Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

【Chương thưởng】 Phiên ngoại: Ghế mây hhh + lời tỏ tình ngọt ngào

Sau khi từ giã sự nghiệp, Ninh Uyển mua lại mảnh sân mà lúc trước 《Khuynh thành》 thuê để quay chụp ở trấn Khánh Phong.

Nơi này dân phong thuần phác, đại đa số mọi người chỉ muốn an nhàn, không cầu phú quý. Trong trấn nhỏ thậm chí còn không có rạp chiếu phim đàng hoàng, nên lúc rảnh rỗi mọi người thường qua nhà nhau chơi, nhìn đám con nít đuổi theo nhau đùa giỡn.

Ninh Uyển rất thích bầu không khí nơi này, mỗi năm đều muốn lên nơi đây ở mấy tháng. Người dân trong trấn nhỏ không biết cô là ngôi sao lớn, nụ cười thân thiết thuần thiện, đối với người nửa chìm trong danh lợi như cô, nơi đây giống như thế ngoại đào nguyên vậy.

Bố cục sân viện cô cơ bản không động tới, dù sao đều là những cây đại thụ trồng hàng trăm năm, cao ngất ngưởng, trong đình hóng mát bàn đá ghế đá đều bị thiếu góc, trải qua nhiều phong sương. Thỉnh thoảng cô lôi ghế mây ra ngoài sân nằm xuống, tiếng ve ngày hè kêu ríu rít, mơ mơ màng màng một buổi chiều trôi qua.

Chung Lãng lặng yên không tiếng động mở cửa sân, nhìn thấy cô lắc lư chân, bộ dáng đang say ngủ. Ánh nắng loang lổ hất từ bóng cây, rải rác điểm chiếu trên người cô, mái tóc dài rũ bên má bị gió thổi đung đưa, dịu dàng đến mức trái tim hắn gần như tan chảy.

Hắn không khỏi nhớ lại cảm giác rung động khi nhìn thấy cô tại đây khóc thầm trên chiếc ghế mây lúc đóng phim. Lồng ngực trong nháy mắt nổi trống, tim đập thình thịch như muốn bật thốt lên lời. Tiếng ve kêu đã sớm ngừng khi hắn bước vào cửa, lúc này lại bắt đầu, xa xôi giống như cảnh trong mơ.

Hít sâu một hơi, không kịp trút bỏ một đường phong trần, hắn nhẹ nhàng khóa kỹ cửa, đặt vali sang một bên, sau đó bước về phía người phụ nữ đang phát sáng.

Chung Lãng ngồi xổm xuống, lập tức để lại bóng đen trên khuôn mặt trắng nõn của người phụ nữ. Dưới ánh mặt trời mùa hè, hắn cúi đầu nhẹ mổ lên môi cô một ngụm, chọc cho nữ nhân hừ nhẹ một tiếng, lông mi khẽ run, híp mắt nhìn thấy là Chung Lãng, lại quay đầu chủ động cùng hắn hôn môi.

Nụ hôn này mang theo ôn nhu gợi tình, cùng với nhớ nhung hơn một tháng không gặp. Cánh môi nhẹ nhàng cọ xát, đầu lưỡi lướt qua hàm răng, triền miên nhảy múa. Không hề kịch liệt, nhưng khi tách ra cả hai đều há miệng thở dốc.

Chung Lãng chỉ ngón tay điểm trán cô: "Em đấy!"

"Em làm sao?" Ninh Uyển lúc này mới hoàn toàn thanh tỉnh, người đàn ông trước mặt mũi thẳng miệng rộng, đường nét rắn chắc, trong mắt lấp lánh ánh sáng, giống như ánh mặt trời, cô phát hiện hóa ra mình còn nhớ hắn nhiều hơn so với tưởng tượng.

"Lại không khóa cửa." Chung Lãng nghiêm túc dạy bảo, "Nói em bao nhiêu lần rồi, bây giờ người xấu rất nhiều, đừng tưởng nơi này dân phong thuần phác..."

"Chung Lãng~" Ninh Uyển cười ngọt ngào, cắt đứt lời hắn lải nhải, "Đó là bởi vì biết hôm nay anh tới mà."

Cảnh tượng này có vẻ quen thuộc, cả hai nhìn nhau mỉm cười.

Ninh Uyển duỗi duỗi người, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay nam nhân: "So với dự tính sớm hơn hai giờ, khẳng định chưa ăn cơm. Anh có đói bụng không?"

Chung Lãng: "Đói."

Ninh Uyển tự nhiên muốn đứng dậy: "Em đi lấy sủi cảo cho anh."

"Không vội ăn sủi cảo."

"A?"

"Ăn em trước." Hai tay chống lên tay vịn, vây nữ nhân trong ghế mây, giọng nói từ tính của Chung Lãng trầm xuống, nghe dị thường mê hoặc. Theo tầm mắt nóng bỏng của hắn, Ninh Uyển cúi đầu, cô chỉ mặc váy hai dây màu trắng, đường viền cổ để lộ ra mảng lớn da thịt và hình dáng hai bán cầu ưu mỹ...

Núm vú bị quần áo che lấp, thế nhưng dưới ánh mắt trần trụi nóng rát của hắn... đứng thẳng lên. Cô nhẹ giọng mắng: "Lưu manh."

"Bây giờ lưu manh muốn bắt đầu." Chung Lãng cười tà, cúi người xuống, hơi thở nóng rực phun lên cần cổ tuyết trắng của cô, đôi môi nhẹ nhàng dùng sức mút vào, khi trượt xuống một bên xương quai xanh tinh xảo, đầu tiên thè lưỡi dọc theo hình dạng xinh đẹp liếm hôn, sau đó ngậm vào trong miệng mút...

"A~" Môi lưỡi hắn như mồi lửa, theo động tác hắn trêu chọc, Ninh Uyển cảm giác toàn thân nóng bừng như hỏa thiêu. Từng đợt tê ngứa nhè nhẹ từ trong xương cốt tràn ra, cánh tay mềm mại bất tri bất giác ôm lấy vai người đàn ông, ngón tay tiến vào trong quần áo hắn.

Chung Lãng thoáng ngẩng đầu, dùng ánh mắt phác họa hình dáng mà hắn mơ ước, như chiếc bát úp ngược vậy. Hắn cách lớp áo hai dây, ngậm lấy một viên nhô lên, chọc cho người phụ nữ dưới thân hừ kêu ra tiếng. Ngậm trong miệng tỉ mỉ liếm láp, không bao lâu nước miếng nhanh chóng thấm ướt vải dệt.

Rốt cuộc vải dệt cũng xù xì hơn so với môi lưỡi, cọ xát vào chỗ lõm trên đỉnh hồng mai, tâm cô như bị mèo nhỏ gãi qua, vuốt ve một bên bị vắng vẻ: "Bên này... Cũng muốn~"

Vì thế Chung Lãng đổi bên, đem hai đầu vú ăn lớn một vòng. Khi môi lưỡi rút lui, lớp vải ướt bị gió thổi qua, xúc giác mát lạnh làm Ninh Uyển không tự giác rùng mình một cái, hai chân cô không biết từ lúc nào đã kẹp chặt lấy đùi phải người đàn ông, cọ xát vuốt ve...

"Chờ không kịp sao, hử?" Chung Lãng lần này đi Nam Phi đóng phim điện ảnh, vừa đi chính là hai tháng, lại trong thời kỳ khí huyết phương cương, vật dưới háng kia khi nhìn thấy hình dáng trước ngực cô lập tức đứng nghiêm chào.

Ninh Uyển ngẩng cổ, tỉ mỉ nhả hơi: "Nói nhiều."

Chọc cho Chung Lãng bật cười ra tiếng, người phụ nữ của mình đối với làm tình trước nay đều thản nhiên hưởng thụ. Hắn nhẹ dùng sức tách đôi chân thon dài thẳng tắp của nữ nhân, vén váy ngắn lên —— quần lót màu trắng bao vây lấy tiểu huyệt đã sớm ẩm ướt, vì thế hắn không chần chờ nữa, duỗi tay thô bạo lột bỏ quần lót, lại kéo khóa quần ra, đỡ côn thịt nhắm ngay mật động giữa hai cánh hoa môi.

"Vợ ơi." Giọng hắn khàn khàn, lời vừa dứt, hông liền mạnh mẽ va chạm ——

"Ừ... Ahh!" Côn thịt hung hăng bổ ra thịt bích căng chặt, đi đến tận cùng, trướng căng khiến cô buột miệng thốt ra tiếng kinh hô, ngay cả ngón chân cũng banh thẳng.

Vừa đau lại vừa sướng.

Không cho cô thời gian thích ứng, nam nhân bắt đầu thọc vào rút ra trong nội bích khô khốc. Hắn luôn thích làm nhiều kiểu mới mẻ, có vẻ như loại phương thức thô bạo này vợ hắn cũng rất thích. Không phải sao? Tiếng kêu vừa giòn vừa vội, âm điệu cao vút, mặt mày hàm xuân, cặp mông vốn đang ngồi trên ghế mây cũng theo động tác của hắn nhẹ nhàng lắc lư.

Chẳng mấy chốc đã có tiếng nước róc rách chảy trong nội bích, ấm áp siết chặt bao quanh côn thịt nổi đầy gân xanh. Động tác dưới thân Chung Lãng không ngừng, ra sức lao tới, cúi đầu ngậm lấy phần nhô lên trên tuyết cầu đang lắc lư lay động, dùng hàm răng gặm cắn cọ xát.

"A! A a a! Chung Lãng... Quá nhanh a a a a!" Ninh Uyển vui sướng rên rỉ, thừa nhận nhiệt tình như lửa của người đàn ông. Khoái cảm tích tụ nơi bụng dưới dọc theo xương cụt chạy thẳng lên trên, thiêu đốt ý thức cô, bên tai chỉ còn âm thanh va chạm nặng nề của hắn.

Tiểu huyệt không ngừng co rút lại, cái miệng nhỏ cắn chặt côn thịt. Vừa nghênh đón vừa chống đẩy lại va chạm của hắn, Chung Lãng chịu đựng xúc động muốn bắn tinh, treo hai chân người phụ nữ lên trên tay vịn ghế mây, cứ như vậy hai chân Ninh Uyển mở rộng, miệng mật động càng thêm căng chặt, liều mạng quấn lấy đại gia hỏa của Chung Lãng.

Ninh Uyển vội vàng kinh hô: "A a... Không... Thả em xuống..."

Cơ thể đột nhiên mất đi trọng tâm làm cô mất khống chế, người đàn ông không để ý tới cô sợ hãi kêu hét, tốc độ lao tới càng lúc càng nhanh, dần dần toàn bộ trọng tâm đều rơi vào bộ vị hai người giao hợp.

Giống như... giống như chính mình bị côn thịt của hắn xuyên qua.

Ninh Uyển hiếm thấy đỏ mặt, chìm đắm trong tình ái tràn trề.

Hai người hiểu rõ thân thể nhau, nhìn thấy biểu tình sắp cao trào của đối phương, cùng nhau gia tốc, thanh âm va chạm cùng tiếng nước òm ọp càng thêm vang dội, cuối cùng cùng nhau leo lên đỉnh...

Chung Lãng vẫn ở tư thế này bất động, thẳng đến khi Ninh Uyển duỗi tay đẩy hắn, cũng không đứng dậy. Hắn đột nhiên nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: "Em biết không? Lần đó đóng phim, lúc nhìn thấy em nằm trên ghế dựa ở nơi này, anh đã muốn lao vào ôm em thật chặt, xoa em tiến nhập người anh, nói em đừng bao giờ khóc."

Ninh Uyển nghe vậy giật mình, nhớ tới đó là cảnh diễn khóc. Tiểu huyệt bị rót đến no căng, trái tim cũng ê ẩm chua xót. Cô lúc này để cho hắn phóng túng, nhu tình nói: "Anh thật ngốc, đó là nhập diễn quá sâu."

Nhớ tới cái gì đó, lại nói: "Không phải anh ghét nhất loại người như em sao, làm sao lại khăng khăng một mực với em vậy?"

Chung Lãng ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh: "Trước khi gặp em với anh mà nói, thì thuộc về loại người này. Nhưng gặp được em rồi, em trở thành ngoại lệ duy nhất của anh."

Ninh Uyển ngơ ngác chăm chú nhìn nam nhân, than thở một tiếng, bốn cánh môi lại dán lên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top