Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trúc mã tướng quân 15 (H)

"Đây là loại thứ hai..."

Túc Lưu Vân tà tà cười một tiếng, bỗng nhiên thẳng người dậy, ngước cổ lên, nghiêng tay cầm chiếc bình men ngọc, một dòng rượu trắng từ chiếc bình nhỏ dài rót vào trong miệng hắn.

Động tác kia, thật sự là tiêu sái phóng khoáng không nói nên lời, táo bạo nồng nhiệt, chiếc mũi cao dài, đôi mắt xinh đẹp kia ngay cả Ninh Uyển, người xuyên không tới cũng nhìn đến hơi thở đình trệ. Nàng không khỏi nghĩ, từ khi hồi kinh hắn luôn một mực trong tối ngoài sáng mà trốn tránh địch ý, chỉ sợ chưa từng vui vẻ qua, khó có được hôm nay mượn rượu dãi bày, nàng cũng muốn dụng tâm câu dẫn hắn.

Đang suy nghĩ, người nọ chợt cúi người xuống, con ngươi sáng tựa sao nhìn thẳng nàng, chiếm giữ lấy đôi môi so với hỉ phục còn rực rỡ hơn ba phần, một hớp rượu mát lạnh tinh khiết đi vào, cuốn theo nồng nặc hương vị nam nhân tràn vào cuống họng, vào phổi, vào tứ chi...

Ninh Uyển bị buộc nuốt xuống, rượu mạnh nơi biên ải so với "vãn xuân" này còn thiêu đốt hơn, bất quá vẫn không ngăn được hai người tình nhiệt như nước, tình ý nóng bỏng, lưỡi to ôm lấy đinh hương trăn trở liếm mút, khí lực lớn, tựa như hấp thụ mật dịch say ngon nhất thế gian này, thưởng thức mỹ vị trân quý, ngậm ngùi mà vội vàng.

"Nương tử, nàng thật đẹp." Túc Lưu Vân chân thành tán thưởng khen ngợi, dưới người lửa nóng như sắt, nhưng mà đêm còn dài, bọn họ từ nay về sau lại có cả đời, cho nên hắn cũng không vội nóng nảy. Từ nhỏ lăn lộn trong đám nam nhân, tung hoành trong đống đao thương, mẫu thân mất sớm, phụ thân nghiêm nghị, bào đệ còn nhỏ, thuộc hạ kính trọng, hoàng đế ân sủng, Túc Lưu Vân chưa từng có thời điểm nào giống như bây giờ, toàn thân như được ngâm trong ôn tuyền ấm áp.

Lại nhìn nữ tử dưới thân, trước mặt người khác thì lạnh lùng, chỉ ở trước mặt hắn mới lộ ra vẻ kiều diễm phong tình, trong lòng hắn tràn đầy thỏa mãn, tâm tư buồn bực sau khi hồi kinh liền triệt để biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại cảm giác năm tháng tĩnh lặng vô biên.

Ninh Uyển thấy hắn toàn thân ngấm rượu nhưng con ngươi lại càng ngày càng sáng, thầm nghĩ không ổn, đêm nay chỉ sợ mình phải chịu khổ rồi!

Lại "xoẹt" một tiếng, hỷ phục Lan Tụy phường mất mười lăm người thêu trong hơn một tháng đã bị hắn xé thành hai nửa, Ninh Uyển hoảng hốt ôm lấy hai cánh tay, ai oán nói: "Chàng có thể thương hương tiếc ngọc một chút được không."

Ai ngờ Túc Lưu Vân lúc này, ánh mắt thâm u trầm tĩnh, hầu kết trượt lên xuống, theo tầm mắt rực lửa của hắn, Ninh Uyển mới phát hiện nàng ôm hai cánh tay khoanh lại, thành ra ép bộ ngực lõa lồ cao vút lộ ra một khe rãnh thật sâu, "A" một tiếng kêu lên, nàng buông tay lỏng ra sau đó lại ôm chặt lên...

Túc Lưu Vân làm sao có thể bỏ qua cảnh đẹp như vậy, sau khi nhìn đủ mới tà mị cười một tiếng, thanh âm khàn khàn trầm thấp: "Vậy giờ vi phu lập tức tới thương hương tiếc ngọc."

Dứt lời, không chút lưu tình kéo bàn tay nhỏ bé của nàng ra, thân hình cao lớn uy mãnh ép nàng dưới thân, một đôi bàn tay to màu mật ong bắt lấy một bên ngực đang còn nhảy lên, trước tiên niết xoa nhẹ một vòng, năm ngón tay thi nhau thay đổi góc độ, mạnh yếu châm ngòi, phong nhũ tuyết trắng theo khe hở giữa các ngón tay lộ ra, Túc Lưu Vân kích động khó mà kìm hãm được.

Khi ngón tay thô ráp quét qua đỉnh đầu hồng cứng phía trên, gây tới từng đợt tê dại, loại khoái cảm quen thuộc truyền khắp toàn thân, những địa phương khác chưa được chạm vào cũng kêu gào khát vọng, Ninh Uyển cắn chặt đôi môi đỏ mọng, khó nhịn cong người lên, đem bên to lớn kia đưa đến trong miệng nam nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top