Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tổng tài đại thúc 11

Hai người một đường cọ xát đến phòng tắm, Tô Mộ Dương thương tiếc buông người cô ra, sau khi xả nước đầy bồn tắm, ôm cô cùng ngâm mình trong đó.

Ngay lập tức, đau nhức toàn thân dịu đi, cả người như rơi vào đám mây bồng bềnh. Ninh Uyển thỏa mãn cảm thán một tiếng, ôm lấy cánh tay hắn: "Chú... cái kia không lấy ra, không sao chứ.."

"Lấy cái nào?" Tô Mộ Dương cố ý chọc côn thịt vào bàn tay nhỏ bé của cô, sức nóng khiến cô khẽ run lên.

"Chú đáng ghét, biết rõ em đang nói cái gì..."

Bàn tay to của Tô Mộ Dương di chuyển khắp người cô, ấn vào những nơi có thể sẽ đau nhức sau khi vận động kịch liệt, thanh âm trầm thấp nói: "Uyển Uyển, thân thể em còn chưa hoàn toàn trưởng thành, mới nếm thử tình triều cần khắc chế nhiều hơn, tránh cho ảnh hưởng phát triển sau này."

"Chú, chú thật tốt." Ninh Uyển nhắm mắt lại, chuyên tâm hưởng thụ hắn xoa bóp cho.

Hắn không tốt... Nỗi lòng Tô Mộ Dương lúc này rất phức tạp, vừa ảo não vừa thỏa mãn, từ lúc hôn lên đôi môi anh đào của cô, hắn đã tỉnh rượu, hắn không thể trốn tránh chuyện mình đã làm với cô.

Đó là đứa nhỏ hắn nâng niu trong lòng bàn tay, năm ấy tám tuổi đã mất đi tình yêu thương của ba mẹ, khi đó hắn còn chưa từng nói chuyện yêu đương, làm sao biết nuôi dạy một đứa trẻ? Hai người va vấp rồi thân thiết với nhau, dần dần nảy sinh tình cảm nương tựa, bánh bao nhỏ luôn ôm lấy cánh tay hắn mà nũng nịu.

Tô Mộ Dương đột nhiên cảm thấy, hắn bắt đầu lý giải được tại sao ba năm trước tính cánh Ninh Uyển thay đổi lớn như thế.

Ước chừng là từ lần đó lúc tan học đến đón cô, Uyển Uyển đối với Linda đi nhờ xe sinh ra căm ghét hung dữ, hắn tưởng do mình luôn thờ ơ không dạy dỗ cô tốt, thế là lần đầu tiên đối với cô sinh ra đỏ mặt (bực đến đỏ mặt), hai người bắt đầu dài dòng giằng co.

Bây giờ nghĩ lại, bé Uyển Uyển khi đó có phải đã sớm sinh ra tính chiếm hữu với mình hay không? Tô Mộ Dương à Tô Mộ Dương, mày thực đáng chết, mày cho rằng cho cô ấy cuộc sống vật chất phong phú là đủ sao, làm sao không đi quan tâm thế giới nội tâm cô ấy như thế nào.

Cô gái nằm trong bồn tắm đã nặng nề khép mi lại, đôi môi mỏng manh hơi hé mở, thỉnh thoảng lại mấp máy một cái, giống như đang mơ thấy thứ gì ngon lành. Hơi nóng bốc lên khiến khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, giống như một thiên thần nhỏ đang say ngủ.

Có trời mới biết, mỗi khi hắn lơ đãng đi ngang qua thư phòng, nhìn thấy hình ảnh xứng đôi dị thường của cô cùng thằng nhóc kia học bổ túc, nội tâm có bao nhiêu hối hận cùng giãy giụa. Có lẽ cô vốn nên có một mối tình lãng mạn thú vị cùng một chàng trai trẻ tuổi, và sau khi trải qua một mối tình khó quên ấy, cô sẽ ổn trọng thành một người trưởng thành.

Nhưng là...

Tô Mộ Dương cúi đầu yêu thương hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô, nhẹ giọng nói: "Cho dù chỉ là do tính ham muốn chiếm hữu quấy phá, hay là sự ích kỷ của anh, cho dù sau này em có hối hận, cũng không kịp rồi, Uyển Uyển, em phải bồi lão nam nhân này cả một đời. Anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ nụ cười ngây thơ đáng yêu của em."

Đưa tay dọn dẹp sạch sẽ chất nhầy dính trên chân cho cô, mi tâm cô gái khẽ cau lại, sau đó lại giãn ra, đầu lưỡi hồng nhuận liếm liếm môi, mơ màng nói: "Chú... Không cần..."

Thật là vật nhỏ phiền toái, Tô Mộ Dương rốt cuộc không nhịn được, vươn tay cầm lấy dục vọng đang dâng trào giữa hai chân, hướng về phía cô gái tuốt động.

"A! Uyển Uyển..."

Không biết qua bao lâu, người đàn ông gầm nhẹ, đem bạch trọc phun lên da thịt hồng phấn của thiếu nữ.

Nước nóng trong bồn tắm vẫn còn bốc hơi, Tô Mộ Dương lau qua loa thân thể, dùng khăn tắm rộng lớn bao lấy Ninh Uyển, như ôm trân bảo mà ôm cô vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top