Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trúc mã tướng quân 9

Ba ngày sau, toàn bộ tướng lĩnh Hổ Bí quân lại tề tụ trong trướng nghị sự, bầu không khí không còn vô kỷ luật như trước nữa, có vẻ trang nghiêm cùng chút trầm mặc ngưng trọng.

Người ngồi đầu với thanh đao mã kim lớn, chính trực tráng niên, dáng ngồi vững chắc như tùng, tản mát ra khí thế uy vũ giữa vạn người, chính là chủ soái Túc Lưu Vân.

"Các vị, nếu không ngoài dự tính, sắc lệnh của hoàng đế chỉ ít ngày nữa sẽ tới, ngoại trừ Mạnh Vũ ở lại phòng thủ biên giới, chúng ta đều phải hồi kinh báo cáo." Túc Lưu Vân vừa mở miệng chính là lời nói nặng tựa vàng, "Lần này bình định hỗn loạn xong, chư vị lập công lớn, trở về hoàng đế bệ hạ nhất định sẽ luận công khen thưởng, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay."

Nói xong lời này, những tâm phúc trẻ tuổi mà Túc Lưu Vân mang theo cũng lăm le hưng phấn không thôi. Trong số đó có Thiên tướng Vệ Dương, vị tướng nhỏ tuổi nhất, không kiềm chế được bỗng nhiên đứng dậy ôm quyền: "Đều là do Túc tướng quân một tay đề bạt rèn luyện, bọn ta mới có ngày hôm nay. Ngày sau yên ổn, nhất định làm tùy tùng đi theo tướng quân, làm trâu làm ngựa đền đáp tướng quân."

Lần này trừ bỏ quân sư Khương Điền, tất cả mọi người đều đứng dậy đồng thanh nói: "Làm tùy tùng đi theo tướng quân, làm trâu làm ngựa đền đáp tướng quân."

Thấy Túc tướng quân mặt trầm như nước, không nói một lời, đám hán tử tục tằng không biết mình đã làm sai điều gì, lo sợ không yên, đưa mắt về phía quân sư, quân sư tuy rằng thân thể văn nhược, nhưng am hiểu bày binh bố trận, trí tuệ xuất chúng, trận đánh này thắng lớn, vị trí của quân sư cũng vô cùng trọng yếu.

Khương Điền đỡ trán, thở dài một hơi, thanh âm bao hàm tang thương: "Lời này sau khi hồi kinh, không được nhắc lại. Ngẫm lại Túc tướng quân xuất thân quân hầu thế gia, sau trận đánh này có thể đảm bảo Mạc Bắc mấy năm bình an, nói cách khác nếu như không có nội chiến, trong vòng ba mươi năm ngoại trừ phòng thủ biên cương, Đại Khải sẽ không có chiến tranh, hoàng đế bệ hạ nào có thể dung túng cho Túc tướng quân tay nắm trọng binh, hơn nữa thủ hạ tướng sĩ hết thảy đều chỉ nghe theo mệnh lệnh của mình hắn sao?"

"A?" Tương Vanh mày nhíu lại hình chữ xuyên, "Nhưng là Túc tướng quân xưa nay trung thành tận tụy, một lòng vì nước... Làm sao có thể...."

"Túc tướng quân quả thật trung thành, chúng ta biết, hoàng đế bệ hạ cũng biết. Nói thẳng ra, vấn đề không phải là ở việc Túc tướng quân có lòng thần phục hay không, vấn đề là chỉ cần hắn muốn, là có thể tùy ý ảnh hưởng triều cục." Khương Điền càng nói càng nặng, "Chư vị ở trong triều căn cơ không sâu, bản lĩnh cũng nhiều, tự sẽ được trọng dụng..."

"Vậy thì Túc tướng quân... Chỉ sợ đã bị hoàng đế kiêng kỵ..." Mạnh Vũ thì thào tiếp nhận vấn đề trầm trọng này.

"Chúng ta ở biên quan đẫm máu chiến đấu hăng hái, bọn họ ở kinh thành hưởng phước an lành! Thật sự là không công bằng! Dứt khoát phản lại đi!" Vệ Dương mặt tức giận đến đỏ bừng.

Khương Điền trong lòng hơi trầm xuống, gia tộc chủ soái căn cơ đều ở kinh thành, sao có thể nói chữ phản này được, đám hài tử này vẫn còn thiếu rèn luyện, lần này trở về triều đình mài giũa một chút cũng tốt.

Quả nhiên Túc Lưu Vân quả quyết quát lên, "Vệ Dương! Những lời nói cuồng ngôn đại nghịch bất đạo này, về sau không thể nhắc lại! Không còn trận chiến nào nữa, đối với dân chúng mà nói chẳng lẽ không phải là một chuyện may mắn sao. Lần này sau khi hồi kinh, ta sẽ đem binh quyền giao cho hoàng thượng, hắn tuy rằng có lòng nghi kỵ nặng, nhưng hành động cũng không phải kẻ ngốc. Các ngươi sau này nghe theo mệnh lệnh bệ hạ an bài, tuyệt đối không được vi phạm."

"Nhưng Túc tướng quân...." Nhóm nam nhi trẻ tuổi, trước giờ đều làm theo tâm trạng, rốt cuộc cũng không nhịn được tức giận.

Túc Lưu Vân vung tay lên, trầm giọng nói: "Không cần nói nữa, bổn soái tự có quyết định. Phía dưới bàn một chút về vấn đề phòng thủ biên giới, ổn định quan ải. Mạnh Vũ, trọng trách trên vai ngươi vô cùng nặng nề, cần phải dùng tới mười hai phần tâm ý."

"Mạt tướng tuân mệnh!"

Trên đường hồi doanh trại, trăng thanh như nước, Túc Lưu Vân xưa nay hào khí kiền vân*, giờ phút này lại cảm nhận được một tia lương ý*. Tâm hắn trôi dạt về phương xa, từ nay nhàn tản giàu sang, cùng nàng tiêu dao khắp thiên hạ, sinh ra một đống oa nhi, thật ra cũng tốt đẹp đi?

*Hào khí kiền vân: hào khí ngất trời, sánh cùng gió mây.

*Lương ý: chán nản

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top