Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Dị thế long quân 10

Lời nói lăn đi lăn lại trong lòng nàng, lặp lại liên hồi, Ninh Uyển nghiêng tai cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên kia, cuối cùng vẫn thì thầm vào tai nhị thúc, thần sắc ngưng trọng nói: "Nhị thúc, con hy vọng trước khi con và hắn chính thức thành thân, bí mật về tộc săn rồng của chúng ta đừng tiết lộ cho hắn."

Theo cách hiểu trước mắt thì, cũng chỉ có bí mật này mới làm Mai Thanh Lộng có chút kiêng kị, nếu như trước tiên cho hắn biết bí mật ấy, lấy thực lực cường đại của hắn, phỏng chừng sau khi hủy diệt vũ khí bí mật, hắn có thể một lưới bắt gọn tất cả tộc nhân.

Ninh Ngọc nghe vậy, trên mặt đầy nếp nhăn mở miệng cười, chất nữ này không uổng công hắn thương, cuối cùng cũng không phải cùi chỏ hướng ra ngoài, còn biết phân rõ nặng nhẹ, lại nghiêm túc nói: "Đây là đương nhiên, hắn dù sao cũng là người ngoại lai, nhị thúc điểm này cũng biết có chừng mực."

Hắn lại hỏi cặn kẽ chi tiết về cuộc gặp gỡ giữa hai người, cũng như nguồn gốc của tầm long thước, v.v, nghĩ đi nghĩ lại, làm lão nhân trong tộc, đoạn lịch sử liên quan tới núi Kỳ Liên kia hắn dĩ nhiên là thuộc trôi chảy, vì vậy câu chuyện xưa Mai Thanh Lộng kể qua cũng coi như có thể tin. Chẳng qua là sự kiện của giao long ở núi Kỳ Liên kia chính là nỗi sỉ nhục của tộc săn rồng, điều này khiến hắn càng thêm kiên định về chuyến đi lần này.

Chờ khi hai người trở lại đám người, Mai Thanh Lộng thế nhưng đã hoàn toàn hòa nhập với đám thanh niên trẻ tuổi, trong một đống người ăn mặc giản dị, hắn không thể nghi ngờ chính là người lóa mắt nhất. Hắn mặt mày ôn nhuận, thái độ khiêm tốn, khi có người tới hỏi vấn đề, hắn liền chuyên chú nhìn vào mắt người nọ, lúc trả lời lại lựa lời cực kỳ thích đáng, khiến những người trong bộ tộc vốn hoài nghi hắn cũng tỏ vẻ thổn thức không thôi.

Cuối cùng hốc mắt hắn dần dần phiếm hồng, nắm tay siết chặt, thanh âm trầm thấp mà giàu sức cảm hóa: "Tại hạ tuy bất tài, nhưng mối thù diệt tộc nguyện không đội trời chung, Mai mỗ ta tại đây thề, không giết được Thanh Long, tuyệt không rời núi!"

Ninh Uyển trong lòng cảm thán, người này trời sinh rất giỏi lừa người, ngắn ngủi mấy câu nói đã khơi dậy phần lớn niềm tâm huyết của mọi người, Ninh Diễm - người nhỏ tuổi nhất, con ngươi cũng lập lòe sùng kính: "Mai đại ca yên tâm, tộc săn rồng bọn ta chính là khắc tinh của nó, huynh lần này coi như là tìm đúng người rồi! Chúng ta có..."

"Tiểu Diễm!"

Thình lình một đạo thanh âm không hài lòng cắt ngang, Cốc Anh Hoa vốn đang khoanh tay dựa lưng vào đại thụ, lạnh lùng đi tới, làn da hắn màu lúa mì khỏe mạnh, mắt to mày rậm nhưng không có vẻ chất phác chút nào, ngược lại trông có vẻ trầm ổn không phù hợp với tuổi thật, đôi môi kiên nghị mím chặt, liếc mắt Ninh Diễm một cái: "Ngay cả xào huyệt rồng cũng chưa thấy, thổi phồng cái gì."

"Là... Cốc đại ca..." Ý thức được mình bệnh cũ lại tái phát, Ninh Diễm le lưỡi một cái, Cốc đại ca tuy là bà con xa khác họ, nhưng hắn được coi là người xuất sắc nhất trong đám trẻ tuổi của tộc săn rồng, là một dũng sĩ có tiếng trong tộc, có thể được chân truyền trở thành tộc trưởng, bình thường Ninh Diễm nghe lời hắn nhất.

Mai Thanh Lộng thế nhưng lại đi thẳng về phía Ninh Uyển, trước cúi đầu chào Ninh Ngọc, chắp tay thi lễ nói: "Ninh thúc."

Ninh Ngọc cũng không tiếp lời, ánh mắt nghiêm nhị, toàn bộ khí chất nửa đời đều tạo áp lực trước thiếu niên trẻ tuổi này, mà Mai Thanh Lộng trước sau vẫn duy trì tư thế cúi đầu nghiêm mặt, một khoảng vắng lặng, lúc sau hắn (Ninh Ngọc) mới đưa ra cánh tay thô tráng có lực: "Ta thay mặt tộc nhân tộc săn rồng, hoan nghênh ngươi gia nhập."

Cái này xem như hắn chính thức được đoàn người công nhận, Mai Thanh Lộng hướng về phía Ninh Uyển tinh quái nháy mắt, Ninh Uyển cũng ôn nhu cười đáp lại. Nghỉ ngơi một hồi, Ninh Ngọc giơ tay tuyên bố: "Thời điểm không còn sớm, chúng ta bắt đầu lên đường thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top