Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thợ săn trên núi 15

Hoắc Vân Sơn rất nhanh đi vào trấn thuê mấy thợ xây, nhân dịp đúng đợt ngày mùa, cho nên nhờ mấy người trong thôn thay phiên tới hỗ trợ, còn có cả mấy người ngày thường rảnh rỗi chơi bời lêu lổng, những kẻ chuyên làm mùa giúp người để kiếm tiền tới giúp.

Tuy ngày thường không hay thường xuyên lui tới qua lại, nhưng lần này hắn mời hàng xóm láng giềng tới cửa cũng không ít, dẫu sao những nhà nông hộ như họ, đến mùa này muốn ăn chút thịt cũng chỉ có thể lên chợ trấn trên mua, mà giờ giúp đỡ hỗ trợ Hoắc Vân Sơn không chỉ có thịt ăn mà còn có được cả ít bạc.

Nhà mới cứ thế bắt đầu xây dựng.

Từ việc lựa chọn địa điểm, san lấp mặt bằng đến thu thập vật liệu và làm mô hình, mọi thứ đều được thực hiện một cách có trật tự. Nam gánh nước, gánh bùn, nữ có nhiệm vụ trộn cỏ khô và nước vào bùn, sau đó đổ vào khuôn gạch gỗ rồi nặn thành hình. Trần Đức Thanh - lão nhân đức cao vọng trọng trong thôn đã sớm tính toán qua, mười ngày tới là ngày tốt, trời quang nhiều nắng, vấn đề về gạch này liền được giải quyết.

Mấy ngày đầu tiên, cả nhóm thợ xây đều là đi sớm về trễ, cước trình đi về cũng phải tốn hai canh giờ, sau này vì muốn đẩy nhanh tiến độ xây dựng, họ liền trải một cái nệm lót tạm trên đất ở trong nhà. Nhà tranh không thể cách âm, đến ban đêm hai người chỉ có thể đối diện nhau mà ngủ, Hoắc Vân Sơn lẩm bẩm phàn nàn về chuyện này lại bị Ninh Uyển liếc mắt một cái quét trở về.

Xây nhà mà, đương nhiên là hoàn thành càng sớm càng tốt. Ninh Uyển gánh vác việc nấu cơm cho mười mấy người, giờ đây dưới sự hướng dẫn của Hoắc Vân Sơn, nàng đã có thể nhóm lửa nấu cơm vô cùng thuần thục. Chắc là do thêm điểm vào phần "thể chất" đã phát huy tác dụng, dù hôm trước có mệt đến đâu nhưng sau một đêm nghỉ ngơi, nàng luôn trong trạng thái thần thanh khí sảng, đối với cái này nàng tỏ vẻ, không thể hài lòng hơn!

Ngoài ra còn có một chuyện khiến nàng cảm thấy khó chịu, đó là trong đám người giúp đỡ, có một số người ra vẻ đạo mạo nghiêm trang đã chà đạp làm nhục nguyên thân ở trong nguyên tác trước kia. Trần Nhị Cẩu thì không phải nói, cả người dáng vẻ lưu manh, thoạt nhìn không phải là thứ gì tốt, hay bắt nạt kẻ yếu, Hoắc Vân Sơn chỉ trừng một cái, hai chân hắn liền mềm nhũn, không thành thật không được. Hai người còn lại thì che giấu rất tốt, tỷ như lão nhân tôn kính Trần Đức Thanh với đồ tể bán thịt biết điều Lưu Minh Chính, đều là người có địa vị quan trọng trong thôn, Ninh Uyển thầm nhủ trong lòng, cho dù nóng hay bẩn đến đâu, cũng phải bọc mình chặt chẽ kín đáo.

Trong hoạt động xã giao lớn này, Ninh Uyển cũng làm quen được một người bạn, đó chính là nương tử Lý gia có trượng phu đang xuất môn tòng quân. Hai người, một người hung hăng, một người trầm tính, lúc rảnh rỗi không bao giờ rời khỏi kim thêu, sau khi trao đổi mẫu thêu vài lần liền tin tưởng nhau, lui tới rất nhiều. Nguyên nhân trọng yếu nhất, đại khái là do Ninh Uyển cảm thấy trượng phu nàng vừa đi lính chính là ba năm, tuy có trợ cấp nhưng nàng là một nữ nhân nhu nhược lại một mình chăm sóc chiếu cố bà bà (mẹ chồng Lý nương tử), hoàn cảnh khá giống với nguyên thân, liền có chút đồng cảm.

Trong vòng hơn một tháng, ba gian nhà gạch ngói đã thành hình, ngay trước sân cách hàng rào trúc năm mươi thước, hướng về phía nam, xà nhà cùng gạch bùn đều đã dựng sẵn một chỗ, chỉ chờ Hoắc Vân Sơn thuê xe ngựa kéo mái ngói từ thôn bên cạnh về. Sự tình còn lại chỉ cần bốn thợ xây là đủ, sau khi ăn xong cơm tối, những người giúp đỡ hỗ trợ liền lục tục trở về nhà, chỉ còn lại nương tử Lý gia ở lại bồi Ninh Uyển gắn đế giày.

"Đôi chân to của Vân Sơn rất phí giày, làm không nhiều hơn hai đôi chỉ sợ mùa đông hắn phải đi chân trần."

Tuy là lời nói phàn nàn oán trách nhưng khi Ninh Uyển nói ra, trong đó lại có chút cảm giác thân mật, trước kia nương tử Lý gia tất nhiên cũng sẽ đáp lại vài câu, nhưng hôm nay trong lòng nàng giống như có tâm sự, chỉ vùi đầu rút chỉ.

Ninh Uyển theo bản năng hỏi: "A tỷ, tỷ sao vậy?"

"A?" Nương tử Lý gia ngơ ngác ngẩng đầu lên, lại "Ai nha" một tiếng, một giọt máu đã ngưng đọng trên đầu ngón trỏ trắng nõn của nàng, nàng vội vàng đưa ngón tay ngậm vào miệng.

"A tỷ, tỷ không sao chứ?"

Nương tử Lý gia ôn nhu mỉm cười: "Không có việc gì, giày muội làm có người mang, giày ta làm cũng chừng mười đôi, đều để đó dính bụi."

"Ai nha, hóa ra là tiểu nương tử nhớ nam nhân." Ninh Uyển cười trêu ghẹo, thấy người ta da mặt mỏng, liền hỏi: "Lý đại ca lúc nào trở lại thăm tỷ?"

"Ngày hôm trước gửi thư tới... Nói là tháng sau hồi hương thăm người thân..."

"Oa, đó là chuyện vui nha!"

"Ừm.."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top