Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trúc mã tướng quân 18

Ngủ một giấc đến khi trời sáng, Ninh Uyển giật mình tỉnh lại, sờ chỗ bên cạnh, đã sớm lạnh như băng.

Vừa nhớ tới, cả người cũng đau nhức không chịu nổi, không khỏi rít lên một tiếng, tên khốn này rốt cuộc đã làm bao nhiêu lần vậy. Lại nghĩ tới hôm qua hắn thì thầm ở bên tai nói không cần đi vấn an phụ thân, liền cũng từ bỏ đi.

Có lẽ là nghe được động tĩnh của nàng, mấy tỳ nữ cung kính nối đuôi nhau đi vào. Ninh Uyển lười biếng dựa người vào thành giường, lặng lẽ đánh giá, xem ra là quy củ bắt buộc.

Để họ tùy ý hầu hạ mình mặc y phục phức tạp cùng với trang sức phụ kiện rườm rà, lại đỡ bản thân ngồi trên ghế trang điểm, cho đến khi tỳ nữ đứng đầu ăn mặc y phục hồng nhạt đem khăn đưa cho nàng.

Ninh Uyển cũng không nhận, khẽ nhướng mày, khí thế bức người trong quân dưỡng thành chợt lóe lên, cộng thêm tối qua dùng giọng quá độ, thanh âm khàn khàn: "Mấy người các ngươi lui xuống trước đi."

Các nàng trong nháy mắt có chút không biết làm sao, sau đó chỉ biết kính cẩn chúc phúc liền đi lùi rời đi.

Hai mắt Ninh Uyển sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm tỳ nữ duy trì tư thế giơ tay, cái loại khí thế không nói mà uy khiến cho nàng ta toát mồ hôi lạnh.

Ngay tại thời điểm nàng ta sắp khuỵu xuống, Ninh Uyển lành lạnh mở miệng: "Tiểu Hạnh đúng không?"

Tiểu Hạnh "ầm" một tiếng quỳ xuống, thanh âm lanh lảnh run rẩy: "Hồi lời chủ tử... Nô tỳ chính là Tiểu Hạnh."

"Nga, ngươi hồi lời chủ tử nào vậy?" Ninh Uyển nhớ, ở trong nguyên tác, nguyên thân sau khi từ Định Viễn trở về chính là Tiểu Hạnh ở bên người hầu hạ, cẩn thận chu đáo, nàng còn tưởng rằng thị nữ này là thiệt tình đối đãi với nàng, nhưng hóa ra đó chỉ là quân cờ mà Giang Tễ Nguyệt đưa vào an bài, hàng ngày đều bỏ thuốc vào đồ ăn của nàng, khiến cơ thể vốn suy nhược tràn đầy vết thương của nguyên thân càng ngày càng nặng.

Nghe được lời ấy, Tiểu Hạnh sợ đến ngã phục xuống đất, "đông đông đông" dập đầu lại ngẩng lên, trong miệng lung tung hô: "Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng..." Trong lòng nàng ta vô cùng kinh hãi, phu nhân hôm qua vừa mới vào phủ Dũng nghị hầu, khăn tẩm độc dược mãn tính này còn chưa dùng qua, phu nhân làm sao biết được thân phận của nàng ta?

"Đứng lên nói đi." Ninh Uyển phất tay một cái, Tiểu Hạnh này coi như thông minh, còn không thèm ngụy biện nữa.

Nàng ta lại ngẩng đầu lên, giữa trán một mảnh đỏ bừng, dưới ánh mắt lạnh lùng chăm chú của Ninh Uyển, nàng ta nửa lời cũng không dám giấu giếm, đem chuyện công chúa bắt đệ đệ nàng ta đi như thế nào, uy hiếp nàng ta đến hầu phủ để cho nàng ta tùy thời cơ làm sự tình ra sao, một năm một mười nói ra hết. Cuối cùng lại lần nữa quỳ sụp xuống đất: "Nô tỳ tự biết tính mạng bản thân khó bảo toàn, cầu xin phu nhân bảo hộ đệ đệ ta."

"Ngươi vì tiểu đệ mình mà lại muốn đến hãm hại người khác. Ta vì sao lại phải bảo hộ cho tiểu đệ ngươi?" Ninh Uyển lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, từ khi nàng gả cho Túc Lưu Vân, cốt truyện đã được sửa lại, chi bằng triệt để thu phục nàng, về sau bản thân đối đầu với Giang Tễ Nguyệt mới có phần thắng.

Tiểu Hạnh vạn phần không nghĩ tới, phu nhân lại là người có đầu óc tỉnh táo như vậy, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng, mọi suy nghĩ đều biến mất. Trong miệng vô thức nỉ non: "Phu nhân..." Ninh Uyển nâng bàn tay ngọc lên, đỡ cằm mình, ung dung bình tĩnh: "Trừ phi, ngươi nguyện ý bị ta lợi dụng."

Nghe thấy sự tình còn có thể xoay chuyển, Tiểu Hạnh đầu đập như giã tỏi, trong miệng hô: "Nguyện cho phu nhân sai khiến."

"Ngươi nói tiểu đệ ngươi bị công chúa bắt đi, trong đó có ẩn tình gì?" Trực giác Ninh Uyển mách bảo trong đó có gì kỳ quái.

"Cái này... Nô tỳ cũng không biết, nô tỳ từng mua chuộc thị vệ lẻn đến nơi giam nhốt đệ đệ, nơi đó hình như có rất nhiều đứa trẻ, thậm chí còn có tiếng đọc sách, ăn mặc đi lại... cũng không quá kém." Chính là vì công chúa chưa từng đối xử thô bạo với đệ đệ, nàng ta mới cam chịu bị công chúa lợi dụng.

Những gì nàng ta nói làm lòng Ninh Uyển nghi hoặc không thôi, Giang Tễ Nguyệt nuôi dưỡng một đám thiếu niên làm cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top