Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Giáo thảo ác ma cô hầu gái xinh đẹp (8)

“Được rồi, đến rồi!”

Thanh âm trong trẻo dễ nghe vang lên bên tai Nam Phong Liễm.

Nam Phong Liễm vừa ngước mắt lên, cửa lớn lộng lẫy uy nghiêm của học viện Thánh Anh xuất hiện ở trước mắt.

Bạch Mặc vì công lược Nam Phong Liễm, xoát độ hảo cảm ở trước mặt hắn, cười đến mức vô cùng ngọt ngào, thanh âm hết sức ôn nhu, “Cậu không có mặc đồng phục Thánh Anh, không phải là học sinh trong trường đi? Này, cậu từ cửa lớn trực tiếp đi ra ngoài là được rồi…”

“Thiếu gia, ngài đã đi đâu? Tôi tìm ngài nửa ngài, cuối cùng cũng tìm được ngài rồi…”

Một người đàn ông trung niên mặc đồ quản gia kiểu Anh khi nhìn thấy Nam Phong Liễm ánh mắt sáng lên, vội vàng đi tới, lúc nhìn đến tay của Nam Phong Liễm và Bạch Mặc giao nhau, hai tròng mắt không khỏi trừng lớn, trong ánh mắt mang theo vài phần dò hỏi nghiêm nghị.

“Thiếu gia, vị tiểu thư này là...?”

“Xin chào, con là Hạ Anh Lạc.”

Bạch Mặc rất lễ phép trả lời, khi nhìn thấy sự kinh ngạc lóe lên, tìm tòi dò xét vân vân trong mắt người khác, cô cố gắng rút tay mình về.

Không ngờ, Nam Phong Liễm lại nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn giãy dụa của cô trong lòng bàn tay, sau đó hắn ngước mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên, trong mắt hàm chứa cảnh cáo, nói: “Vincent, Lạc Lạc là bạn của tôi.”
Nghe thế, Bạch Mặc vừa mừng vừa sợ.

A té ngã!

Nam Phong Liễm, cậu rất không nỡ buông tay bản bảo bảo à!

Còn nữa, ai cho phép cậu gọi bổn bảo bảo là Lạc Lạc!

Bản bảo bảo đây là bị cậu trêu chọc đấy à? Không ngờ là trêu ghẹo đấy?

Đây thật sự là một hiện tượng tốt, cho nên tao niên, xin đừng mặc sức trêu chọc tôi một cách qua loa nữa, (*^__^*) hi hi hi…

Vincent nhanh chóng rũ mắt xuống, “Thì ra là bạn của thiếu gia, Hạ tiểu thư, đối với hành vi thất lễ vừa rồi, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi.”
Bạch Mặc không thèm để ý khoát khoát tay, “Không sao.”

Quay đầu lại, “Nam Phong Liễm, người nhà của cậu đã tới, tôi đây đi học trước.”

Nam Phong Liễm gật đầu một cái, cao lãnh:

“Ừ.”

Bạch Mặc: “…”

Vincent: “…”

Thiếu gia, thỉnh ngài buông tay Hạ tiểu thư ra trước được không?

Cái dáng vẻ miệng bất đồng với hành vi ngây thơ này của ngài, thân là quản gia tôi quả thực là cũng nhìn không nổi được không!!

Bạch Mặc ho khan hai tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “…Cái kia, tay của tôi.”

Nam Phong Liễm lúc này mới lưu luyến buông cô ra, khi hơi ấm và sự mềm mại trên đầu ngón tay biến mất, chẳng biết tại sao, trong lòng hắn sinh ra một sự mất mát trước nay chưa từng có.

Mà loại tâm tình biến hóa mà hắn không thể nắm bắt được đó, đến từ cô gái này—

Trong lòng dâng lên một tia cáu kỉnh, hắn chưa bao giờ cho phép những thứ gì đó ngoài tầm kiểm soát xuất hiện trong sinh mệnh của hắn…

Đôi mắt Nam Phong Liễm trầm xuống, nhìn gương mặt minh diễm tinh xảo của thiếu nữ, con mắt xanh thẳm trong veo xanh đậm sâu thẳm.

“Vậy tôi đi, tạm biệt.”

Bạch Mặc làm một tư thế ‘vẫy chào’ với hắn, sau đó xoay người đi vào trong học viện Thánh Anh, để lại cho hắn một mái tóc dài phất phơi, bóng lưng duyên dáng tinh tế.

“Thiếu gia, Hạ tiểu thư đã đi.” Vincent kính cẩn nhắc nhở.

Cho nên, tôi xin ngài cũng không cần nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ấy nữa được không?

Ngài có biết ngài rất giống Vọng Phu Thạch trong chuyện xưa của Trung Hoa không?

Loại hình tượng này căn bản cũng không thích hợp với ngài có được không?

Bạch Mặc đi được bước, bỗng nhiên dừng bước chân lại.

Trong bối cảnh cây xanh đủ loại hoa, cách một đoạn không gần không xa, cô đột nhiên quay đầu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn minh diễm chợt nở một nụ cười lóa mắt như hoa—

“Nam Phong Liễm, tôi quên mất một việc, chúng ta cũng coi như là bạn bè đi, nếu như vậy, không bằng đẻ lại phương thức liên lạc cho tôi thế nào? QQ này, Wechat, số điện thoại đều có thể.”

Như vậy sau này mới dụ dỗ/thông đồng thành công hơn nha!

Vincent cho rằng thiếu gia nhà mình nhất định sẽ đồng ý, dù sao vị Hạ tiểu thư này cũng là cô gái duy nhất đi vào lãnh địa của thiếu gia, không ngờ…

Nam Phong Liễm câu môi cười xinh đẹp, nói: “Không cần.”

Bởi vì, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại, Anh Lạc.

Cái gì?

Chẳng lẽ lỗ tai ta xuất hiện ảo giác?

Ai đó có thể nói cho ta biết, ta vừa nghe một lời nói điêu không?

Nếu như là thật, Nam Phong Liễm, tôi không muốn làm bạn với cậu nữa!

#Thuyền nhỏ hữu nghị nói lật liền lật#

Nụ cười ngọt ngào trên mặt Bạch Mặc cứng đờ một giây, rất nhanh liền thu lại nụ cười, quay đầu, xoay người, tiêu sái rời đi.

Đang tự kiểm điểm trong lòng: Cái này không khoa học!

Chẳng lẽ là do ta quay đầu lại cười ở góc độ quá xấu xí? Đây nhất định không phải là thật! Huhuhu~

Nhưng mà, dám cả gan từ chối ta như thế, cậu chính là người đầu tiên!

Rất tốt, Nam Phong Liễm, cậu đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!

Cậu cái tiểu yêu tinh lằng nhằng này a~

Một ngày nào đó, Bạch đại tổng tài tôi muốn cậu thần phục dưới thân tôi!

Hệ thống đối với lần này, ha hả hai tiếng.

Sau đó, tặng cô bốn chữ!

[MDZZ*!]

(*) MDZZ: Mẹ nó cái đồ khuyết tật trí tuệ (Tham khảo:ZZ)

-

“Thiếu gia, hình như Hạ tiểu thư tức giận, tại sao ngài…?”

Vincent cố gắng sắp xếp lời nói, thế nhưng, ông phát hiện mình đã hoàn toàn không còn hiểu nổi cái cách chơi đùa của giới trẻ bây giờ nữa QAQ!

Nam Phong Liễm chỉ cười không nói.

Vincent hoảng sợ, đây, đây…đã là lần thứ hai ông nhìn thấy thiếu gia cười!

OMG!

-

Làm một mỹ thiếu nữ ngoan ngoãn, Bạch Mặc tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện trốn học như vậy.

Tiễn Nam Phong Liễm đi, Bạch Mặc lần theo trí nhớ, liền tìm được lớp Hạ Anh Lạc đang học.
Mới xuất hiện ở cửa lớp học, một tiếng lên án kìm nén bén nhọn,liền đổ ập xuống nện về phía cô—

“Hạ Anh Lạc, tại sao cô có thể quá đáng như vậy?!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top