Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trúc mã tướng quân 1

Những đám mây đen trên trời bao trùm toàn thành, đem ánh sáng mặt trời che khuất hoàn toàn.

Lúc này phía xa Đại Khải ở quan ngoại, vô số ngựa sắt thương vàng đang giao trùng chém giết. Các binh lính dưới lệnh chỉ huy, lần lượt như thủy triều xông ra ngoài, lại phân tán ra các hướng. Trống trận đánh ầm ĩ, ngựa chiến nghển cổ hý vang, binh khí giao phong ma sát chói tai, chém vào da thịt phát ra âm thanh nặng nề, đất đai vàng kim đã sớm phủ đầy cánh tay, cẳng chân bị chém gãy, dịch máu đen đặc thấm đẫm đất...

Mắt thấy thế trận vừa đánh vừa lui đã lộ dấu hiệu thất bại, một nam nhân oai hùng hiên ngang giơ cao trường thương trong tay, vung tay hô to, trấn áp tất cả xao động --

"Các huynh đệ Đại Khải, theo ta xông lên!"

Thanh âm kia vững chắc như vàng, nói năng khí phách, vang dội khắp mặt đất, nam tử khí thế như tu la đi trước làm gương, khí thế bừng bừng, không gì cản được, binh lính Đại Khải theo sát phía sau, phát ra tiếng rống kìm nén trước thềm thắng lợi!

Một hơi đem người Hồ đuổi ra hơn ba mươi dặm, đến lúc này, trận chiến "Bình định Hung Nô" dài ba năm của Đại Khải, xem như lần đầu tiên giành được thắng lợi áp đảo.

Trận chiến này đặc biệt cam go, ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ, cuối cùng dưới sự dẫn dắt của hai vị dũng tướng cầm đầu đã đánh đuổi được người Hồ, các binh lính lúc này đã sức cùng lực kiệt, chống đỡ một hơi cuối cùng vội dừng lại nghỉ dưỡng sức.

Nhưng mà lúc này, phó tướng nữ phẫn nam trang, Ninh Uyển, không dám khinh suất chút nào, chịu đựng bầu không khí máu me ghê tởm trên chiến trường, trong đầu nhanh chóng tính toán tiếp theo nên lợi dụng góc độ nào nhào lên, vừa có thể chặn được mũi tên trí mạng cho Túc Lưu Vân, lấy được lòng thương xót của hắn, vừa không làm mình bị thương quá nặng.

Vì thế ở lúc đại quân đang buông lỏng phòng bị, cách đó không xa, một binh lính Hồ lẽ ra đã chết bị chôn vùi trong núi xác kia, lại đột nhiên nhảy ra, gương mặt huyết nhục mơ hồ, giương cung cài tên, dốc hết sức lực cuối cùng nhắm ngay nam nhân chói mắt nhất trong đám binh sĩ mà bắn!

"Tướng quân cẩn thận!" Một binh lính vừa vặn nhìn thấy một màn này, đồng tử giãn ra, tê tâm liệt phế hô to!

Hắn trơ mắt nhìn mũi tên như có mắt đang thẳng tắp bay về hướng chủ soái, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, phó tướng Ninh Uyển, người ở bên cạnh chủ soái nhanh như tia chớp nhảy ra khỏi ngựa, nhào vào sau lưng chủ soái...

Xuyên qua áo giáp màu bạc, mũi tên đen mạnh mẽ đâm "phốc..." một tiếng vào lưng phải của phó tướng Ninh, đuôi mũi tên vẫn còn rung lên phát ra tiếng "ù ù.."

Đau đớn kịch liệt từ phía sau truyền tới, mũi tên mang theo khí thế không đâm xuyên qua nàng thì không dừng, Ninh Uyển vô cùng đau đớn, thầm nghĩ, cuối cùng tránh được ngực trái cùng phổi, ngay sau đó liền ngất đi.

Biến cố đột nhiên xảy ra, binh lính vốn sức cùng lực kiệt lại thù hận dâng lên ngập trời, người kia đã bị binh lính bắn thành một con nhím màu đỏ, hắn cười gằn ngã xuống.

Bên tai truyền đến một tiếng kêu rên ngắn ngủi, thân thể Túc Lưu Vân như bị sắt thép đập vào, nhảy về phía trước, đầu óc hắn tựa hồ đình chỉ trống rỗng, đột nhiên phản ứng lại, xoay người đỡ lấy Ninh Uyển, vành mắt như sắp nứt ra: "Ninh Uyển!"

Ninh Uyển, người ở trong Hổ Bí quân của hắn, làm từ binh lính nhỏ rồi từng bước một lập công trở thành phó tướng, người thường cùng hắn so tài "so xem ai giết địch nhiều hơn", người cùng hắn lớn lên từ nhỏ, mặc dù tính khí không tốt nhưng so với nam tử còn dũng mãnh hơn, người mà hắn coi như huynh đệ vào sinh ra tử!

Cách hai tầng áo giáp, thân thể nàng mềm yếu đổ gục trong lòng hắn, chẳng lẽ sau khi bình định Hung Nô, nàng lại vì cứu hắn mà ngã xuống sao? Không! Hắn không cho phép! Túc Lưu Vân trong lòng đau đớn, gào thét nói: "Tương Vanh! Chiến trường còn lại do ngươi phụ trách dọn dẹp, không được lưu lại bất kỳ người sống nào, diệt sạch ôn dịch, bổn soái mang phó tướng Ninh về quan nội chữa trị trước!"

"Mạt tướng tuân mệnh!" đang lúc Tương Vanh nghiêm túc lĩnh mệnh, Túc tướng quân đã cưỡi "Đạp Tuyết" phi nước đại chạy mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top