Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mỗi Ngày Đều Đáng Yêu_Chương 1: Tiềm Quy Tắc(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Trứng Muối

"Luôn tưởng cùng anh không biết xấu hổ cũng chẳng biết ngày đêm"

-

Rầm một tiếng, chốt cửa bị bật lên, gõ từng tiếng vang vọng vào bệ cửa sổ, đồng thời cũng đánh thức Ngu Hạ đang ôm chăn ngủ say như chết kia.

Ngu Hạ rũ mắt xuống nhìn người bên cạnh. Chiếc mềm trắng tinh che một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra sống mũi thẳng cùng đôi mắt với lông mi dày, cặp mày sắc bén, mấy sợi tóc rũ xuống bên gò má cương trực.

Đẹp đến có chút quá phận, cô không nghĩ tới, hắn ngủ sẽ có bộ dạng như vậy. Tính ra, đây là lần đầu tiên cô thật sự cẩn thận quan sát hắn.

Thử cử động cơ thể, mặc kệ cơn đau nhức ở bắp đùi bắt đầu lan ra, Ngu Hạ khẽ nhếch miệng, nhìn sang người đàn ông đang ngủ say ở bên cạnh, bỗng sinh ra tâm lý đà điểu, chỉ nghĩ "trước lưu vì thượng"

Chán nản, Ngu Hạ lôi bộ quần áo của cô ra khỏi mớ hỗn độn trên mặt đất, chịu đựng nỗi đau mặc vào quần lót. Đằng sau chợt vang lên âm thanh xào xạc.

Thân hình cô cứng đờ, không dám quay đầu lại, trên tay vẫn cầm theo chiếc váy nhỏ chưa kịp mặc vào. Đôi mắt phía sau càng trở nên sắc bén, nếu ánh mắt có thể giết người, cô chắc chắn mình đã chết một nghìn lần.

Hắn ta còn cứ tiếp tục nhìn, cô làm sao có thể nhấc chân xuyên váy?

Dưới ánh mặt trời, đưa lưng về phía anh là cặp mông no đủ, đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn.

Đôi mắt của Yến Cảnh nhìn sang chỗ khác, gia giáo của hắn không cho phép hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm vào người kia, nhưng khi hắn nhìn xuống, đập vào mắt hắn là cặp mắt cá chân tinh xảo, hình ảnh kiều diễm ngày hôm qua xuất hiện trong đại não, đầu ngón tay của Yến Cảnh khẽ nhúc nhích, ánh mắt cứ vậy mà chuyển lãnh.

Mặc kệ, cùng lắm thì bất chấp tất cả!

Tâm Ngu Hạ vừa động, cô liền kéo váy lên ngăn trở cảnh xuân, quay đầu lại, cười một nụ cười mà cô tự nhận là khéo léo: "Cái kia... chào buổi sáng!"

Câu nói kia vừa cất lên, liền lộ ra sự ngốc nghếch. Nụ cười kia quá mức sáng lạn, làm kinh diễm người đối diện, Yến Cảnh khẽ híp mắt lại...nhìn cô.

Đối với khung cảnh trước mắt này, chỉ cần là người có đầu óc bình thường chút xác thực liền có thể hiểu rõ, hai cái xa lạ nam nữ, ở chung một phòng, xác thực đã xảy ra một chút chuyện người lớn, nhưng...

Yến Cảnh không biết nghĩ tới cái gì, phút chốc sau, sắc mặt của hắn như bầu trời tháng bảy, thay đổi bất thường, rồi bỗng chốc chìm trong vô vọng.

Cô bất quá cũng chỉ mới nói một câu, như thế nào lại chọc giận hắn rồi?

Ngu Hạ nghĩ mãi cũng không ra, lặng lẽ nhìn người trước mặt vài lần, lợi dụng việc hắn không tập trung, cúi xuống nhặt túi của chính mình, lấy từ trong túi mấy tờ tiền còn dư lại, nhẹ điểm mũi chân tránh quần áo của hắn, gác chúng lên đầu giường.

Ánh sáng len lỏi qua rèm cửa, chiếu thẳng vào đầu ngón tay cô, móng tay liền có chút phiếm hồng. Đầu ngón tay nhẹ điểm, thu hút sự chú ý của hắn, xoay đi xoay lại một vòng, tầm mắt lần nữa dừng trên mặt cô.

Ngu Hạ từ nhỏ đến lớn được người ta quan sát thành thói quen, cũng chẳng có cảm giác gì, thế mà bây giờ mặt lại có chút nóng, cực lực áp xuống cảm xúc của chính mình, giọng nói của cô trấn định cất lên: "Đây là tiền phòng, tôi không mang theo nhiều, nếu không đủ phiền toái ngài bù vào!"

Hắn vẫn còn nhìn cô chằm chằm.

Ngu Hạ suy tư một phen, đàn ông mà, hẳn là muốn được khen, khóe môi liền lộ ra một nụ cười nhẹ: "Tối hôm qua tôi rất thoải mái, thật sự, dù sao cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ngài không cần lại để trong lòng!"

Dứt lời, Ngu Hạ mặt không đổi sắc, thong thả bước chân tiến vào toilet, mặc vào váy liền, khẽ kéo cửa rồi nhanh như chớp bóng lưng nhỏ cũng biến mất.

Liền như vậy đã đi rồi? Việc này nằm ngoài dự liệu của Yến Cảnh.

Rũ mắt, trên mặt hắn không có biểu tình, chịu đựng khoác vào áo sơ mi bẩn, phần eo cân xứng với cơ bắp được ánh sáng chiếu vào càng thêm rõ ràng. Mặt hắn không lộ ra biểu tình, muốn tiến vào phòng tắm tắm rửa cũng nên có vật che chắn.

Tùy ý đưa ánh mắt, hắn bỗng nhiên dừng lại. Một chút màu đỏ chói mắt được che lấp dưới vỏ chăn bị lộ ra.

Vừa lúc nãy cô có phải hay không nói một chút cũng không đau?

***

Trở lại phòng của mình, kéo lên tấm rèm cửa, ánh sáng bị ngăn trở mạnh mẽ chiếu vào, Ngu Hạ tìm lại được một chút cảm giác kiên định.

Di động đang sạc, một lần nữa khởi động lại, vài cuộc gọi nhỡ hiện lên, tất cả đều là của Lâm Tĩnh Dã.

Hồi chuông qua đi, điện thoại tức thì được nối máy. Lâm Tĩnh Dã liếc mắt nhìn mấy người trên bàn, lười nhác ném bài xuống, ý tứ không nghĩ chơi nữa, người bên cạnh đã hình thành thói quen với hành động này của hắn, cười cười, không nói gì.

"Tại sao bây giờ mới nhận điện thoại? Em nếu lại tiếp tục không gọi lại, anh liền muốn đến nhà em!" Âm cuối kéo lớn lên mang vài phần uy hiếp, hợp lại với thanh âm của hắn, kì lạ lại dễ nghe.

Ngu Hạ xoa xoa thái dương đau nhức, mở miệng liền nói: "Ai bảo đêm qua có người rót rượu cho em, hiện tại đầu còn đau, nếu còn không chạy khả năng đêm nay anh phải đi đến nhà xác tìm người!"

Cô không phải lần đầu tiên mặc kệ hắn chạy trước, Lâm Tĩnh Dã cũng không nghĩ nhiều, mắng nhẹ để cô đừng nói lung tung: "Giọng tại sao lại khàn như vậy?"

"..." Im lặng một lúc, Ngu Hạ day day cổ, giọng cô nhỏ dần: "Uống nhiều nên cổ họng không thoải mái"

Thương lượng xong mọi chuyện, hai người tắt máy...

(Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại https://truyen2u.top/tac-gia/trungmuoi0911)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top