Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thư sinh cấm dục 1

Mệt...mệt quá...

Ninh Uyển cố gắng mở mí mắt kiểm tra hoàn cảnh xung quanh.

Nàng nằm trên chiếc giường đơn giản nhưng không kém phần xa hoa, ôm lấy chiếc chăn bông màu đen, cả người mềm nhũn vô lực.

Đồ đạc trong nhà đều theo phong cách cổ xưa, bên ngoài rèm rủ ở cửa sổ có thể mơ hồ nhìn thấy những bông tuyết bay lơ lửng, thỉnh thoảng có cơn gió rít gào thổi qua, cuốn rèm bay xiêu vẹo.

Đây đang là mùa đông giá rét, trái ngược với cái lạnh sương giá bên ngoài, trong nhà vô cùng ấm áp và yên tĩnh, chỉ vì trước giường bày một chậu than thật to, than bạc mịn cháy đỏ rực xua tan đi khí lạnh.

Đúng lúc này, nơi rèm cửa có một trận động tĩnh, một thân ảnh cao lớn đi vào.

Dù đã đọc cốt truyện nhưng Ninh Uyển vẫn bị người nam nhân trước mặt làm cho kinh ngạc.

Hắn mặc trên người một thân bạch y chỉnh tề, vai rộng eo hẹp, thắt lưng màu trắng buộc lỏng lẻo quanh eo, bước đi như chi lan ngọc thụ, đứng thẳng mà khí phách hiên ngang.

Lại hướng lên trên nhìn, là một khuôn mặt với mày kiếm cùng ánh mắt sáng ngời, khác với vẻ nhu nhược của những thư sinh khác trong tiểu thuyết, nam tử trước mắt anh tuấn như thần, môi mỏng khẽ mím, có một tia nhàn nhạt nghiêm nghị mang theo khí thế bất khả xâm phạm.

Khó trách nguyên chủ tự hủy tu vi, vì hắn mà cam nguyện làm nô tỳ, cho là nhân thú khác nhau, lại vì thư sinh khí tiết chính trực tuân thủ lễ nghĩa nam nữ khác biệt, cuối cùng bị nữ chính thiết kế làm cho hồn phi phách tán.

"Cô nương, ngươi đã tỉnh?" Lâm Nguyên Khê đứng bên chậu than, thanh âm như ngọc hạ xuống.

Đứng xa như vậy? Trong lòng Ninh Uyển oán thầm, nguyên chủ thật sự rất ngu ngốc, thư sinh này làm gì có khí thế uy nghiêm chính trực nào, chỉ là đọc sách dẫn tới quá bảo thủ mà thôi.

Ninh Uyển cố gắng ngồi dậy, khẽ gật đầu: "Ninh Uyển đỡ nhiều rồi, cảm ơn công tử đã cứu mạng."

Thân thể mà nàng xuyên tới chính là nữ phụ hồ yêu Ninh Uyển, sau khi gặp qua thư sinh Lâm Nguyên Khê, nàng vô cùng mê luyến nên biến thành nữ tử ốm yếu bị bỏ rơi không nhà để về, được nam chính cứu vớt và thu nhận, ở trong nhà tranh đơn sơ của hắn dưỡng thương.

Kết quả là hai người ngủ chung một phòng nhưng không có bất cứ sự tình gì phát sinh cả. Thật là không thể trông cậy vào hai cái người cổ hủ này có thể va chạm ra tia lửa gì được!

Ninh Uyển nhạy bén nhận ra được từ đầu chí cuối ngăn giữa hai người chính là thân phận hồ yêu của nguyên chủ.

Dựa vào sự hiểu biết quen thuộc với cốt truyện của nàng về nam chính, Lâm Nguyên Khê không phải không thể chấp nhận được quan hệ nam nữ với yêu quái, bây giờ cách lúc nam nữ chính gặp nhau còn có nửa năm, nàng quyết định hướng nam chính nói thẳng thắn thân phận của mình.

Nữ nhân không cách nào tới gần hắn được, chẳng lẽ bạch hồ da lông mịn màng tới gần, hắn lại có thể cự tuyệt được sao?

Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: "Lâm công tử, ta muốn thỉnh cầu xin ngươi tha thứ."

Lâm Nguyên Khê đã sớm bị thu hút từ lúc nữ tử ở trong chăn ngồi dậy, hơi cúi đầu lộ ra chiếc cổ ngọc lóa mắt, hiện tại nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đôi lông mày dài rủ xuống, vẫn còn vẻ nhợt nhạt do bệnh tật, càng chọc người trìu mến.

Trong lòng hắn có một cỗ khó hiểu động một cái, hắn vội vàng cuống quít bình tâm tĩnh khí, bình tĩnh nói: "Cô nương, lời nói này là sao?"

Ninh Uyển nhạy bén bắt được một tia hốt hoảng chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt nam nhân, đối với nhiệm vụ kế tiếp của mình càng có lòng tin hơn. Nhờ có vẻ mặt nhợt nhạt này, Ninh Uyển lại cúi đầu giọng rưng rưng nói: "Công tử... Ta là yêu hồ đến từ núi Tây Sơn, không phải là nữ tử không nhà để về, chẳng qua là lúc tu hành gặp lôi kiếp, trong thời gian ngắn không cách nào trở về núi...."

"Cái gì? Cô nương không phải người sao?" Đôi mắt Lâm Nguyên Khê trợn trừng tròn xoe, hiển nhiên tin tức này đối với hắn có ảnh hưởng rất lớn, Ninh Uyển càng cúi đầu thấp hơn...

Lâm Nguyên Khê tựa hồ ý thức được thanh âm mình quá lớn, hắn cũng đã từng đọc về yêu hồ trong thoại bản kỳ lạ, nhưng lúc ấy cũng lơ đễnh, không nghĩ tới mình sẽ gặp phải. Nhìn thấy nữ nhân ở trên giường cúi đầu thấp đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy một đầu tóc đen, nhẹ nhàng thở ra một hơi, mềm giọng nói: "Cô nương, thực xin lỗi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top