Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trúc mã tướng quân 26

Ninh Uyển buồn chán nghịch tấm thiệp trong tay, mặt trên là hoa mẫu đơn tuyệt sắc được thêu trên tấm lụa vàng, mở ra là nét bút trâm thanh tú tinh xảo, lẩm bẩm: "Hẹn ta đi Túy Xuân Lâu thưởng cúc uống trà sao? Thủ đoạn của nữ nhân này đúng là không có gì mới."

Nàng những ngày qua bị Túc Lưu Vân giả mù giả điếc dùng mọi biện pháp ép buộc, cũng thuận nước đẩy thuyền mà ỡm ờ giả bộ chối từ hắn, hắn một tấc lại muốn tiến một thước, tích cực khai phá các loại tư thế mới... Cũng coi như nước sữa hòa nhau, Ninh Uyển vẫn luôn cho rằng hệ thống sẽ cho mình phần thưởng đặc thù gì đó, nhưng là cái gì cũng không có... Hệ thống ngủ say như chết.

Thân thể nam nhân này coi như đã bị trói buộc, còn về phần tâm thôi... Khóe miệng Ninh Uyển gợi lên một chút ý cười, bản thân bỏ rơi Gia Nghi công chúa cũng đủ lâu rồi, không cho nàng ta cơ hội gặp mặt thì nàng ta sao có thể phạm sai lầm chứ?

-----------------

Túy Xuân Lâu tương đương như khách sạn năm sao trong xã hội hiện đại, bao ăn ở, phục vụ tầng lớp cao quý tại Thượng Kinh.

Lúc này Giang Tễ Nguyệt đã bao toàn bộ lầu hai "Động tiên đình", ở giữa là một chiếc bàn dài bằng gỗ lê có thể chứa hàng chục người, trên đó bày đủ loại món ăn nổi tiếng của Thượng Kinh, xung quanh là lan can chạm trổ hoa văn tinh mỹ, dõi mắt trông về phía xa, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần.

Giang Tễ Nguyệt được một đống lớn quý nữ vây quanh ở giữa, hiển nhiên tâm tình cực tốt. Đối với lời nịnh nọt của các nàng luôn luôn yên lặng gật đầu, dáng vẻ nhu nhược dịu dàng.

Ninh Uyển cố ý ngồi xa xa, một bên thờ ơ ăn chút thức ăn, một bên lạnh lùng liếc nhìn Giang Tễ Nguyệt ra vẻ, hôm nay nàng ta sẽ ra chiêu gì đây?

Lúc này nữ tử ngồi bên trái Giang Tễ Nguyệt, thiên kim Mai Như Hinh của phủ Tĩnh Quốc Công, trong ánh mắt lướt qua vẻ khinh thường, hắng giọng nói: "Quận chúa bình thường ở Hầu phủ hẳn là chưa từng ăn qua món ăn mĩ vị như này đi?"

Ninh Uyển trong lòng cười lạnh, phát súng đầu tiên đã bắt đầu nổ.

Quả nhiên, Giang Tễ Nguyệt đè tay Mai Như Hinh lại, nghiêm túc nói: "Uyển Nhi muội muội là khách, muội chớ nói năng vô lễ."

Ninh Uyển tao nhã đặt chiếc đũa nhỏ bằng ngà voi xuống, cầm lấy khăn lụa thị nữ đưa tới lau miệng, sau đó nhàn nhạt nói: "Để các vị tỷ muội chê cười rồi, ta ở Hầu phủ quả thật chưa từng ăn qua món ngon như vậy."

Mai Như Hinh cười nhạo một tiếng, quý nữ khác cũng lộ ra thần sắc khinh thường, đôi mày thanh tú của Ninh Uyển nhíu lại, vô tình hữu ý liếc Giang Tễ Nguyệt, nói tiếp: "Đều do Hầu gia, nói cái gì mà sứa có tính lạnh, nữ tử không nên ăn."

Nhắc tới Hầu gia, mặc kệ là cố ý hay không, sắc mặt Giang Tễ Nguyệt nhất thời tái nhợt. Biểu tình này của nàng ta rất hợp để ăn với cơm, Ninh Uyển trong đầu lung tung suy nghĩ, chỉ thấy nàng ta khoát khoát tay về phía nhóm nữ tử hảo hữu đang đồng tình với mình, cố chấp cầm ly rượu bạch ngọc thướt tha đứng dậy, đi về phía Ninh Uyển.

"Uyển Nhi muội muội, hồi nhỏ chúng ta còn cùng nhau chơi đùa, sao trưởng thành ngược lại lại không thân thiết như vậy." Nàng ta nhẹ giọng nói, nói cứ như là thật sự có chuyện như thế xảy ra, Ninh Uyển trong lòng cười lạnh, ngươi chẳng qua là thấy nguyên thân với Túc Lưu Vân là thanh mai trúc mã nên mới cố ý tiếp cận, còn dám ba hoa nói dối. Nguyên thân khi đó chính là bị bộ dáng nhu nhược vô hại này lừa gạt.

"Công chúa điện hạ thân phận tôn quý, trước kia là Uyển Nhi lỗ mãng ngu dốt, nếu như có chuyện gì đắc tội, xin điện hạ thứ lỗi." Ninh Uyển cũng không đứng dậy, cứ mặc cho nàng ta đứng, dù sao hôm nay nàng đến đây cốt để chọc giận nàng ta.

Trong đôi mắt u buồn của Giang Tễ Nguyệt thoáng qua một tia âm ngoan, nhanh đến mức khó có thể bắt kịp, sau đó nàng ta thản nhiên cười cười, giơ ly rượu trong tay, nói: "Muội chịu tới tụ họp với chúng ta, là đã cho ta mặt mũi, chúng ta cùng uống một ly nào?"

Xem ra đây mới là mục đích cuối cùng của hôm nay. Độc dược thì chắc không phải, chẳng lẽ là mê dược? Nàng đã sớm giao phó Tiểu Hạnh, nếu có gì không đúng lập tức thông báo Hầu gia. Ánh mắt Ninh Uyển mang theo uy phong quân đội, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Giang Tễ Nguyệt, khiến trong lòng nàng ta nổi lên sợ hãi, mới thản nhiên cười một tiếng: "Được."

Uống vào ngọt ngào trong veo, cũng không có gì không đúng. Nhưng mà mấy phút sau, thân thể nàng càng ngày càng nóng, ý thức dần dần mơ hồ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top