Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tổng tài đại thúc 17

Tô Mộ Dương như bị điện giật, nhanh chóng rút bàn tay để ở trên bàn về, mặt mũi trầm xuống: "Tương tiểu thư."

"Mộ Dương... Anh vẫn còn giận năm đó em bỏ lại anh một mình ra nước ngoài sao?" Tương Hân Hân mày khẽ nhíu, hai mắt hơi phiếm hồng, bộ dáng lã chã chực khóc kia rất chọc người thương xót, ngữ điệu thay đổi, vô cùng ai oán nói, "Sau khi em đi liền hối hận, em đã gửi cho anh rất nhiều thư kiện, nhưng anh cho tới bây giờ chưa từng hồi đáp lại em."

Tô Mộ Dương khép lại văn kiện trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng không chút gợn sóng, ánh mắt trấn tĩnh khoáng đạt: "Tôi trước đó cũng không biết hội đồng quản trị bên kia nhất trí đề cử ứng viên là cô, nếu không tôi nhất định sẽ lập tức từ chối lần hợp tác này."

Nghe vậy Tương Hân Hân bị đả kích nặng nề, năm đó cô ta bởi vì Tô Mộ Dương không chịu đem đứa con riêng kia vào cô nhi viện mới giận dữ chia tay với hắn, tự mình đi Mỹ theo đuổi cuộc sống mới. Trong bảy năm qua, cô ta luôn luôn nỗ lực phát triển bản thân, nhận được giáo dục tốt nhất, tiếp xúc với những đám người ưu tú, tuy rằng thỉnh thoảng có kết giao một hai người bạn trai, nhưng trong lòng cô ta đối với nam nhân quật cường trầm ổn năm đó luôn luôn quyến luyến không quên, trong tiềm thức luôn khao khát bản thân phải lấy một tư thái ưu tú nhất để xuất hiện trước mặt hắn.

Mà hàng năm trên bảng xếp hạng người tình kim cương vương lão ngũ, tên Tô Mộ Dương luôn luôn được xếp đầu. Điều này làm cho cô ta cảm giác hắn cũng đang một lòng một dạ chờ mình.

Cô ta luôn luôn chú ý chặt chẽ động thái của An Bình, biết được tập đoàn An Bình đang muốn tuyển người làm đại ngôn công ích, liền ngựa không ngừng vó mà gửi hồ sơ liên tục, cô ta dám chắc chắn không có ứng cử viên nào hoàn hảo hơn cô ta.

Nhưng mà khi gặp lại hắn, hắn vẫn là một bộ dáng khí chất trầm ổn, bình tĩnh tự tin, nhưng trong đáy mắt lại không có chứa bóng dáng của cô ta, điều này sao có thể được?

"Mộ Dương, anh nghe em giải thích, vô luận em có lưu lạc bên ngoài bao lâu, nhưng từ đầu đến cuối lòng em vẫn luôn hướng về hình ảnh hai chúng ta dắt tay nhau vào đêm cuối thu năm đó. Mộ Dương, anh thật sự đã quên em sao?"

Tô Mộ Dương thế nhưng nở nụ cười, khóe miệng nở ra một cái lúm đồng tiền nho nhỏ, chẳng qua bên trong chỉ toát ra vẻ lạnh nhạt, tâm ý hiện giờ của hắn đối với Ninh Uyển so với dĩ vãng có thể coi là nghiêng trời lệch đất, đã bất tri bất giác mà coi cô là người đi chung hết quãng đời còn lại, cho nên Tương Hân Hân năm đó đối xử lạnh lùng với bé Ninh Uyển trở nên vô cùng phóng đại ở trong mắt hắn. Hắn không có cách nào tha thứ cho kẻ đã đối xử tệ bạc với Ninh Uyển.

Cô nghe thấy hắn tàn nhẫn mở miệng: "Thật xin lỗi, Tương Ngọc Linh nữ sĩ, chỗ này của tôi không phải nơi thu gom rác."

Tương Ngọc Linh... Đây là tên cô ta đã thay đổi sau khi đến Mỹ, còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi, cửa phòng nghỉ bên cạnh đột nhiên bị mở ra, một cô gái bọc mình trong áo sơ mi nam bước chân trần ra ngoài...

Mà ánh mắt Tô Mộ Dương từ lúc cô gái kia đi ra liền dừng trên người cô ấy, không hề dời đi. Trên mặt tràn ngập ý cười dịu dàng, ấm áp như mùa xuân...

Ninh Uyển cười đến ngây thơ thuần mỹ: "Chú, còn phải đợi bao lâu nữa?"

"Nhanh thôi, em sao không ở bên trong đợi, mặc ít như thế coi chừng bị lạnh." Tô Mộ Dương đã sớm cầm áo khoác trên giá treo bên cạnh đi vòng qua bàn phủ thêm cho Ninh Uyển.

"A? Dì này là ai thế? Cảm giác có chút quen mặt nha."

"Cô ấy là người được đề cử cho vị trí đại ngôn công ích của tập đoàn chúng ta lần này, Tương Ngọc Linh nữ sĩ."

Hai người giống như hát đôi vậy, kẻ xướng người họa, bầu không khí tốt đến mức nước tát không lọt.

Lồng ngực Tương Hân Hân như bị búa nặng đè xuống, không biết vì sao, lúc này cô ta cảm thấy bản thân mình tựa như một câu chuyện cười. Đợi đã, cô gái kia gọi hắn là chú? Không lẽ cô gái nhỏ mềm mại đáng yêu này là đứa con riêng bảy năm trước kia sao?

Vậy hai người bọn họ...

Đôi mắt Tương Hân Hân càng trừng càng lớn, lớp mặt nạ ưu nhã mà cô ta cất công xây dựng trước khi bước vào phòng cuối cùng cũng bị bể nát. Không cam lòng cùng hổ thẹn không nói nên lời khiến cô ta nghiến chặt hàm răng, nhưng dù sao cô ta cũng không phải là người tầm thường, hít sâu một hơi lập tức khôi phục thái độ bình thường, khắc chế run rẩy cầm lấy văn kiện, thản nhiên mỉm cười.

"Quấy rầy Tô tổng rồi."

-----------------

Đạm Y nữ sĩ: Ta không muốn viết về tra nam, cho nên phản ứng của đại thúc đối với Tương Hân Hân mà nói, tự nhiên tàn nhẫn như gió thu quét qua lá rụng... Bởi vì đây là câu truyện về một thiếu nữ 16 tuổi x đại thúc 36 tuổi, cho nên thiếu nữ sẽ không cùng nguyên nữ chính chính diện đối đầu, chuyện nên làm, sẽ để cho đại thúc đi làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top