Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Giáo thảo ác ma cô hầu gái xinh đẹp (12)

Bạch Mặc: Ha ha.

—Tôi không!

“Miệng cậu la hét người người bình đẳng, khinh thường những quý tộc nhà giàu chúng tôi, thực ra trong lòng cậu vô cùng hướng tới nó đi?”

“Nếu không, tại sao Âu Lạc Thần lại đồng ý giúp cậu chuyển trường đến Thánh Anh chứ? Tại sao lúc học sinh Thánh Anh bài xích cậu, cậu không đi thế? Tại sao quần áo giày dép hàng hiệu xa xỉ Âu Lạc Thần mua cho cậu, câu muốn mặc nhỉ? Tại sao rõ ràng thân thể mẹ cậu đã khỏe rồi, cậu lại muốn—”

“…Nói dối nhỉ?”

Những câu chất vấn, từng chữ giết tâm.

Không chỉ có bạn học trong lớp ánh mắt phức tạp nhìn về phía Cảnh Nại Nại, ngay cả thần sắc Âu Lạc Thần cũng không khỏi có chút biến hóa.
—Hạ Anh Lạc nói, là thật sao?

Nghi vấn này, xoay quanh ở trong lòng mọi người.

Bạch Mặc cười mà không nói.

Mầm móng hoài nghi đã chôn xuống, nảy mầm chẳng qua là chuyện sớm hay muộn.

Trong trí nhớ Hạ Anh Lạc, Âu Lạc Thần đối xử với Cảnh Nại Nại vô cùng tốt, sau khi phát hiện học sinh Thánh Anh bởi vì Cảnh Nại Nại ăn mặc bình thường bị người ta cười nhạo bài xích, hắn mua cho Cảnh Nại Nại rất nhiều quần áo giầy dép sa hoa.

Mà Cảnh Nại Nại, cũng không cự tuyệt.

Bất kể là chuyển trường đến học viện quý tộc, hay là Âu Lạc Thần mua đồ xa xỉ cho cô ta, mặc dù Cảnh Nại Nại chư từng chủ động yêu cầu, thế nhưng, cũng chưa từng có biểu hiện kháng cự mãnh liệt.

Bởi vì, cô ta chỉ cần ở trước mặt Âu Lạc Thần lộ ra chút xíu ý nghĩ như thế, Âu Lạc Thần sẽ bá đạo mạnh mẽ thay cô ta quyết định, không cho từ chối.

Cho nên, nữ chủ nữ giúp việc này, thật sự giống như thế…

Nghèo hèn không thể thay đổi sao?

Quả nhiên, khi mọi người thấy đôi giày số lượng có hạn dưới chiếc váy đồng phục của Cảnh Nại Nại, còn có đeo trên cổ, là dây chuyền ngọc bích ít nhất sáu chữ số, trong lòng vốn là có năm sáu phần hoài nghi, đã thành bảy tám phần.

—Cảnh Nại Nại từ lúc nào cần làm công kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, mà cũng có thể mua nổi đồ xa xỉ?

“Nhất định là Cảnh Nại Nại cầu Thần thiếu mua cho cậu ta!”

Trong đám người đột nhiên có ngữ khí toát ra bén nhọn nói một câu, sau đó bọn họ bắt đầu mồm năm miệng mười nghị luận.

“Cảnh Nại Nại cậu ta thật là không biết xấu hổ!”

“Vẫn không biết xấu hổ nói chúng ta chỉ biết ăn uống chơi bời, làm sâu mọt xã hội, giống như chỉ có chính cô ta là tiên nữ, còn chúng ta là bại hoại như nhau!”

“Chúng ta là sâu mọt chỗ nào? Ít nhất, chúng ta không có không biết xấu hổ dùng tiền của người khác mua quần áo giày dép và túi xách!”

“Đúng vậy, chúng ta dùng tiền nhà mình, cũng không có dùng tiền của cậu ta, cậu ta dựa vào cái gì mà một bộ như thể chúng ta đều là lạt kê?”

(*) Lạt kê: một từ thông dụng trên mạng, có nghĩa là chế nhạo, giễu cợt.

“Cậu ta nhất định là đố kị chúng ta!”

Những người này mỗi người nói một câu, đều giống như mũi tên sắc bén, cắm vào lòng Cảnh Nại Nại.

Sắc mặt Cảnh Nại Nại càng ngày càng trắng, thân thể lung lay sắp đổ, dường như tùy thời đều có thể ngã xuống.

“Nại Nại!!”

Ngay tại lúc Cảnh Nại Nại ngã xuống trong nháy mắt đó, hai cánh tay Âu Lạc Thần ôm lấy, tiếp được cô ta, dùng một cánh tay ôm thân thể run rẩy lạnh lẽo của cô ta vào trong ngực, sau đó ngẩng đầu, tầm mắt thô bạo nhìn những người còn đang châm chọc, một cước đá ngã cái bàn cách hắn gần nhất—

“Các người muốn tìm chết có đúng không?”

“Cảnh Nại Nại là nữ nhân của Âu Lạc Thần tôi, chỉ bằng các người mà cũng dám nói cô ấy như vậy?”

Bạch Mặc cũng không nhịn được muốn vỗ tay cho hắn.

#Nam chủ bệnh xà tinh, ngươi uy vũ khí phách#

Cô đã xem nhiều tiểu bạch văn* MarySue TomSue thiên lôi cuồn cuộn như vậy, nam chủ bệnh xà tinh bá đạo một màu, nhìn thấy sống động vẫn là lần đầu tiên!

Tiểu bạch văn (*): Những cuốn tiểu thuyết có cốt truyện đơn giản, tình tiết vô nghĩa, thiếu sự sâu sắc. (Nguồn baidu)

[Tin tưởng ta, sau này cô sẽ gặp được càng nhiều bệnh xà tinh đi lại!]

Hệ thống càu nhàu lẩm bẩm.

Sủi bong bóng, ta chọc!

“Ta rất mong chờ nha~”

-

Bầu không khí thoáng cái yên tĩnh lại.

Trong phòng học có thể nghe thấy tiếng châm rơi này, đột nhiên vang lên một tiếng cười nhẹ thanh mị—

“Âu Lạc Thần, bọn họ không dám, anh nói…”

“Tôi dám không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top