Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thợ săn trên núi 1

Trước mặt là mấy gian nhà tranh thấp, bởi vì dầm mưa dãi nắng màu sắc đã có chút ngả xám nhạt. Chính giữa là một ngôi nhà ngói đất sét cũ trải thảm rơm dày. Xung quanh ngôi nhà chỉ dùng hàng rào trúc bao quanh, trong sân cỏ mọc um tùm, đặc biệt hơn chút là ở riêng một góc dây phơi vốn nên treo quần áo lại là một hàng thịt muối được treo trước gió, gió thổi qua một cái... Mùi hương kia quả thực...

Ninh Uyển trong lòng than thở, nàng vốn lường trước chỗ ở của Hoắc Vân Sơn rất tồi tàn rồi, nhưng không ngờ tới nó lại đổ nát như vậy. Lúc này nàng chỉ muốn ngâm vịnh một phen 《Bài ca nhà tranh bị gió thu phá》 của Đỗ Phủ.

Nhìn thấy vẻ mặt hết sức ghét bỏ trên mặt nàng, nam tử tục tằng thô kệch mặc một chiếc áo vải thô ngắn bên cạnh trở nên tức giận, thô bạo nói: "Hừ, không phải nhìn, chỗ này người có thể ở."

"Ai nha, ngươi không nói, ta còn tưởng đây là sào huyệt của gấu mù." Ninh Uyển đảo mắt nhìn nam nhân cao lớn thô kệch.

"Ngươi!"

Hoắc Vân Sơn ăn nói vụng về, cho dù nghe được nàng đang mắng mình là gấu mù, hắn cũng không biết nên cãi lại như nào, ngày thường hắn lên núi săn thú, ở trong núi dãi gió dầm sương mấy ngày cũng có, cộng thêm thân thể tráng kiện, coi trời là chăn coi đất là chiếu cho nên chỗ ở cũng không chuẩn bị chu đáo. Những lời này, hắn sẽ không thèm nói với nữ nhân này.

Hắn tự mình đẩy cánh cửa được đóng đinh bằng vài thanh gỗ trước sân, phát ra tiếng "cạch cạch", lung lay như sắp đổ, hắn vội vàng đưa tay ra đỡ dựng lên. Mặt Hoắc Vân Sơn không khỏi nóng lên, lén lút liếc nhìn nữ nhân kia, nàng tựa hồ không để tới tiếng vang này, cúi đầu đi tới. Nàng mặc áo hoa vá, lúc không nói chuyện thì lặng yên như nước, xương cổ tay lộ ra hết sức trắng trẻo, thật sự không giống bộ dáng cường tráng như các nữ nhân khác trong thôn.

Đây chính là góa phụ mạng rắn khắc chồng, nói năng độc miệng, thích câu dẫn đàn ông như trong lời Vương đại nương và những người khác sao?

Ham ăn biếng làm cũng khá tốt, mình đi săn thú nuôi dưỡng con quỷ nhỏ nũng nịu này cũng không thành vấn đề. Mạng rắn khắc chồng cũng không sợ, nàng dâu đầu tiên của mình chết vì bệnh tật, cũng coi như là kẻ mệnh cứng, góa vợ phối với quả phụ, coi như xứng đôi. Nói năng độc miệng là bệnh chung của phụ nữ trong thôn, thích câu dẫn nam nhân thì phải tận mắt nhìn thấy mới tin là thật.

Bất tri bất giác trong lòng hắn đã đem tất cả khuyết điểm của Ninh Uyển đều chối bỏ hết thảy. Lại nghe nói lúc bản thân hắn nhờ bà mối tới cửa cầu hôn, nàng vốn là không đồng ý, ghét bỏ hắn nhà nghèo, không có ruộng đất, lại là một người nhập lai không có gốc gác, mọi chuyện đều nhất quyết không phối hợp cơ mà. Thế nào lại bỗng nhiên thay đổi chủ ý, đồng ý cuộc hôn nhân này chứ?

"Bởi vì sính lễ ngươi đưa, nương ta ăn hết rồi."

"A?" Hoắc Vân Sơn dừng bước chân, mê mang ngẩng đầu lên nhìn nữ nhân mày liễu cong cong rủ, mắt hạnh má hồng.

Ninh Uyển khẽ cười một tiếng, đem túi vải bên khuỷu tay đổi sang tay bên cạnh, hướng cửa gỗ cũ nát đi tới: "Ngươi không phải hỏi tại sao ta lại đổi ý sao, bởi vì nương ta cầm sính lễ của ngươi ăn hết rồi nha."

Hoắc Vân Sơn xấu hổ đến quẫn bách, bản thân thế nhưng lại đem suy nghĩ trong lòng nói ra. Nhưng mà... chỉ vì sính lễ bị ăn mất nên nàng mới đồng ý hôn sự này, đây là cái lý do gì đây! Chẳng lẽ đường đường là nam tử hán như hắn, còn không đáng giá bằng mấy con vịt rừng hoang dã đã đưa tới sao?

Quả nhiên là nữ nhân độc miệng!

Ninh Uyển bên này sau khi đánh giá qua hoàn cảnh thô sơ, không thể không đối mặt với hiện thực. Hôm nay đi đường núi hơn mười dặm, phỏng chừng chân có lẽ đã sưng tấy... Ô ô, may mắn nam nhân này không muốn nàng dâu mới là cô đi nấu cơm, hắn trực tiếp mang đồ ăn om từ trong nồi bưng ra đặt lên chiếc bàn duy nhất trong nhà.

Bởi vì vừa đói vừa mệt, nàng chỉ cảm thấy cơm phối với thịt xông khói này thật sự ăn rất ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top