũng được thay cho bộ trang phục nam cùng màu, gương mặt trắng trẻo tuấn tú với đôi mắt vàng kim rực rỡ, toát ra một vẻ đẹp gợi cảm, vừa nam tính vừa dịu dàng.

Đội ngũ phục trang tản ra, hát ca dao dẫn hai người vào trong hàng ngũ, vây quanh bọn họ vừa múa vừa hát, khiến cho mọi người xung quanh chú ý, vỗ tay trầm trồ khen ngợi theo điệu nhạc, hoặc trực tiếp chen vào vòng trong cùng nhau nhảy múa. 

Còn chưa chuyển xong một vòng, bỗng có một cụ già đứng dậy từ giữa hàng ngũ, khom lưng hành lễ với hai người Tĩnh Hảo, tươi cười nhiệt tình, "Khách nhân từ xa tới đây, hoan nghênh hai người tới tinh cầu sg236 tham gia vào ngày lễ "con nhện" của chúng tôi, cuối cùng hôm nay cũng có thể đón được một đôi tình nhân, mời hai người cùng nhau chúc mừng với chúng tôi, hôn một nụ hôn đại diện cho niềm hạnh phúc thật sự, tình cảm của hai người sẽ mãi không phai tàn".

Lễ con nhện?

Lại còn một thụ hôn thật lòng?

Phượng Dập nhìn Tĩnh Hảo không biểu cảm gì, không biết cô đang nghĩ gì, buông tay xuống định từ chối, "...Chúng tôi," cậu lại nhìn sang Tĩnh Hảo, lỗ tai đỏ bừng, "Chúng tôi không có quan hệ gì với nhau cả."

Cụ già tươi cười hớn hở, tất nhiên là không tin vào lời nói của cậu, tiếng hoan hô xung quanh càng lúc càng lớn, cũng có hàm ý thúc giục. 

Sắc mặt Phượng Dập hơi quẫn bách, không biết nên xử lý tình huống này như thế nào, khí thế hùng hồn lúc trước giờ chắc còn sót lại tí nào, trông có vẻ đáng thương như chú cún con ướt nhẹp.

Tĩnh Hảo tiến lên, nhanh tay túm lấy cậu, một tay đỡ sau gáy, một tay nâng cằm cậu lên, trước mặt bao người đặt một nụ hôn lên môi cậu, cảm giác mềm mại lướt nhanh qua môi cậu, tân biến trong chớp mắt. 

Tĩnh Hảo buông lỏng tay nhìn về phía cụ già, nụ cười trên khóe môi chưa từng tan biến, "Trưởng lão, không biết ngài có thể giúp hai vị khách này một chút được không?"

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, Wattpad, Dembuon.vn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top