Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 71 - Hoàn chính văn

Sắc trời chìm trong một mảnh âm u, làm cho người ta nhất thời không phân không rõ là đêm hay chỉ đơn thuần là trời nhiều mây. Trên đỉnh Thánh Đạo Cung đầy tuyết đọng, giấu màu sắc vốn có vào trong sương mù mênh mông, trăm ngàn năm như một.

Sở Nghiêu Nghiêu ngẩng đầu nhìn trong chốc lát, cuối cùng bước lên bậc thang, từng bậc từng bậc. Trên cầu thang đá phủ một tầng sương lạnh. Đây là cầu thang đi lên tầng trên cùng của Thánh Đạo Cung, trống trải lạnh băng vô tình.

Nàng muốn đi gặp Liễu Như Dịch. Đi một hồi, chẳng biết tại sao Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên nhớ đến cảnh tượng lần đầu nàng nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn. Đó không phải là ký ức của Sở Nghiêu Nghiêu xuyên sách, mà là ký ức thuộc về Liên Tịnh Thánh nữ.

Khi đó nàng vẫn còn ở Thánh Đạo Cung, cả ngày ngoài tu luyện thì vẫn là tu luyện. Không biết tại sao Tạ Lâm Nghiễn phát điên, đột nhiên nhìn Lý Vãn Trần không vừa mắt, xông vào Thánh Đạo Cung ầm ĩ muốn đánh với hắn một trận. Ngày ấy đúng lúc sư phụ không ở trong cung, Tạ Lâm Nghiễn xông thẳng vào chính điện liền gặp được nàng.

Cũng không thể hoàn toàn nói là gặp, bởi vì lúc ấy nàng đang trốn sau tấm bình phong, xuyên qua bình phong, nàng chỉ nhìn thấy bóng Tạ Lâm Nghiễn. Hắn ôm kiếm, đứng thẳng.

Sở Nghiêu Nghiêu rất căng thẳng, nàng cho rằng mình xong đờ rồi, ai ngờ Tạ Lâm Nghiễn không thô lỗ đến lôi nàng ra khỏi tấm bình phong, một kiếm giết nàng, mà đứng ở cửa giễu cợt. Hắn hỏi nàng: "Ngươi chính là nữ đệ tử kia của Lý Vãn Trần?"

Sở Nghiêu Nghiêu không trả lời hắn.

Hắn liền cười lạnh: "Trốn ở sau tấm bình phong căng thẳng như vậy... Ngươi không mặc quần áo?"

Nàng không ngờ Tạ Lâm Nghiễn sẽ nói những lời như vậy với nàng. Sau này nàng mới biết được, ngày ấy là ngày giỗ của Lý Từ Tuyết, sư phụ đi ra ngoài quét mộ, còn Tạ Lâm Nghiễn thì là vì uống chút rượu, đầu óc không tỉnh táo mới liều mạng xông vào Thánh Đạo Cung nói nhăng nói cuội với nàng, còn giết ba đệ tử Thánh Đạo Cung, rất đáng ghét.

Cho nên, ngày đó Sở Nghiêu Nghiêu nhìn thấy lưỡi kiếm của Tạ Lâm Nghiễn dính máu thì dưới sự căng thẳng nàng nói với hắn một câu: "Sư tổ bế quan ở trong cung, tốt nhất ngươi đừng quá tùy ý làm bậy."

"Sư tổ? Liễu Như Dịch?" Tạ Lâm Nghiễn ôm kiếm trong lòng, mặt đầy khinh thường hỏi nàng: "Ngươi tin tưởng thiên đạo như thế, vậy của thần của ngươi đã làm gì cho ngươi?"

Sở Nghiêu Nghiêu không trả lời vấn đề này, bởi vì không biết Tạ Lâm Nghiễn nghĩ như thế nào mà xoay người rời đi.

Sau này, nàng nghe nói Tạ Lâm Nghiễn không hề say rượu...

Kỳ thật, từ lúc tới Thánh Đạo Cung tới nay, Sở Nghiêu Nghiêu vẫn luôn nghe câu chuyện về Tạ Lâm Nghiễn mà lớn lên. Nàng biết hắn sẽ trở thành thiên đạo tương lai, cũng biết mình sẽ trở thành dầu đổ thêm vào lửa. Nàng nghe rất nhiều chuyện liên quan đến hắn từ miệng của nhiều người, có rất nhiều cách nói, có cái thật, cũng có cái giả dối....

Nàng luôn tự hỏi, Tạ Lâm Nghiễn rốt cuộc là người thế nào, kỳ thật nàng cũng không rõ, hắn là người mang thiên mệnh, cũng là người nghịch thiên, hắn là thần tương lai, cũng ma là diệt thần.

Sở Nghiêu Nghiêu không ghét hắn, thậm chí nành còn có một tình cảm phức tạp khó tả đối với hắn...

Có lẽ, có lẽ từ rất lâu trước kia, nàng đã thích hắn rồi... Chỉ là phần thích kia, đa phần xuất phát từ tò mò, một phần ngưỡng mộ...

Đi thẳng về phía trước, lớp lớp bông tuyết bay xuống, kiến trúc tầng cao nhất dần dần xuất hiện trong tầm mắt, trên bậc cầu thang trên cùng có một người đang đứng.

Hắn từ trên cao nhìn Sở Nghiêu Nghiêu đang từng bước tới gần.

Sở Nghiêu Nghiêu dừng bước, ngước lên nhìn hắn, đưa tay cúi người hành lễ sau đó gọi "Sư tổ".

Liễu Như Dịch nhìn chằm chằm nàng, hắn mặc y phục xanh biếc, tóc đen buông xoã trên vai. Trời đổ tuyết rất lớn, nhưng không có mảnh bông tuyết nào dừng trên người hắn.

Sau một lúc lâu, hắn chủ động hỏi: "Ngươi có biết ngươi làm như vậy vi phạm tín ngưỡng ngươi vẫn luôn đi theo hay không?"

Giọng điệu uy nghiêm, không có quá nhiều tình cảm.

Nàng cụp mắt nói: "Quy tắc là vô tình, nhưng ta là người, ta có tình. Từ đầu ta không nên cảm thấy mình có thể hoàn thành nhiệm vụ này."

"Cho nên đây chính là lựa chọn của ngươi?" Liễu Như Dịch hỏi.

Sở Nghiêu Nghiêu khẽ gật đầu: "Thiên đạo vô tình, nhưng Tạ Lâm Nghiễn là người, một người có tình cảm, chàng không nên bị trách nhiệm với thiên hạ bắt cóc..."

Liễu Như Dịch nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, trong mắt hắn không có bất kỳ tình cảm gì, dần dần trong vẻ mặt lạnh lùng của hắn đột nhiên xuất hiện chút thay đổi: "Sở Nghiêu Nghiêu! Ngươi đang làm gì?!"

Một giọt đỏ sẫm máu nhỏ xuống tuyết trắng trên mặt đất, như nở  ra một đóa hoa diễm lệ, nhìn thấy mà giật mình.

Sở Nghiêu Nghiêu nâng tay lên, lau vết máu trên khóe môi, nàng cười với Liễu Như Dịch: "Ta chết ở đây, con đường chúng ta chọn cho chàng sẽ không thể đi nữa, chàng sẽ không thể biến thành người vô tình, cũng không thể có năng lực giết ngài... Sư tổ, tha cho chàng đi, chàng chỉ muốn làm một người bình thường."

Môi Liễu Như Dịch khẽ mấp máy, hồi sau mới nói: "Ngươi thấy đáng sao?"

Sở Nghiêu Nghiêu nâng tay lên đón một bông tuyết lạnh lẽo: "Ta không phải thần, ta chỉ là một người được chọn mà thôi..."

"Sư tổ, cả đời ta không ngừng vì thiên hạ chúng sinh, vì giữ gìn thiên đạo, chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của mình, cũng chưa bao giờ làm chuyện bốc đồng... Nhưng bây giờ ta thật sự rất vui vẻ, trước giờ chưa từng vui vẻ như bây giờ..."

Người xuyên sách Sở Nghiêu Nghiêu sống vui vẻ hơn Liên Tịnh Thánh nữ, cho nên cuối cùng nàng vẫn lựa chọn người trước. Lúc đầu nàng cho rằng đây chỉ là một cuộc đời hư cấu, một  nhân cách giả dối được xây dựng ra mà thôi, nhưng không ngườ đây mới là người thật sự nàng muốn trở thành, nàng cuối cùng vẫn đưa ra lựa chọn của mình.

Nàng cũng không phải thần, chuyện thiên hạ chúng sinh để lại cho thiên đạo lo liệu đi... Nàng nở nụ cười, màu trắng dưới chân dần dần nở ra từng chùm hoa màu máu.

Liễu Như Dịch dường như khẽ thở dài, hắn không cần phải nhiều lời nữa, xoay người đi về đại điện.

Máu càng chảy càng nhiều, thiếu nữ phía sau từ từ ngã xuống tuyết.

...

Cửa Đông Lê Thành, Tạ Lâm Nghiễn đứng trong đại tuyết nhìn tuyết trắng mờ mịt. Hắn chậm rãi vuốt ve kiếm trong tay, dường như Trảm Uyên cảm nhận được tâm trạng của hắn, nhẹ nhàng kêu vù vù.

Hắn không khỏi hồi tưởng lại tất cả sự lựa chọn trong đời mình... Đã từng, nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là có thể sống chung với người nhà, nhưng hắn chưa từng gặp mẫu thân, cũng chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu của phụ thân. Hắn sống trong sự thiếu thốn tình cảm, tỷ tỷ duy nhất cũng xa cách hắn. Sau khi gia nhập Thánh Đạo Cung, toàn bộ khát vọng tình thân này đều chuyển sang sư phụ hắn, nhưng ngay cả sư phụ cũng vĩnh viễn rời bỏ hắn...

Khi hắn cầm Trảm Uyên, dùng thanh kiếm bảo vệ này đi giết chóc thì không ai biết hắn rốt cuộc đang chịu thống khổ nhường nào. Hắn không biết vì sao mình đến, cũng không biết mình muốn đi thế nào...

Liễu Như Dịch nói hắn sẽ thừa kế vị trí thiên đạo, trở thành thiên đạo đời tiếp theo, nhưng hắn không đồng ý, cũng không muốn, hắn chỉ muốn làm người bình thường, dĩ hòa vi quý... Vì thế hắn nâng kiếm lên, thề muốn nghịch thiên, muốn tiêu diệt thiên đạo, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ liệu mình có thể thành công hay không, thậm chí chưa từng suy nghĩ nghiêm túc kết cục sau này sẽ như thế nào.

Sẽ có rất nhiều người chết, sẽ có rất nhiều việc thay đổi... Nhưng hắn không quan tâm.

Cho đến khi nhìn thấy Sở Nghiêu Nghiêu ở trong tay Lý Vãn Trần, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ, kỳ thật nghịch thiên cũng không nhất định phải diệt thiên đạo, phải giết nhiều người. Nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là sống một cuộc đời bình thường, làm người bình thường, ở bên người mình yêu. Hắn chỉ cần dùng kiếm trong tay để bảo vệ người trong lòng hắn là có thể có được cuộc đời hắn muốn. Hắn sẽ không trở thành thiên đạo, hắn chỉ là hắn...

Trong tuyết lớn bay lả tả, hắn nhìn đến một đường ánh sáng bay tới chỗ hắn, hắn híp mắt lại nhận ra đó là Lý Vãn Trần.

Tạ Lâm Nghiễn cầm chuôi Trảm Uyên, trong lòng căng thẳng. Xảy ra chuyện gì?

Hắn cau mày nhìn Lý Vãn Trần bay xuống trước mặt hắn.

Lúc này Lý Vãn Trần trông có chút chật vật, trên người hắn ta dường như có thương thế, hơn nữa rõ ràng không được xử lý cẩn thận, sau khi tới gần có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.

Tạ Lâm Nghiễn đặt kiếm ngang trước người, lạnh lùng nhìn Lý Vãn Trần: "Ngươi không phải là đối thủ của ta."

Cho dù hắn tự phế đi tu vi, Lý Vãn Trần cũng không phải là đối thủ của hắn.

"Không phải ta đến để ngăn cản ngươi." Sắc mặt của Lý Vãn Trần có chút khác thường, hắn ta nhìn Tạ Lâm Nghiễn trong chốc lát, không biết suy nghĩ gì, sau một lúc lâu mới lại nói: "Ta chỉ đến thông báo với ngươi một tiếng, Liễu Như Dịch tha cho ngươi, ngươi có thể đi."

"Ngươi có ý gì?" Giọng nói Tạ Lâm Nghiễn căng thẳng, hắn mơ hồ đoán được gì đó.

Lý Vãn Trần nhìn hắn: "Ngươi nghe không hiểu ý của ta sao? Thiên đạo không cần ngươi gánh vác nữa, ngươi tự do, ngươi có thể chọn cuộc sống của ngươi, sống cuộc đời ngươi muốn."

Tính tình của Lý Vãn Trần sau trăm năm đúng là rất tốt, hắn ta rất ít khi tức giận, nhưng Tạ Lâm Nghiễn vẫn mơ hồ nghe ra sự giận dữ từ trong giọng điệu của Lý Vãn Trần, nhưng không phải tức giận với hắn, giống như bất đắc dĩ hơn.

Nói xong, Lý Vãn Trần xoay người chuẩn bị đi, Tạ Lâm Nghiễn đè vai hắn xuống, hỏi: "Sở Nghiêu Nghiêu đâu?"

Vẻ mặt Lý Vãn Trần trở nên khác thường hơn: "Ngươi không biết sao?"

"Ngươi có ý gì?" Lý Vãn Trần hất tay Tạ Lâm Nghiễn ra, lúc này mới nói: "Nàng đã chết, vì ngươi, vì giúp ngươi thực hiện nguyện vọng."

"Ngươi nói cái gì?!" Sắc mặt Tạ Lâm Nghiễn trắng bệch, hắn nhìn chằm chằm Lý Vãn Trần, gần như cho rằng mình nghe lầm.

Sao Sở Nghiêu Nghiêu có thể chết? Nàng rõ ràng bảo mình ở cửa thành chờ nàng đến, sao nàng đột nhiên lại chết!?

Lý Vãn Trần lại cũng không nguyện ý cùng hắn nhiều lời, hắn ta xoay người muốn đi.

Tạ Lâm Nghiễn nhấc tay lên, lưỡi kiếm lạnh băng của Trảm Uyên nháy mắt đặt trên cổ Lý Vãn Trần, hắn chất vấn: "Ngươi nói cho rõ ràng? Các ngươi lại muốn dùng nàng để uy hiếp ta?"

Lý Vãn Trần quay đầu lại nhìn Tạ Lâm Nghiễn: "Ta đã nói rất rõ ràng, nếu bọn ta muốn uy hiếp ngươi sẽ không thả ngươi đi, bây giờ ngươi đã tự do."

"Ngươi gạt ta!" Tạ Lâm Nghiễn ném Trảm Uyên lên không trung, ngự kiếm bay tới Thánh Đạo Cung. Bởi vì bị thương, thân hình của hắn có chút không ổn, tốc độ ngự kiếm lại cực nhanh.

Lý Vãn Trần nhìn bóng dáng đã đi xa của hắn, trong mắt hiện lên một chút phức tạp.

Tạ Lâm Nghiễn muốn đi tìm Liễu Như Dịch! Sao Sở Nghiêu Nghiêu có thể chết? Rõ ràng nàng đã đồng ý bỏ trốn cùng hắn. Hắn có thể bảo vệ cho nàng! Hắn trước giờ chưa từng sợ Thiên Đạo. Sở Nghiêu Nghiêu dựa vào đâu mà lựa chọn cái chết?

Trong tuyết bay ngập trời, đỉnh Thánh Đạo Cung ngày càng gần. Lúc hắn hạ xuống đất, bước chân lảo đảo, nhưng miễn cưỡng đứng vững. Hắn cầm kiếm xông vào cung điện.

Nơi này là tầng đỉnh của Thánh Đạo Cung, hắn muốn gặp Liễu Như Dịch, hắn muốn biết Liễu Như Dịch đem Nghiêu Nghiêu của hắn đi đâu.

Cung điện rộng lớn tịch liêu lạnh lẽo, yên ắng, không có chút hơi người. Thanh niên áo lục ngồi trên ghế cung điện, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Tạ Lâm Nghiễn xách kiếm vội vã xông tới.

Tạ Lâm Nghiễn vừa định chất vấn hắn liền nhìn thấy bóng hình quen thuộc nằm trên thạch đài trong đại điện. Thiếu nữ nằm lặng lẽ, giống như đang ngủ, tuyết trên tóc tuyết chưa tan hoàn toàn, điểm điểm sương trắng, giống như hoa nhỏ.

Hắn nhào tới trước mặt nàng thì trước mắt tối sầm đi, suýt chút ngã xuống.

Liễu Như Dịch chỉ lạnh lùng nhìn, không ngăn cản, cũng không nói gì.

"Nghiêu Nghiêu!" Tạ Lâm Nghiễn cầm tay của thiếu nữ, nhưng tay nàng lại lạnh vô cùng, lạnh đến mức không phải là nhiệt độ người sống nên có. Hắn bao lấy tay nàng, nhẹ nhàng xoa bóp, nhưng không thể làm tay nàng trở nên ấm áp.

"Nghiêu Nghiêu..." Giọng của hắn gần như nghẹn ngào.

Thiếu nữ trên thạch đài an tĩnh bình yên, nhưng hoàn toàn không có hơi thở.

Hắn vươn tay tay run rẩy đặt trên trái tim nàng, dùng kinh mạch chồng chất vết thương, nhịn đau cố gắng điều động linh khí rót vào, nhưng linh khí giống như đá chìm xuống đáy biển, không có chút phản ứng nào. Hô hấp của hắn ngày càng nặng nề, cả người không nhịn được run rẩy.

"Nghiêu Nghiêu, sao nàng có thể, sao có thể bỏ ta một mình..."

Không phải nàng đã đồng ý bỏ trốn cùng hắn sao? Không phải nói muốn làm đạo lữ của hắn, ở bên hắn suốt đời sao? Vì sao lại nuốt lời!?

Hắn gần như muốn lắc vai chất vấn nàng, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu đã không thể trả lời hắn nữa. Người thương của hắn đã hoàn toàn rời bỏ hắn.

"Nghiêu Nghiêu, đừng đối xử với ta như thế, xin nàng mở mắt ra nhìn ta..." Hắn cảm thấy trái tim mình giống như bị cắm một đao, không ngừng chọc xoáy cho đến khi máu tươi đầm đìa. Giờ khắc này, hắn hít thở cũng có chút khó khăn, trước mắt hắn đỏ dần, hắn không biết mình túm lấy kiếm bằng cách nào, hắn nhìn Liễu Như Dịch.

"Là ngươi giết nàng?!" Hắn lạnh giọng chất vấn.

Thái độ của Liễu Như Dịch lại thờ ơ, hắn ta chậm rãi nói: "Đây là lựa chọn của nàng, ngươi nên tôn trọng nàng."

"Ta muốn giết ngươi!" Tạ Lâm Nghiễn nhấc kiếm, đâm về phía nam nhân trước thủ tọa.

Liễu Như Dịch bình tĩnh nhìn hắn, bình tĩnh đến gần như lạnh lùng, hắn ta không hề né tránh, mặc kệ kiếm sắc bén đâm về phía mình. Lưỡi kiếm xuyên qua cơ thể Liễu Như Dịch, nhưng không hề mảy may thương tổn hắn ta... Chính xác ra thì kiếm của Tạ Lâm Nghiễn thậm chí còn không thể chạm vào cơ thể Liễu Như Dịch.

Nhìn vẻ ngạc nhiên của Tạ Lâm Nghiễn, Liễu Như Dịch cuối cùng thở dài: "Tạ Lâm Nghiễn, kỳ thật ta vẫn đợi ngươi tới giết ta, đợi 500 năm, nhưng bây giờ ngươi căn bản không giết được ta... Chỉ có kiếm vô tình nhất mới có thể đánh nát linh hồn của ta, nhưng trong lòng ngươi ngập đầy tình yêu với một người khác. Ngươi như vậy, phải giết ta như thế nào đây?"

Không đợi Tạ Lâm Nghiễn lên tiếng, Liễu Như Dịch đã tiếp tục nói: "Ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi cầu ta cũng vô dụng, ngay cả nữ nhân mình yêu ta cũng không cứu được, làm sao cứu Sở Nghiêu Nghiêu... Ngươi không giết được ta, cũng không cứu được nàng, vận mệnh của ngươi đã hoàn toàn biến đổi, ngươi tự do. Thiên đạo sẽ không có bất kỳ hạn chế hay yêu cầu gì đối với ngươi... Có lẽ, như vậy cũng tốt."

Tạ Lâm Nghiễn cười lớn, hắn càng cười, đôi mắt lại càng đỏ, dường như điên cuồng.

Liễu Như Dịch không nói gì nữa, hắn ta chỉ là lẳng lặng nhìn Tạ Lâm Nghiễn như đã phát điên, nhìn hắn ôm chặt Sở Nghiêu Nghiêu nằm trên bãi đá vào trong lòng, siết chặt cánh tay ôm nàng, liên tục hôn lên mặt nàng.

"Nghiêu Nghiêu, nàng mở mắt ra nhìn ta đi..." Giọng của hắn nghẹn ngào, máu tươi từ khóe môi hắn trào ra, càng lúc càng nhiều, nhưng hắn không quan tâm, chỉ liên tục kêu tên Sở Nghiêu Nghiêu.

Hắn đã từng gần với cuộc sống hắn khát vọng như vậy, nhưng vĩnh viễn chỉ là gặp thoáng qua... Vì sao lại đối xử với hắn như vậy? Dựa vào cái gì mà đối xử với hắn như vậy? Cả đời hắn nhất định phải liên tục sống trong đau khổ mất đi sao?

Liễu Như Dịch nhìn hắn, không biết nghĩ tới điều gì, dần dần rũ mắt xuống, hồi lâu sau hắn mới nói: "Người chết không thể sống lại, có lẽ qua thêm mấy trăm năm, ngươi sẽ có thể nguôi ngoai."

Hắn vừa dứt lời, cửa đại điện đột nhiên truyền đến một giọng nói, người kia hỏi ngược một câu: "Ai nói người chết không thể sống lại?"

Tạ Lâm Nghiễn cùng Liễu Như Dịch đồng thời nhìn đi qua, chỉ thấy có một người đang đứng ở cửa đại điện. Nàng mặc y phục cực kì trắng trong thuần khiết, đầu đội vải trắng, rõ ràng là mặc đồ tang.

"Mộc Lưu Vân." Liễu Như Dịch nheo mắt, như có điều suy nghĩ gọi ra tên này.

Mộc Lưu Vân cất bước đi đến, đi tới bên cạnh Tạ Lâm Nghiễn, cúi đầu nhìn thoáng qua người hắn ôm trong lòng.

Tạ Lâm Nghiễn ngẩng đầu nhìn Mộc Lưu Vân, giọng hắn run rẩy: "Tỷ có cách cứu nàng?"

Mộc Lưu Vân mở miệng trước, Liễu Như Dịch lại phủ định nàng ấy: "Người chết không thể sống lại." Hắn dừng một lát lại nói: "Khâu Nguyệt Đường đã chết, cho nên chuyện ngươi mưu toan nghịch thiên sửa mệnh, ta không so đo với ngươi. Nếu vì ta mặc kệ mà tiếp tục dùng tà thuật khởi tử hồi sinh, ta sẽ không đồng ý."

Mộc Lưu Vân nhìn hắn một cái, mới nâng tay lên, mở lòng bàn tay ra nói với hắn: "Phiền cung chủ giao xá lợi tử của Lý Từ Tuyết ra đây."

Liễu Như Dịch nhăn mày lại: "Càn Khôn Lưu Ly Nhãn không đổi được mệnh, huống chi, Lý Từ Tuyết đã chết, chẳng qua là một sợi thần thức. Các ngươi trông cậy vào hắn làm gì?"

"Lấy ra" Tạ Lâm Nghiễn khàn giọng lên tiếng, trong mắt hắn mơ hồ điên cuồng, hắn nhìn chằm chằm Liễu Như Dịch nói: "Bằng không, ta huyết tẩy Thánh Đạo Cung."

Liễu Như Dịch thản nhiên quét mắt qua hắn, cuối cùng, hắn không nói gì, giơ đầu ngón tay lên, một viên linh châu liền hiện lên ở trong bàn tay Mộc Lưu Vân.

Mộc Lưu Vân hít sâu một hơi, cũng không do dự, nàng đánh chỉ quyết, nhẹ niệm đoàn chú ngữ, trong chớp mắt, xá lợi tử liền phát ra linh quang chói mắt, một bóng người hư ảo từ trong linh quang chậm rãi hiện ra, dần dần thành hình, biến thành một người Tạ Lâm Nghiễn vô cùng thân thuộc.

Con ngươi của hắn hơi co lại, đôi mắt đỏ hơn. Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Từ Tuyết, hắn gần như không khắc chế nổi sinh ra cảm giác ấm ức lớn lao. Sư phụ, đã mấy trăm năm không gặp. Gặp lại, đã thành cục diện này.

Sau khi Lý Từ Tuyết xuất hiện, hắn liền nói với Tạ Lâm Nghiễn: "Trước tiên con đừng hoảng, Sở Nghiêu Nghiêu vẫn có thể cứu."

Không đợi Tạ Lâm Nghiễn gật đầu, Liễu Như Dịch đã cau mày lại nhắc nhở một câu: "Người chết không thể sống lại."

"Không" Lý Từ Tuyết quay đầu lại phản bác hắn. "Có một cách có thể sống lại."

Liễu Như Dịch nhíu mày chặt hơn, hắn đánh giá Lý Từ Tuyết, không biết đang cân nhắc gì, sau một lúc lâu mới nói: "Phát triển thành thế này, ngươi đã sớm dự đoán được? Lý Từ Tuyết, Càn Khôn Lưu Ly Nhãn không thể nào sửa mệnh."

Lý Từ Tuyết lại cười một tiếng, nói: "Ta cũng không phải đang sửa mệnh. Kết cục ngươi muốn, ta vẫn cho ngươi, chỉ là không theo con đường ngươi dọn sẵn mà thôi."

Liễu Như Dịch trông có chút không kiên nhẫn: "Vậy, ngươi định dùng cách gì khiến Sở Nghiêu Nghiêu cải tử hồi sinh."

"Một mạng đổi một mạng." Người trả lời câu này lại là Mộc Lưu Vân. "Những năm gần đây ta nghiên cứu thuật nghịch thiên, cái này có thể trộm vận mệnh tử vong đi, chuyển sang một người khác."

"Nhưng Khâu Nguyệt Đường vẫn chết" Liễu Như Dịch nhắc nhở nàng. "Thuật nghịch thiên của ngươi không thành công."

Vẻ mặt Mộc Lưu Vân có chút phức tạp: "Dùng trên người hắn vốn có tỷ lệ thành công không cao, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu là người được Thánh Đạo Kính chọn, có thể lợi dụng Thánh Đạo Kính che giấu trong chốc lát, nàng có thể cứu được."

Lúc này, Tạ Lâm Nghiễn lên tiếng: "Mặc kệ có thể thành công hay không đều phải thử một lần. Nếu là một mạng đổi một mạng, vậy dùng mạng của ta đi."

Mộc Lưu Vân lại quay đầu trừng mắt nhìn hắn: "Dùng mạng của ngươi, sau đó khi nàng sống lại lại phát hiện ngươi đã chết?"

"Không sao hết, có thể nhìn thấy nàng sống tốt, ta đã rất thỏa mãn."

Mộc Lưu Vân siết chặt nắm đấm, trong mắt rõ ràng có vài phần tức giận: "Khi nàng chết vì ngươi cũng nghĩ như vậy, rồi không có nàng, ngươi có thể sống tốt sao?"

Lời này đâm vào tim, Tạ Lâm Nghiễn trầm mặc.

Mộc Lưu Vân lại không biết bị cái gì làm xúc động, hốc mắt hơi đỏ lên, dừng lại một chút, nàng thở dài mới nói: "Ngươi không cần tranh với ta, cứ dùng mạng của ta đi."

Tạ Lâm Nghiễn sửng sốt, mờ mịt nhìn Mộc Lưu Vân: "Tỷ nói cái gì?"

"Nguyệt Đường chết rồi, ta cũng không muốn sống một mình... Huống chi, có lẽ ngươi không biết, ta cũng sắp chết."

"Cái gì?" Tạ Lâm Nghiễn mờ mịt nhìn Mộc Lưu Vân.

Mộc Lưu Vân cười nhẹ nói: "Lúc ta nghiên cứu thuật nghịch thiên cũng đã hao mòn tính mạng của ta. Trước khi chết, ta có thể thành công thi triển thuật nghịch thiên một lần, cứu người ngươi yêu về cũng xem như thực hiện được điều ta theo đuổi."

Tạ Lâm Nghiễn hé miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng vì quá kinh ngạc nên nói không nên lời, mấp máy môi nửa ngày mới chậm rãi gọi một tiếng "Tỷ tỷ".

Liễu Như Dịch nhẹ nhàng gõ tay trên tay vịn ghế, vẻ mặt âm u nhìn mấy người đang thương lượng, hắn nói: "Dùng Thánh Đạo Kính che đậy ánh mắt hẳn là không đủ, còn cần thiên đạo thời thời khắc khắc xây dựng một khu vực mà thiên mệnh tuyệt đối không thể tiếp xúc được cho nàng, mới có thể bảo đảm nàng không bị trời phạt... Thiên đạo ở đây cũng không thể là ta chứ?"

Lý Từ Tuyết cười một tiếng, nói: "Ngài có thể yên tâm, thiên đạo này đương nhiên do đồ đệ của ta đảm đương!"

Tạ Lâm Nghiễn mờ mịt nhìn Lý Từ Tuyết, liền nghe Lý Từ Tuyết nói: "Dựa theo quy tắc kế vị của Thánh Đạo Cung bao đời qua, muốn thừa kế vị trí thiên đạo thành công, đầu tiên phải đoạn thất tình, tuyệt lục dục. Thường người được chọn làm thiên đạo đều được chọn cho con đường là làm hắn trải qua thất tình khổ, do đó tự đoạn tuyệt tình cảm..."

Lý Từ Tuyết ung dung cười, mới tiếp tục nói: "Nhưng ta nghĩ ra một phương pháp khác có thể đạt tới vô tình cảnh, đại đạo vô tình là hữu tình, khiến hắn trải nghiệm yêu, lấy yêu sinh vô tình chứ không phải lấy hận tuyệt thất tình... Sư tổ cảm thấy có thể dùng phương pháp này không?"

Liễu Như Dịch nghe xong thì lộ vẻ mặt suy tư, hắn hất cằm, nhìn Lý Từ Tuyết hỏi: "Ngươi định dùng cách gì để thực hiện lấy yêu sinh vô tình?"

"Dùng Thánh Đạo Kính mở ra chín chín tám mươi mốt lần luân hồi, khiến hắn nếm hết thế gian bách thái, cảm nhận được tất cả thất tình lục dục, từ đó lĩnh ngộ vô tình cảnh chân chính, phương pháp này như thế nào?"

Liễu Như Dịch có chút ghét bỏ nhăn mày: "Vậy phải luân hồi bao lâu, vạn nhất chín chín tám mươi mốt lần cũng không thể thấu triệt thì sao?"

"Thời gian trong Thánh Đạo Kính không giống với thế giới của chúng ta. Chín chín tám mươi mốt kiếp với chúng ta cũng chỉ là trong nháy mắt."

Nói rồi, Lý Từ Tuyết quay đầu lại nhìn Tạ Lâm Nghiễn, hỏi: "Trở về sẽ có thể ở bên Sở cô nương, có nắm chắc hiểu thấu không?"

"Có!" Tạ Lâm Nghiễn vội gật đầu.

Lý Từ Tuyết nở nụ cười thỏa mãn, hắn quay đầu nhìn Liễu Như Dịch, cười có chút đắc ý: "Sư tổ còn có gì muốn hỏi không?"

Liễu Như Dịch trông vẫn có chút không tình nguyện, nhưng thái độ rõ ràng đã xuôi: "Ta cảm thấy kế hoạch của ta cũng tốt."

Lý Từ Tuyết vẫn duy trì nụ cười: "Đồ đệ của ta, ta hiểu rõ nhất, đây mới là cuộc đời hắn muốn. Con đường người bố trí cho hắn, ta không hài lòng."

Liễu Như Dịch tỏ vẻ ghét bỏ: "Vậy ngươi có thể cùng ta thương thảo kế hoạch của ngươi từ trước."

"Nếu nói sớm, người sẽ bác bỏ ta."

"Vì sao?"

"Người rất khinh thường Càn Khôn Lưu Ly Nhãn của ta ... Bàn về bối phận, dù sao người cũng là sư tổ, ta là vãn bối, ta cũng không tiện cùng người tranh luận."

"Ta khinh thường ngươi?" Liễu Như Dịch lại cười một tiếng.

"Nếu ta khinh thường ngươi, sao lại..." Nói tới đây, hắn lại không nói thêm nữa, mà cười ẩn ý sâu xa.

Lý Từ Tuyết dường như hiểu ý hắn, cúi người hành lễ nói: "Từ Tuyết đa tạ sư tổ."

Liễu Như Dịch "Ừ" một tiếng, sau đó quay đầu nhìn sang Tạ Lâm Nghiễn. Hắn nâng tay lên, một tấm gương to bằng bàn tay liền bay ra từ tay áo Sở Nghiêu Nghiêu, khi tới gần chậm rãi phóng lớn đến tầm nửa người, hắn nói: "Vậy thì bắt đầu đi, cũng chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa."

...

Sở Nghiêu Nghiêu mơ một giấc mơ, cảnh tượng trong mơ là cảnh tượng vào rất nhiều năm trước. Đó là lần thứ hai nàng gặp Tạ Lâm Nghiễn, là khi kế hoạch nàng hoạch định hoàn thành, sắp chuẩn bị thực thi thì nàng chủ động đi tìm Tạ Lâm Nghiễn để bảo đảm vạn vô nhất thất*.

*Tuyệt đối không sai lầm, chắc chắn (Tam quốc diễn nghĩa)

Một đêm nọ, hắn vừa đánh nhau với người khác, bị thương khắp người, bước chân lảo đảo trốn vào một sơn động ẩn nấp, còn nàng giả bộ là người qua đường bị lạc, hoảng hoảng trương trương* xông sơn động đó.

*Vội vàng, hấp tấp (Hồng lâu mộng)

Ngày đó, nàng mặc môn phục Thánh Đạo Cung, mang mạng che mặt cùng rèm che màu trắng, bọc kín mình. Còn chưa nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn đâu, kiếm của hắn đã khoát lên cổ nàng. Nhưng sau khi nhìn thấy y phục của nàng, hắn thoáng sửng sốt, hỏi nàng: "Người Thánh Đạo Cung chạy đến Nam Nhạc làm gì?"

Sở Nghiêu Nghiêu lúc ấy vẫn còn có chút căng thẳng, nàng cẩn thận dè dặt đáp: "Ta định đến khu vực gần Trụy Ma Uyên trừ ma, nhưng bị lạc đường."

Nói xong, nàng còn theo bản năng phe phẩy phất trần trong tay.

Sư phụ của Tạ Lâm Nghiễn – Lý Từ Tuyết dùng phất trần, cho nên Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy nàng cầm theo một cây phất trần, thời khắc mấu chốt nói không chừng có thể cứu nàng một mạng.

Tạ Lâm Nghiễn lại nở nụ cười, tuy rằng bị thương rất nặng, nhưng trông tâm trạng lại rất tốt: "Ngươi đi Trụy Ma Uyên, lạc đường đến Nam Nhạc?"

Sở Nghiêu Nghiêu không lên tiếng.

Tạ Lâm Nghiễn lại thu kiếm, sau đó nói: "Ngươi đi đi, ta không giết ngươi."

Sở Nghiêu Nghiêu lại vô cùng mờ mịt với phản ứng của hắn, nàng không hiểu hỏi: "Vì sao?"

Nghi vấn của nàng cũng làm cho Tạ Lâm Nghiễn rất mờ mịt: "Ta nói không giết ngươi, ngươi hỏi ta vì sao? Ngươi hy vọng ta giết ngươi như vậy?"

Hắn một chút dừng lại một chút, mới cong môi cười một tiếng: "Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là cảm thấy váy của ngươi quá trắng, dính máu sẽ không đẹp."

Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt, tiếp đó lại hỏi hắn một vấn đề khó thông, nàng hỏi: "Ngươi nói chuyện với nữ tử nào cũng sỗ sàng như vậy sao?"

"Không có."

Hắn cười lạnh: "Ngươi không giống họ."

"Không giống chỗ nào?" Sở Nghiêu Nghiêu hỏi tới nơi tới chốn.

Hắn liền vươn tay ra, tại một dấu tay máu trên váy nàng, sau đó nói: "Ngươi trông khá ngu xuẩn."

Ngày đó, cuối cùng sau cảnh cáo của Tạ Lâm Nghiễn, Sở Nghiêu Nghiêu vẫn chạy đi. Nếu nàng tiếp tục nấn ná, có thể Tạ Lâm Nghiễn sẽ thật sự giết nàng. Có lẽ nhiều năm sau, Tạ Lâm Nghiễn sẽ không còn nhớ rõ ngày "Tình cờ gặp gỡ" ấy, song sau khi trở về, Sở Nghiêu Nghiêu liền nói với Lý Vãn Trần: "Sư phụ, con muốn thêm một bước nữa vào kế hoạch."

"Thêm cái gì?"

"Con muốn dùng Thánh Đạo Kính tạo ra một ảo cảnh. Trong ảo cảnh, để con bị Tạ Lâm Nghiễn giết chết một lần."

Lý Vãn Trần nhíu mày lại, không hiểu hỏi: "Làm như vậy để làm gì?"

Sở Nghiêu Nghiêu nói: "Nào có ai lại dễ dàng yêu một nam nhân đã từng giết mình chứ?"

Nàng sợ bản thân sẽ yêu Tạ Lâm Nghiễn... Nhưng cuối cùng nàng vẫn yêu Tạ Lâm Nghiễn.

Sở Nghiêu Nghiêu cảm giác dường như mình đã ngủ rất lâu. Khi ngủ, ký ức của nàng rất rối loạn, nhưng lần nào cũng có liên quan đến Tạ Lâm Nghiễn. Có cái nàng nhớ rõ, có cái nàng lại không nhớ rõ. Khi hàin toàn tỉnh lại nàng có chút ngây ngốc.

Khảonh khắc ngồi dậy trên giường, nàng vô cùng mờ mịt, trong nhất thời thậm chí không kịp phản ứng nàng đang ở đâu. Đương nhiên, hồi lâu, nàng cũng vẫn không biết đây là nơi nào.

Đây là một phòng ngủ xa lạ, nội thất là có vải mỏng đan xen quấn quanh, trông như một tẩm cung, tráng lệ, tiên khí bức người.

Lúc nàng đứng dậy đẩy cửa đi ra mới giật mình nhớ ra không phải nàng đã chết sao? Sau đó nàng liền nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn ở trong viện. Hắn mặc y phục trắng, trên áo bào thêu sợi tơ màu vàng, quang hoa chuyển động khi hắn đi lại, lộng lẫy dị thường, lại có khí chất thoát tục.

Tóc của hắn cũng không tuỳ ý như bình thường, mà đeo phát quan tinh xảo, trang trọng mà uy nghiêm.

Sở Nghiêu Nghiêu lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn ăn mặc như vậy, cho nên nàng nhìn đến sững người. Sau đó Tạ Lâm Nghiễn cũng nhìn thấy nàng, vẻ mặt hắn từ lạnh lùng biến thành đầy ý cười cùng kinh hỉ.

Ngay sau đó, Sở Nghiêu Nghiêu mặt không thay đổi xoay người, đẩy cửa quay lại phòng ngủ.

Nàng đang mơ cái gì thế? Không phải nàng đã chết rồi sao? Chết còn có thể gặp được Tạ Lâm Nghiễn... Hơn nữa hắn đang ăn mặc kiểu gì vậy?

Rất nhanh, cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra lần nữa.

"Nghiêu Nghiêu, rốt cuộc nàng đã tỉnh." Giọng nói của Tạ Lâm Nghiễn truyền tới.

Sở Nghiêu Nghiêu vừa quay đầu lại nhìn đã bị một cánh tay ôm lấy, ấn vào trong lòng.

Trán của nàng áp trên lồng ngực của Tạ Lâm Nghiễn, đầu đầy dấu chấm hỏi.

Cuối cùng thì ai tới nói cho nàng biết, tình huống bây giờ là tình huống gì???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top