Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Người máy trung khuyển 21 (H)

Cô ưu sầu nghĩ, thế giới này có lẽ là nơi cô ăn mặc ngắn nhất, nhưng lại kinh tâm động phách* nhất.

*Kinh tâm động phách: hết hồn hết vía, chỉ kinh hãi cực độ.

"Chủ nhân... Chủ nhân đừng khóc." i5 không biết phải an ủi chủ nhân như thế nào, thân hình cứng ngắc, đột nhiên như nhớ ra gì đó, nâng cánh tay phải lên vuốt ve đỉnh đầu chủ nhân, "Ngoan, xoa xoa đầu."

Ninh Uyển khóc càng lớn, như muốn trút bỏ hết những cảm giác choáng váng không khỏe, lo lắng hãi hùng và tất cả những khinh thường mà nguyên thân đã phải chịu đựng mấy ngày nay đều phát tiết ra ngoài, cô tủi thân khóc, hai tay ôm cổ i5 không chịu buông. Cô vẫn còn nhớ không thể để nó nhìn thấy, nếu không nhất định sẽ bị chụp ảnh lưu trữ.

Khóc đến cái miệng nhỏ cũng thở hổn hển, mới cảm giác được bế tắc trong lòng thoải mái một chút.

Khi cô nhìn i5 lần nữa, đôi mắt xinh đẹp ánh sương mù mờ mịt, giống như hắc diệu thạch được trời xanh tẩy rửa, cô bình tĩnh nhìn chằm chằm i5, không liên quan đến tình yêu, không liên quan đến kỹ xảo, cũng không liên quan đến cố ý câu dẫn cùng những mánh khóe ngả ngớn, cô nói: "i5, chúng ta bổ sung năng lượng đi."

Mặc dù đèn xanh nhỏ trước ngực nó bắt đầu yếu đi, nhưng i5 vẫn vô cùng lo lắng thân thể và cảm xúc của chủ nhân, nó sững một lúc mới nói: "Nhưng chủ nhân..."

"Không nhưng gì cả." Tay nhỏ nhẹ dùng sức, kéo theo người máy cao lớn nằm ngửa trên giường kim loại, i5 vội vàng chống thân thể, tránh đè lên chủ nhân.

Mà Ninh Uyển đã nắm lấy ngón tay nó, từ vạt quần áo thò vào, ấn vào nơi đẫy đà trước ngực mình, ra lệnh: "Sờ nó."

"Vâng chủ nhân." i5 máy móc cúi xuống, xuyên qua y phục mỏng manh mơ hồ có thể thấy, bàn tay to màu trắng bạc nắm lấy hai luồng mềm mại, khi nhẹ khi nặng xoa nắn, chẳng mấy chốc cô gái dưới thân như hóa thành một bãi xuân thủy, xương cốt cả người mềm thành một đống, cực lực run rẩy, khóe mắt còn thấm lệ, thật sự chọc người trìu mến.

Một loại xúc động chưa từng có từ buồng tim i5 dâng lên. Trước đây, phần dạo đầu ngoại trừ để lấy lòng chủ nhân, nó không có bất luận cảm giác gì. Hiện giờ lại giống như gấp không chờ nổi, muốn hung hăng xỏ xuyên qua cô, xoa cô tiến nhập thân thể mình mới thỏa mãn.

Lần đầu tiên không theo chương trình trật tự gì, vật khổng lồ màu trắng bạc giữa hai chân tự động bừng bừng phấn chấn, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đứng thẳng, thân hình nhỏ bé của chủ nhân trong mắt nó được coi như yếu ớt, tựa như nếu dùng một chút lực sẽ lập tức vỡ vụn. Cho nên i5 không dám dùng sức lên cổ tay, khi đôi tay buông bộ ngực ra, hai điểm nhỏ phồng to chống lên vải dệt căng thành đỉnh lều nhỏ.

"Chủ nhân..."

"A ~~ i5 ~" Ninh Uyển được nó phục vụ cảm thấy vô cùng thoải mái, ngay cả âm cuối cũng mang theo hơi nước, mê mang nhìn về phía i5, thắc mắc sao nó không có động tác tiếp theo, chợt nơi rốn đột nhiên ớn lạnh.

Ninh Uyển trừng lớn đôi mắt ngấn nước, nhìn thấy cái đầu to lớn của nó áp vào rốn mình, lạnh lạnh, làm cả người cô run run, tiếp đó cái miệng nhỏ kia như sinh vật sống, mút cái lỗ tròn đáng yêu rồi đột nhiên hút vào --

"A a! Ô..."

Một trận khoái cảm như sóng thần nhanh chóng thổi qua mỗi một tấc tế bào của Ninh Uyển, bụng nhỏ phẳng lì hiện lên đường vân, kích thích cực lớn khiến cô cong người về phía trước, ngón chân cuộn lên rồi sau đó đột nhiên duỗi thẳng, cô không có chừng mực hét lên chói tai, giống như con cá ra khỏi nước gian nan hít thở.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới rốn mình sẽ mẫn cảm như thế, như thể linh hồn cũng muốn từ nơi đó thoát đi.

Giữa chân nước đã róc rách tràn đầy, mật dịch trong suốt thấm lên mảnh thịt phấn nộn, lông tóc nhạt màu mềm mại ép xuống, mật động vốn khép kín đã lặng lẽ mở ra, bất lực khép mở.

"Chủ nhân, thật là đẹp..." Con ngươi u lam của i5 nhìn chằm chằm vào phong cảnh rộng mở trước mắt.

Ninh Uyển bị nó nhìn lại trào ra một đợt mật dịch, thập phần xấu hổ: "Ư... Đừng có chụp!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top