Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Chương thưởng] Phiên ngoại của Long quân

[Chương thưởng] Phiên ngoại của Long quân, trận chiến ngàn năm của dâm long cùng tiểu thư đồng của hắn (hhh~)

Thiên giới vốn luôn sóng êm gió lặng, dạo gần đây lại xuất hiện một chút tin đồn. Đó chính là Long quân tân nhiệm mới thu nhận một tiểu thư đồng —— nghe nói là gốc cây bách hợp đã đồng hành cùng hắn lúc trước khi tu luyện, hấp thụ linh khí đất trời tu thành tiên duyên*.

*tiên duyên: bất tử

Tiểu thư đồng kia sinh ra đã là quốc sắc thiên hương, da thịt như tuyết trắng, khí chất thuần tịnh, ngay cả hơi thở cũng thoang thoảng mùi hoa bách hợp, là mỹ nhân hiếm có khó gặp trên Thiên giới.

Long quân đối với tiểu thư đồng này có thể nói là một tấc cũng không rời, thậm chí lúc xuống hạ giới ban mưa cũng phải mang theo bên người, ánh mắt mỗi khi nhìn về phía tiểu thư đồng kia tràn đầy nhu tình mật ý, làm cho chúng tiên ghen tị.

Bọn họ nào biết được, vị Long quân một tấc cũng không rời tiểu thư đồng ngon miệng này đã nghìn năm còn chưa ăn được vào miệng.

------

Bên trong đại nội Long Cung, Mai Thanh Lộng đuổi lui thuộc hạ, chỉ lưu lại một mình Ninh Uyển. Hắn đem căn phòng bố trí đến là kiều diễm đa tình, nhưng mỹ nhân kia tựa như không hiểu được thâm ý của hắn, cúi đầu ngơ ngác đứng ở một bên.

"Uyển muội!" Mai Thanh Lộng không biết cởi bỏ y phục từ lúc nào, chỉ còn lại mỗi kiện trung y, vai rộng eo nhỏ, dáng người đĩnh bạt, phong thần tuấn tú, cực kỳ đẹp trai.

Ninh Uyển càng cúi đầu thấp hơn: "Long quân, pháp luật Thiên Đình nghiêm ngặt, mong ngài tự trọng."

"Uyển muội!" Mai Thanh Lộng tiến lên nắm lấy bờ vai mềm mại nhu nhược của nàng, tuy là cách lớp y phục nhưng xúc cảm vẫn ấm áp nhẵn mịn, "Nàng còn giận ta sao?"

"Ninh Uyển không dám."

"Kể từ ngày ấy nàng tu thành gọi ta một tiếng "Mai đại ca", sau này cũng không cùng ta thân cận nữa." Nhưng nàng lại bình thản đi theo bên người hắn, không chút e dè mà tắm rửa thay quần áo trước mặt hắn, mỗi lần đều ghẹo đến tâm hắn ngứa ngáy khó nhịn, mà nàng vẫn là một bộ dáng ngây thơ mờ mịt, "Uyển muội, chẳng lẽ nàng đã quên chúng ta trước kia ở bên nhau có bao nhiêu vui sướng sao?"

Tất nhiên là không quên. Nhưng cũng chưa quên ngươi đã tính kế ta như thế nào nha! Ninh Uyển trong lòng ngứa răng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh. Dù sao Thiên giới nhật nguyệt vô biên, nàng chính là muốn thờ ơ không để ý tới hắn.

Mai Thanh Lộng dùng ánh mắt cẩn thận phác họa gương mặt tinh xảo của nàng, đang ngắm bỗng thấy trong mắt nàng hiện lên một tia giảo hoạt, bỗng đột nhiên nhanh trí!

Nếu nàng không phải nguyện ý, thì làm sao hồn phách không tiêu tan, sau khi thành tiên còn cùng hắn nửa tấc cũng không rời chứ. Hắn âm thầm thề, dù sau này năm tháng có kéo dài bao lâu, vẫn sẽ ở bên nàng mãi mãi. Mai Thanh Lộng đột nhiên duỗi tay ra, ôm lấy kiều nhân đang đem hồn bay xa bế ngang lên.

Ninh Uyển kinh hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ hắn, còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn nhẹ nhàng ném lên giường ngọc, sau đó một đạo thân hình nam tử to lớn uy nghiêm phủ lên cơ thể nàng, hơi thở lạnh lẽo phả vào bên gáy mẫn cảm.

"Mai Thanh Lộng, ngươi!" Lưu manh...

Mai Thanh Lộng lại khẽ cười một tiếng, như trút được gánh nặng, khóe môi nhếch lên: "Rốt cuộc cũng chịu gọi tên ta?"

"Ngươi... Ngươi mau tránh ra, ngươi như vậy ta thấy không được tự nhiên." Tai Ninh Uyển lặng lẽ đỏ lên.

"Hả?" Mai Thanh Lộng thầm hối hận không bá vương ngạnh thượng cung sớm một chút, hắn ép mình xuống thấp hơn, ngực chạm vào nơi mềm mại được che chắn bởi bộ tiên bào màu trắng của nàng, lập tức xuất hiện một trận rung động: "Nàng là sợ ta làm ra gì đó, hay là sợ ta không làm gì?"

"Ưm..." Ninh Uyển muốn đứng dậy, nhưng nàng vừa mới giãy giụa lại càng đem bộ ngực lớn của mình ép vào trong ngực nam nhân, hơi hơi tê ngứa, vội vàng nằm xuống dán sát vào giường ngọc.

Mai Thanh Lộng không lên tiếng trêu đùa nữa, hai tròng mắt thâm thúy chứa đầy ôn nhu, tựa như có ma lực thần kỳ khiến Ninh Uyển dần dần đắm chìm trong đó.

Hắn hé đôi môi mỏng, thâm tình nói: "Uyển muội, ta muốn nàng, muốn nàng phát điên mất rồi." Không biết là ai động trước, bốn cánh môi lúc đầu hơi hơi đụng vào nhau, ngay sau đó chặt chẽ khó tách rời. Mai Thanh Lộng ngậm lấy miệng nhỏ thương nhớ ngày đêm, ký ức hiện lên, thân thể lập tức nhớ lại những niềm vui thấu xương lúc trước.

"Ừ.." Động tác mút vào của hắn dần dần gia tăng, hơi thở nam tính xâm chiếm suy nghĩ Ninh Uyển, hô hấp nàng dần trở nên dồn dập, đại não trống rỗng, lồng ngực kịch liệt reo hò, thân thể vốn tịch mịch đã lâu bắt đầu tê tê dại dại.

"Ba ——" một tiếng, thẳng đến khi khuôn mặt nữ tử dưới thân ửng hồng, Mai Thanh Lộng mới buông đôi môi bị mút đến bóng loáng của nàng ra, chỉ cần nhìn vào bộ dáng nàng hai mắt hàm xuân, khí huyết Mai Thanh Lộng liền hạ trào, dưới háng cứng rắn.

Ninh Uyển gian nan điều chỉnh hô hấp, đột nhiên ngực chợt lạnh, tiên bào vướng bận kia đã bị Mai Thanh Lộng kéo xuống, hai tiểu bạch thỏ đẫy đà giật mình nhảy ra, cảnh tượng cám dỗ khiến hai mắt hắn trầm xuống. Ninh Uyển muốn che đậy, nhưng lại yên lặng quay đầu đi, mặc ánh mắt hắn trần trụi quét qua thân thể nóng bỏng của mình.

"Uyển muội..." Trong lòng Mai Thanh Lộng vui sướng lẩm bẩm kêu, cúi đầu bắt lấy một viên hồng mai đang run rẩy, đầu lưỡi vẽ vòng qua lại trên viên quả cứng rắn.

"A~" Ninh Uyển vốn mẫn cảm, môi lưỡi hắn vẫn lạnh lạnh như cũ, lại khiến nàng thoải mái đến xương cốt cũng phát run, không tự chủ mà cong thân mình, đưa bản thân vào trong miệng hắn.

Bàn tay hắn to lớn phủ lên luồng tuyết nhũ bị vắng vẻ bên kia, khó khăn nắm chặt phần thịt mềm mại, xoa xoa một cách gợi tình, làm xuất hiện từng mảng phấn hồng.

Yêu nghiệt này... bắt đầu giày vò người. Ninh Uyển tình triều sóng động, hai chân bất giác đã có ẩm ướt, thực muốn... Thực muốn hắn tiến vào an ủi một phen. Tuy nhiên vật cứng rắn chống trên bắp đùi nàng rõ ràng đã sẵn sàng vận sức chờ phát động, nhưng Mai Thanh Lộng chỉ nhấm nháp thưởng thức, khiêu khích nàng.

"Shh..."

Hạ thể đột nhiên bị một làn sóng ấm áp cọ xát qua, Mai Thanh Lộng vốn đang cực lực nhẫn nại, thiếu chút nữa đầu hàng. Khẽ nhấc người lên, chỉ thấy nữ tử dưới thân mi mắt rũ thấp, e lệ ngượng ngùng, tầm mắt dời xuống, hai luồng nhũ cao vút trước ngực, phía trên là hai điểm đỏ bừng bị nước miếng làm ướt, run run rẩy rẩy, xuống chút nữa, hai chân vẫn còn mặc tiết khố không biết khi nào đã khép lại kẹp lấy côn thịt hắn, cọ cọ qua lại....

Coi như hắn là thánh nhân, nhìn thấy tình hình này cũng nhịn không được, huống chi hắn không phải là thánh nhân, chẳng qua chỉ là dâm long bị đói khát hơn ngàn năm.

Một chân cường thế chặn vào hai chân khép lại của nàng, chỉ một động tác, lập tức đem tiết khố mỏng kia xé ra, lộ ra bụi lông lưa thưa bí mật. Trên lông tóc kia còn dính dâm dịch trong suốt...

"Uyển muội... Nàng cũng muốn ta hả."

Thân thể Ninh Uyển mở rộng, sắc mặt đã xấu hổ đến đỏ bừng, lúng ta lúng túng mở miệng: "Còn... Còn dong dài cái gì."

"Đây, liền tới thỏa mãn nàng." Mai Thanh Lộng đỡ côn thịt to lớn màu đỏ tím, bởi vì ngạnh đã lâu, quy đầu to bằng quả trứng vịt còn lóe lên ánh sáng dâm mị, chống lên huyệt khẩu phấn nộn ướt nóng của nàng. Vừa mới tiếp xúc, hai người không nhịn được than nhẹ một tiếng, "Ta vào đây..."

Vừa dứt lời, hắn liền động thân về phía trước, tức khắc một loại xúc cảm căng chặt trơn trượt từ dưới thân truyền tới, đại khái là nghỉ* quá lâu, tiểu huyệt trở nên chặt chẽ dị thường, xiết hắn muốn xuất thần, huyệt thái dương nhảy thình thịch.

*nghỉ ở đây là ko làm ... ấy ạ

Ninh Uyển dưới thân cũng không chịu nổi, bị hắn đỉnh đến rơi tan tác, vừa đau vừa sảng. Hòa hoãn chốc lát, lúc sau từ sâu trong mị huyệt bắt đầu ngứa ngáy tê dại, liền nhấc chân cọ cọ eo nam tử.

Mai Thanh Lộng không kiềm chế bản thân nữa, trầm eo nhập tận cây đi vào, thẳng đến lông tóc chạm vào hoa môi phấn nộn của nàng, túi trứng căng phồng vỗ lên huyệt khẩu tròn xoe. Sau đó không đợi nàng thuận khí, liền bắt đầu nông sâu ra vào, chậm rãi thọc vào rút ra.

"Ân~... Ư a... Chậm một chút... Chậm một chút a~" tầng tầng lớp lớp mị thịt bị hắn mở ra lại khép lại, dục vọng muốn cự còn nghênh truy đuổi theo niềm vui thích côn thịt lớn mang lại. Phần lưng Ninh Uyển kề sát vào giường ngọc hơi chút lạnh, trước người lại là thân hình lạnh lẽo cứng cỏi của Mai Thanh Lộng, lửa nóng xao động trong cơ thể dường như được xoa dịu, một làn sóng khác lại bị hắn điên cuồng trừu động bùng lửa lên. Khoái cảm tích tụ từ bộ phận tương liên dọc theo xương sống bò tới từng đầu dây thần kinh...

Động tác dưới thân Mai Thanh Lộng không ngừng, đôi mắt thâm thúy trước sau nhìn chằm chằm mị thái mặc sức nở rộ của nàng, một loại thỏa mãn tràn ngập thân thể và tâm trí hắn.

Trời cao đối đãi với hắn, quả thực không tệ.

Lại là một cái động thân, quy đầu khai phá đường đi tới cuối hoa tâm, cảm nhận được eo gối của nữ tử dưới thân chợt nhiên bủn rủn, trong cổ họng tràn ra rên rỉ yêu kiều ngọt nị. Mai Thanh Lộng cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, khí huyết toàn thân cuồn cuộn chảy, khoái cảm cùng thỏa mãn cực lớn khiến cho hắn phát ra tiếng rên rỉ nặng nề.

"A~ Uyển muội, nàng đây là muốn cắn chết ta." Theo động tác đẩy của hắn, luồng nhũ trước ngực nữ tử gợn sóng, mái tóc đen lấm tấm những hạt mồ hôi nhỏ xíu, khiến nàng trông thật quyến rũ.

"Ư~  Mai... Mai Thanh Lộng.. ngươi.. ngươi quá đáng..." Hô hấp Ninh Uyển bể tan tành, miệng anh đào khẽ nhếch.

Khoái cảm mãnh liệt như thủy triều, từng đợt từng đợt ập đến tập kích nàng, khiến nàng như chìm nổi trong sóng, mà nam tử phía trên lại là cọng rơm cứu mạng duy nhất.

Bên tai tràn ngập thanh âm va chạm "bạch bạch" dâm mĩ, những tiếng rên rỉ trầm thấp của nữ tử và những lời dâm từ lãng ngữ của nam nhân thỉnh thoảng vang lên.

Cuối cùng khi đạt tới đỉnh, hai mắt Ninh Uyển tan rã, toàn thân suy nhược.

Nhưng mà nàng đã xem nhẹ con dâm long đã đói khát ngàn năm. Chỉ chốc lát sau hắn lại đổi tư thế, ôm nàng bắt đầu vuốt ve trừu lộng...

"Mai đại ca... Ư ưm~ ta... Ta không còn sức..."

Mai Thanh Lộng hôn lên môi nàng: "Ngoan, ta còn là được..."

"A! Cầu xin ngươi... Buồn ngủ quá..."

"Nàng ngủ đi Uyển muội." Sau đó lại là một cú đâm sâu...

Đến cuối cùng, Ninh Uyển chỉ nhớ rõ mình ngay cả giường cũng không xuống được, cả người nhớp nháp, tay nhân giống như bông vải, nâng cũng không nâng nổi, phía dưới lạnh căm căm, chắc hẳn đã sưng lên. Trong lòng tức giận, vì thế lại lạnh mặt không thèm để ý tới Mai Thanh Lộng.

"Ngoan, lần sau ta nghe nàng." Dâm long được ăn no thỏa mãn lấy nước ấm, ân cần chà lau dỗ dành nàng.

"Lần sau?" Ninh Uyển mơ mơ màng màng nói, "Hừ, lại chờ một ngàn năm đi."

"Này..."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top