Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Người máy trung khuyển 20

Trong lúc tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, Ninh Uyển ở trong đầu dùng ý thức mở ra thương thành đạo cụ. Kỳ thật cái gọi là thương thành đạo cụ, chẳng qua chỉ là một ít cài đặt chi tiết kĩ càng hơn được giới hạn trong mỗi thế giới, cũng có thể coi như là một bug nhỏ.

《Xem chi tiết bản đồ tinh hệ》, 4000 xu nhiệm vụ; 《Hướng dẫn điều khiển phi thuyền MT85》, 4000 xu nhiệm vụ; 《Bảo dưỡng người máy hàng ngày》, 4000 xu nhiệm vụ... Cô khẽ nghiến răng, qua bảy thế giới cũng chỉ dư lại vừa vặn 4000 xu, ôm tâm thế "nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì ngay cả tiền cũng không có" tự an ủi mình, Ninh Uyển chảy máu* nặng.

*Chảy máu ở đây là chỉ thâm hụt về kinh tế

Thế giới này viết sách không cần dùng giấy, Ninh Uyển mua bản xem nhanh, sau khi trả tiền xong, cô lập tức cảm giác đầu mình như bị đồ vật gì đó đập vào, choáng váng muốn nôn, thần kinh bắt đầu nhanh chóng nóng lên, khó chịu khiến cô muốn nổ tung...

Vài phút sau, đại não sôi sục như dung nham phun trào rốt cuộc bình tĩnh lại, sắp xếp lại một phen kiến thức mới thu được, Ninh Uyển suy yếu mở mắt ra, liền thấy i5 tận chức tận trách ngồi canh trước giường, đôi mắt u lam thỉnh thoảng lóe lên một chút, nhưng màu mắt trở nên nhạt hơn.

"Chủ nhân, đã đến lúc uống dịch dinh dưỡng rồi." Giọng nói i5 cũng thấp hơn rất nhiều so với bình thường.

Ninh Uyển trong lòng ấm áp, nhận lấy cắm ống hút vào dịch dinh dưỡng, hút một ngụm lớn. Sức lực đã mất dần quay trở lại thân thể -- cô bây giờ cần phải bảo đảm tuyệt đối khỏe mạnh.

Cô hướng i5 ngoắc ngoắc tay: "i5, lại đây ta kiểm tra thân thể cho ngươi." Vừa vặn đem kiến thức mới học được áp dụng vào thực tiễn một chút.

Ai ngờ i5 lại có chút ngượng ngùng: "Kiểm tra thân thể... Chủ chân muốn bổ sung năng lượng cho i5 sao?"

Mắt phượng Ninh Uyển trợn tròn, dùng ngón trỏ búng búng bộ giáp trước ngực nó: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy!"

Trong sách nói, rác thải không cần thiết trong máy chủ (lõi chính) của người máy cần được dọn dẹp thường xuyên. Huống hồ giờ i5 bị bệnh, virus sẽ dần dần chiếm hết dung lượng lưu trữ, xóa bớt một số hình ảnh và chương trình không cần thiết có thể làm chậm tốc độ virus xâm chiếm máy chủ.

Trước mắt xuất hiện một màn hình ảo, Ninh Uyển ấn mở ổ đĩa trung tâm, phát hiện ngoại trừ rất nhiều chương trình phức tạp bên ngoài, còn có một ít hình ảnh được lưu trữ riêng lẻ. Trong sách nói ổ chính không nên lưu trữ tư liệu không cần thiết, vì thế cô chuẩn bị đem mấy thứ này định dạng lại --

Không nghĩ tới i5 lần đầu tiên lên ý kiến phản đối lại: "Chủ nhân, cái này không thể xóa."

Ninh Uyển ngạc nhiên nói: "Tại sao?"

"Chỉ là không thể được." i5 tỏ ra rất hoảng, chỉ nhắc lại không thể làm.

"Ồ ~ ta biết rồi." 【Sau khi người máy trí não có suy nghĩ, chúng cũng sẽ có thứ mình thích, đĩa lưu trữ của chúng giống như ký ức của nhân loại, cho nên sẽ lưu trữ những thứ mình thích ở trong máy chủ.】 Tính tò mò trỗi dậy thúc giục Ninh Uyển bấm mở tập tin, nhưng sau khi bấm vào, cô lại sửng sốt tại chỗ --

Bởi vì trong tập tin này, đều chứa đầy hình ảnh cô.

Có hình ảnh cô lần đầu uống dịch dinh dưỡng thoải mái thở dài, hình ảnh lúc cô lo lắng khẩn trương siết chặt nắm tay khi nhảy cú nhảy không gian, cả lúc cô ngưng mắt nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài tấm kính, còn có cả dáng vẻ cô ngoan ngoãn chợp mắt nằm ngủ.

Còn có bộ dáng lúc cô lần đầu tiên nhìn thấy bông hoa nhỏ, hai mắt sáng lấp lánh, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Còn có rất nhiều hình ảnh cô không mảnh vải che thân, dưới sự khống chế của i5, giống như đóa hoa kiều diễm mỏng manh nở rộ... Ninh Uyển tâm tình kỳ diệu bấm mở một trong những bức ảnh, hình ảnh lập tức chuyển động, cô gái bị cự vật đong đưa mặt đầy ý xuân, hàm răng trắng ngà cắn môi dưới, đôi mắt bị bức lã chã chực khóc, âm thanh chạy bên trong là tiếng ngâm nga rên rỉ làm huyết mạch người sôi trào, làm cô xấu hổ muốn chết...

"Bang!" lập tức tắt đi, lỗ tai Ninh Uyển lặng lẽ đỏ lên, giả bộ tức giận: "i5!"

i5 không biết mình đã làm sai điều gì, giọng nói máy móc đều đều: "Không thể xóa, i5 không muốn quên chủ nhân."

"Được, ta không xóa." Ninh Uyển giang hai tay hướng về i5, bị người máy ôm vào cái ôm rộng lớn, cô ôm cổ i5, nước mắt bỗng nhiên tràn mi: "i5, thực xin lỗi."

Nếu như ta sớm không cho Ninh Tâm lên thuyền, sớm học cách điều khiển MT85, ngươi sẽ không bị bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top