Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thợ săn trên núi 26

Ngày tháng trên núi trôi qua thật nhanh, một năm đã trôi qua trong chớp mắt. Hai người vun vén cho gia đình nhỏ của mình ngày càng ấm áp tốt đẹp hơn, tuy rằng bình thường vụn vặt đôi lúc cũng có cãi vã nhau nhưng vẫn luôn nâng đỡ nương tựa lẫn nhau.

Mọi người trong thôn thường xuyên qua lại mật thiết hơn, ấn tượng về góa phụ Ninh Uyển xinh đẹp cay nghiệt trước kia cũng thay đổi, chỉ nói là nàng mặt lạnh tâm thiện, mỗi khi nàng không bận rộn đều thích tới nhà nàng học thêm một ít cách thêu đa dạng mới, thậm chí còn bắt chước cách nàng ăn mặc. Dĩ nhiên cũng không thiếu người có tâm tư xấu xa, thấy Hoắc Vân Sơn cao lớn nam tính, khác biệt với những nam nhân khác trong thôn, thỉnh thoảng nhân cơ hội tán tỉnh hắn, nhưng mà tên ngốc Hoắc Vân Sơn này, ngoại trừ vợ mình và con mồi trên núi ra thì hắn nhìn thấy ai cũng chỉ giống như nhìn hòn đá, thật lãng phí biểu tình, đối với mấy cái này Ninh Uyển căn bản không để trong lòng lắm.

Có lẽ thứ bát quái duy nhất thịnh hành toàn thôn, trở thành chủ đề bán tán cho mọi người, đại khái cũng chỉ có một việc. Đó chính là người luôn được mọi người trong thôn tôn kính - Trần Đức Thanh cùng với đồ tể lương thiện Lưu Minh Chính, một người thì bị ngã xuống bờ ruộng khi đang gánh thóc, một người thì tại thời điểm đang giết mổ ở làng bên cạnh vô tình trượt tay làm mệnh căn bị thương. Từ đó tính cách hai người đại biến, trầm mặc ít nói, suốt ngày lầm lầm lì lì, u ám cả ngày, thường nhìn chằm chằm mọi người bằng ánh mắt rụt rè thô tục, nếu trong nhà có con gái sắp lấy chồng hoặc có con dâu mới đều được báo phải tránh xa hai người này.

Điều được coi là chuyện vui đối với Ninh Uyển chính là việc nương tử Lý gia đã mang thai vào hồi tháng bốn. Bởi vì Lý đại ca kể từ khi hồi hương vào tháng mười năm ngoái liền rời ngũ, lúc đầu nương tử Lý gia thoạt nhìn có vẻ buồn bực không vui, dần dần trở nên sáng sủa thích cười, Ninh Uyển đối với người nam nhân trầm mặc ít nói nhưng có trách nhiệm này rất tán thưởng.

Về chuyện xảy ra giữa nàng ấy cùng Lý Nhị Hắc, mỗi lần Ninh Uyển hỏi tới, mặt Dương Vân đều đỏ bừng lên, ấp úng không nói được, hờn dỗi kịch liệt. Cuối cùng nàng ấy chỉ nói Nhị Hắc ca gạt bỏ quá khứ, không để ý chuyện đó, suy nghĩ khác hẳn với người trong thôn. Ngẫm lại cũng phải, Dương Vân một thân một mình chăm sóc, chiếu cố tốt cho lão nương gia nhà hắn, lại là một nữ nhân dịu dàng ôn uyển như vậy, cảm động đau lòng cho nàng còn không kịp đâu.

Kết cục của hai cái người kia, không cần phải nói cũng biết, đều là kiệt tác của Lý Nhị Hắc. Vốn là Ninh Uyển cảm thấy không đem hai người bọn họ đánh cho tàn phế rồi đuổi ra khỏi thôn đã là quá nhân từ. Mà giờ bọn họ như chuột qua đường bị người người kêu đánh, lại cảm thấy vô cùng hả giận.

Huống chi vợ của hai người kia ở trong nhà cũng bắt đầu không đánh thì mắng, so với trừng phạt thì điều gì có thể tệ hơn ngoài việc phá hủy đi mọi thứ họ từng sở hữu.

Sau khi Dương Vân mang thai, nàng ấy thường xuyên tới Hoắc gia hơn. Khi bước đi, bụng nàng hơi hướng về phía trước, đôi bàn tay thỉnh thoảng che chở trước bụng, hơn nữa lại thường ăn đồ bổ nên giờ người trông cũng mượt mà tròn trịa hơn nhiều, toàn thân như tỏa ra ánh hào quang của người mẹ.

Vì thế không ít lần Ninh Uyển trêu chọc nàng ấy, Dương Vân ngầm tự hiểu rằng nàng đang đố kỵ với mình, trêu chọc lại nàng: "Muội cũng đã gả đi được một năm rồi, sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì?"

"Ai cần tỷ lo ~"

Ninh Uyển ném bộ quần áo nhỏ đang may vào trong giỏ, phía trên thêu được nửa con hổ nhỏ bằng chỉ vàng rất sống động. Dương Vân chỉ cười, nhặt bộ quần áo nhỏ lên: "Muội làm sao biết sẽ là con trai chứ?"

"Dù trai hay gái thì cũng phải giống như con hổ nhỏ, cứng rắn mạnh mẽ một chút."

...............

Buổi tối khi nằm trên giường, Ninh Uyển ngoài ý muốn bị mất ngủ, hẳn là do hệ thống nào đó sắp đặt, mặc dù không làm biện pháp bảo vệ, nhưng bụng của nàng vẫn không có động tĩnh. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nguyên nữ chính sẽ sớm xuất hiện thôi.

Ngày đó còn đến sớm hơn so với nàng tưởng tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top