Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thư sinh cấm dục 16

Ninh Uyển cuộn mình trong ngực Lâm Nguyên Khê, lúc bước vào cửa Lâm phủ, nàng cũng có chút sững sờ ngây người.

Đại trạch có năm cửa ra vào, ngoài viện được bao bọc bởi bức tường trắng vờn quanh, rợp bóng liễu xanh, mái cong trong hành lang đều được treo tranh vẽ, hoành tráng nghiêm nghị. Bởi vì là tiết thanh minh, từng đoàn nô bộc lui tới đều khom người đi nhẹ, có vẻ trật tự.

Lâm Nguyên Khê vừa bước vào sảnh đường, bắt gặp một phòng toàn người quý phái ăn mặc đẹp đẽ.

Đã lâu không gặp thân nhân, Lâm Nguyên Khê vái dài hành lễ nói: "Tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, hài nhi trở về thỉnh an mọi người."

Ngồi giữa là lão bà đầu đầy tóc bạc, nhưng tinh thần minh mẫn khỏe mạnh, tự mình đứng dậy đỡ Lâm Nguyên Khê: "Tôn nhi, con đã về rồi! Tổ mẫu rất nhớ con."

"Tôn nhi cũng nhớ người."

Ninh Uyển vụng trộm trốn sau lưng Lâm Nguyên Khê, cẩn thận quan sát, một phòng già trẻ nam nữ đều nhìn Lâm Nguyên Khê bằng ánh mắt thật lòng thương yêu, thậm chí ngay cả nha hoàn bên kia cũng thỉnh thoảng liếc lại, chắc hẳn ở trong nhà, Lâm Nguyên Khê là người rất được sủng ái, trách không được hắn không cách nào tĩnh tâm đọc sách.

Chờ đến khi mọi người an ủi Lâm Nguyên Khê đủ, lúc này mới chú ý tới phía sau lưng hắn có một bánh bao nhỏ toàn thân trắng như tuyết.

Đại phu nhân Kỳ thị dẫn đầu hỏi: "Nguyên Khê, tiểu hồ ly này từ nơi nào tới?"

Lâm Nguyên Khê nghe vậy ôm Ninh Uyển ngồi xuống, trên khuôn mặt tuấn tú luôn luôn có vẻ lạnh lùng thế nhưng lại lộ ra một chút ý cười: "Đây là tiểu sủng vật con nhặt được trên núi, thật ngoan, con rất thích."

Tổ mẫu bản năng không thích những động vật này, nhíu mày nói: "Tôn nhi, con ở trên núi nếu cảm thấy tịch mịch thì dẫn theo vài người đáng tin cậy lên núi hầu hạ."

"Đa tạ hảo ý của tổ mẫu, nếu là như vậy thì tôn nhi cũng đã không cần lên núi rồi."

Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng nói, tiếng cười tùy ý mà trong trẻo dần xuất hiện ở chính phòng.

Nghe thấy thanh âm này, Ninh Uyển toàn thân theo bản năng run lên, trong lòng giật mình.... Quả nhiên là nguyên nữ chính Cố Lan Âm, hóa ra lần quen biết đầu tiên của bọn họ thật sự là ở Lâm phủ...

Đang suy nghĩ miên man thì một thiếu nữ gần 20 tuổi mang theo vài hài đồng, giống như một trận gió thoảng qua tiến vào, mắt ngọc mày ngài, dung mạo tuyệt thế, cái loại quý khí được xuất thân từ gia tộc thế gia nuôi dưỡng ra không phải là loại mà nữ nhi tầm thường có thể học được.

Ninh Uyển lặng lẽ quan sát nam nhân, thấy hắn như cũ một bộ lạnh lùng lãnh đạm, trong mắt không chút gợn sóng, không khỏi thoáng yên tâm.

"Âm Âm thả diều xong rồi sao?" Từng nếp nhăn trên mặt tổ mẫu đều chất đầy nụ cười, "Đứa bé ngoan, nhanh đến cạnh biểu ca ngồi xuống."

Cố Lan Âm thanh thúy đáp vâng, đôi mắt quét qua nhìn về phía Lâm Nguyên Khê, chỉ thấy biểu ca thư sinh của mình không hề nhìn về phía mình. Mày kiếm mắt sáng, dáng người thoạt nhìn mạnh mẽ như rồng như hổ, nhưng hết lần này tới lần khác lại cố tình mặc trường bào, không hợp phong độ trí thức chút nào cả, loại kết hợp kỳ dị này lại gợi lên hứng thú của nàng ta, hơn nữa hắn không thèm nhìn mình, cũng làm nàng ta nổi lên lòng háo thắng.

Ở Thượng Kinh, có thiếu niên nào không cúi đầu trước nàng, chỉ nghe theo lệnh của nàng?

Hắn trong lòng ôm tuyết hồ, ánh mắt đen như mực cũng chưa từng nhìn nàng ta chằm chằm như vậy.

Nàng ta ghét vật nhỏ này, nhìn bộ lông mượt mà này, chờ nàng ta chinh phục được biểu ca, nhất định sẽ lột da làm áo choàng lông hồ lộng lẫy.

Nàng ta nghĩ như vậy, bước chân cũng không ngừng, duy trì ý cười ngồi ở dưới chỗ Lâm Nguyên Khê, không hài lòng nói: "Biểu ca giống như không thích Âm Âm lắm?"

"Cô nương nói quá lời." Lâm Nguyên Khê vẫn như cũ thờ ơ, trong lòng thoáng qua một tia cảm giác quái dị, vì sao khi nhìn thấy nữ nhân này, trong lòng lại có chút kỳ quái chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top