Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thợ săn trên núi 18

Lý gia cũng giống như Hoắc gia, cũng là nhà đơn lẻ, trong phạm vi vài trăm mét không có gia đình nào khác. Bởi vì cũng cách không xa, Hoắc Vân Sơn cõng nàng dâu nhà mình chưa đến một khắc đã tới, kỳ quái là đã quá nửa đêm mà vẫn còn có chút ánh sáng như hạt đậu nhỏ rọi ra khoảng sân nhỏ nhà Lý gia.

Với tính cảnh giác cao của thợ săn khiến Hoắc Vân Sơn lập tức nhận ra được trong đó có vấn đề, hắn hướng về phía Ninh Uyển ra hiệu nàng im lặng, sau đó hai người khom lưng lặng lẽ lẻn vào trong sân. Càng đến gần nhà chính, trong tai liền truyền đến từng trận thanh âm kỳ quái cố tình đè thấp, như thể có ai đó đang nói chuyện.

Ánh sáng kia phát ra từ khe hở tấm gỗ đóng đinh trên cửa sổ chưa chặt, sự tình khẩn cấp nên hắn cũng không để ý được quá nhiều, Hoắc Vân Sơn lợi dụng chiều cao sức lớn của mình, vươn đầu nhìn vào bên trong cửa sổ. Vừa nhìn một cái sắc mặt hắn liền đại biến, hắn cau chặt mày rậm, phản ứng đầu tiên là lấy lòng bàn tay che mắt tức phụ nhà mình lại.

Hắn chỉ bịt mắt nàng nhưng thanh âm kia vẫn như sóng cuộn ùn ùn chui vào lỗ tai nàng.

"... Đồ đê tiện... nâng cao lên... giả bộ trinh tiết cái gì!"

Đây là thanh âm nam nhân trung khí mười phần*, theo sau là hai tiếng "ba ba" cực kỳ rõ ràng, có lẽ là tiếng bàn tay vỗ lên thân thể phát ra. Toàn thân Ninh Uyển run lên, nàng gần như là run rẩy đưa tay đẩy bàn tay cứng ngắc của Hoắc Vân Sơn ra, đập vào mi mắt nàng là cảnh tượng có lẽ là cả đời nàng cũng khó quên được --

*Trung khí mười phần (中气十足): tràn đầy sức sống, tràn đầy năng lượng, chỉ trạng thái tốt nhất của cơ thể.

Chỉ thấy nương tử Lý gia, người thường ngày nhẹ nhàng tươi tắn luôn để ý sạch sẽ, giờ phút này cả người trần truồng, đầu tóc rối bù, bị ép trong tư thế quỳ rạp, tên đồ tể mặt mày dữ tợn Lưu Minh Chính đang từ phía sau cưỡi lên nàng, giật giật eo hông, thường thường xòe tay ra vỗ vào cặp mông trắng bóng của nàng.

Đột nhiên nương tử Lý gia thống khổ kêu lên một tiếng, một bóng người màu đồng từ dưới người nàng bò ra, chính là người ngày thường luôn ra vẻ đạo mạo nghiêm trang - Trần Đức Thanh, giữa hai chân còn đang vung một cây gậy màu tím đen xấu xí, miệng ồn ào: "Ngươi cũng thao đủ rồi, đến lượt ta."

Không kìm nén được, trong hốc mắt Ninh Uyển tràn ra từng giọt nước mắt. Nàng gần như cầu xin mà nhìn Hoắc Vân Sơn, nhìn đến nỗi lòng Hoắc Vân Sơn đau như bị dao cắt. Nhưng nam nhân mà, dù sao cũng có lí trí hơn so với nàng, biết được lý do lúc ấy nương tử Lý gia giận tức phụ nhà mình chính là do thẹn quá hóa giận, không muốn chuyện này bị người khác biết được, vì thế Hoắc Vân Sơn nhanh chóng kéo Ninh Uyển ra khỏi sân, núp trong bóng tối chỗ hàng rào tre, sau đó đá mạnh giỏ tre xuống đất.

Chỉ chốc lát sau, cửa gỗ "két" một tiếng mở ra lại khép lại, hai bóng người vội vàng, quần áo xốc xếch vọt ra, hết nhìn đông rồi lại ngó tây một phen, sau đó không dừng lại, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Ánh đèn màu vàng ấm áp vẫn sáng, khoảng sân nhỏ lại trở về trạng thái yên tĩnh.

"Vân Sơn... Làm sao bây giờ." Ninh Uyển hạ giọng, nhìn tình hình này, có lẽ không phải là lần thứ nhất phát sinh. A tỷ là người mặt ngoài hiền lành ôn nhã nhưng kỳ thực lại mãnh mẽ cứng đầu hơn nam nhân nhiều, lần trước mình còn tự cho là thông minh đi động vào vết sẹo trong lòng nàng.

Hoắc Vân Sơn nắm lấy bàn tay tức phụ an ủi, cũng đè thấp giọng nói: "Chúng ta lại chờ một lát xem hai người kia có rời đi rồi quay lại hay không." Hắn không ngờ tới, hai cái người thường được coi là trưởng lão trong thôn lại là như thế này, dơ bẩn bỉ ổi, không bằng cầm thú.

"Vậy A tỷ... Ô..." Không cần phải nói, nương tử Lý gia nhất định là không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình, hơn nữa đây là thời đại phong kiến, nếu như chuyện dơ bẩn này bị truyền ra ngoài, cuối cùng người bị thương tổn vẫn là nữ tử. Ninh Uyển luôn luôn cho rằng sau khi mình đến thì có thể thay đổi mọi thứ, nhưng trên thực tế, những gì nàng có thể tác động vào chỉ là một phần cuộc sống ban đầu của nàng, còn về bản tính của các nhân vật khác, căn bản là hoàn toàn không thay đổi.

Hoắc Vân Sơn đau lòng ôm lấy nàng, liên tục vuốt ve lưng nàng: "Tức phụ, chúng ta đi về trước đi, ngày mai lại đến gặp nàng."

"Ừm..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top