Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24 (2)

Editor: Hi Giai

——

Vì suy nghĩ cho thân thể Úc Dương, mấy người bọn họ ai cũng không dám chạy quá nhanh, vẫn luôn đi theo hai bên cậu, để tránh cậu bị ngã từ trên núi xuống, đã bị thương nặng lại càng nặng thêm!

Nhưng mà lo lắng của bọn họ hiển nhiên là dư thừa, bởi vì trong lúc leo núi Úc Dương tuy rằng vẫn luôn cau mày cắn chặt răng, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt, nhưng lại một lần cũng chưa ngã xuống.

Mọi người đều thầm than, người từng luyện võ có khác, mấy người bọn họ đa số đều là ỷ vào tuổi trẻ hữu lực thân thể cường tráng tụ thành một nhóm, người chân chính từng học võ cũng không nhiều, cho dù có học nhưng cũng chỉ là học được chút công phu mèo cào.

Đợi đến khi Úc Dương leo đến đỉnh núi thì đã qua gần một tiếng, đập vào mắt cậu là một tảng đá dính máu khiến trong đầu cậu tự động hiện ra hình ảnh Hứa Lạc Lạc sợ hãi cầm cục đá đập vào đầu người kia, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Hứa Lạc Lạc, cậu ngàn vạn lần đừng có chuyện gì! Xin cậu!

Úc Dương rũ mắt bước nhanh đến chỗ dấu vết lộn xộn kia, đỉnh núi trên cơ bản có thể vừa liếc mắt qua là thấy ngay. Bọn Hổ Tử cảm thấy không cần tìm trên này. Nhưng Úc Dương chưa từ bỏ ý định, cậu luôn cảm thấy Hứa Lạc Lạc chắc chắn đang ở trên này.

Nhưng mà vài người đi tới đi lui tìm đi tìm lại hơn nửa tiếng vẫn không tìm được, nhìn thấy trời sắp tối, Hổ Tử khuyên nhủ: "Nếu không, Dương ca anh đi về trước đi, chúng em gọi thêm vài huynh đệ nữa tới cùng nhau tìm."

"Tôi và các cậu cùng nhau tìm. Đi thôi, đến nơi khác tìm xem."

Giọng nói khàn khàn khô khốc, không nghe êm tai như ngày thường, nhưng đối với Hứa Lạc Lạc đang núp trong động bên dưới một tảng đá không dám động đậy mà nói, giọng nói đó giống như âm thanh của tự nhiên.

"Úc Dương, tôi ở chỗ này, tôi ở chỗ này!"

Úc Dương dừng chân lại, xoay người nhìn vể phía sau vách đá, nhấc chân chạy qua, thấp giọng gọi: "Lạc Lạc, là cậu sao? Cậu ở đâu?"

"Là tôi, là tôi, tôi ở chỗ này."

Giọng nói phát ra từ dưới chân cậu, Úc Dương cúi đầu nhìn xuống, đầu óc chợt lóe, chẳng lẽ bên dưới tảng đá không phải đất bằng phẳng mà là một cái động nhỏ.

"Có phải cậu đang ở bên dưới tảng đá này không? Tôi đi xuống đấy như nào?"

Cậu nhìn xung quanh không phát hiện lối nào có thể đi xuống.

"Tôi ở dưới này, cậu không cần xuống đâu, đứng trên đó kéo tôi lên là được." Hứa Lạc Lạc cẩn thận di chuyển tảng đá ra, vươn cánh tay nhỏ bị đánh đầy máu lên trên.

Úc Dương duỗi tay muốn kéo cô lên, Hổ Tử vội vàng chạy tới ngăn cản cậu lại: "Dương ca, ngài đừng thể hiện nữa, không cẩn thận là mất mạng." Nói xong liền ghé trên mặt đất giữ chặt tay nhỏ của Hứa Lạc Lạc dùng sức kéo lên. Những người khác cũng vội vàng tới hỗ trợ.

Úc Dương tự hiểu với tình huống hiện tại của bản thân mình đi lên giúp cũng chỉ làm trở ngại cho bọn họ thôi, mím môi lùi về phía sau hai bước, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm bọn họ, cho đến khi Hứa Lạc Lạc bình yên vô sự, cậu mới hoàn toàn yên tâm! Sau đó hôn mê bất tỉnh.

Hứa Lạc Lạc giật mình sửng sốt, mẹ nó, tình huống gì đây?

Bọn người Hổ Tử biến sắc, thầm mắng một tiếng: "Mẹ kiếp! Ai bảo anh không chịu nghe lời bọn này, chơi đùa cmn quá độ đi!" Sau đó vội vàng cõng Úc Dương chạy xuống núi.

Vài người khác đỡ Hứa Lạc Lạc đi theo.

Cho đến khi tới bệnh viện, Úc Dương được đẩy vào phòng cấp cứu, trong đầu Hứa Lạc Lạc vẫn mơ hồ!

Long Hạo cùng Lâm Anh nghe được tin tức vội vàng chạy tới, lúc tới nhìn thấy Hứu Lạc Lạc chật vật ngồi đợi bên ngoài phòng cấp cứu.

"Em đi thay quần áo trước đi! Cậu ta mạng lớn, yên tâm đi! Không có việc gì!" Long Hạo đi tới khuyên nhủ.

Hứa Lạc Lạc mờ mịt ngẩng đầu: "Cậu ấy làm sao vậy?"

Long Hạo sửng sốt, hắn tưởng rằng vì cô cảm thấy áy náy nên mới có bộ dạng mất hồn mất vía như vừa nãy.

Lâm Anh cắn chặt răng đi lên trước tức giận nhìn Hứa Lạc Lạc: "Anh ấy làm sao ư? Anh ấy vì đi tìm cô mà không quan tâm bản thân đang bị thương nghiêm trọng đi lên núi tìm mấy tiếng rồi, cô còn hỏi anh ấy bị làm sao? Sắp chết!"

Long Hạo giữ chặt Lâm Anh, nhíu mày quát: "Đừng nói bậy bạ, tiểu tử kia mạng sống lớn lắm sao có thể dễ dàng chết như vậy!"

Hứa Lạc Lạc không nói gì, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, không ngăn được.

Cô sợ sao? Khi bị người đuổi theo chạy khắp núi cô sợ! Lúc bị kiệt sức thiếu chút nữa bị bọn khốn kia bắt được! Lúc bất đắc dĩ buộc phải dùng đá đạp vào đầu người kia cô cũng sợ, lúc thiếu chút nữa rớt xuống vách núi ngã chết cô sợ muốn chết, nhưng ngoài ý muốn phát hiện dưới vách đá có một hang động nhỏ có thể trốn ở bên trong, nghe thấy bước chân có người đi tới đi lui ở trên cô sợ không dám thở mạnh ra tiếng, nhưng cô lại cảm thấy được những chuyện đó đều không bằng sự sợ hãi của cô vào giờ phút này.

Cô sợ Úc Dương vì cô mà chết, rất sợ thực sự rất sợ!

Úc Dương, cậu nhất định phải bình an! Cầu xin cậu!

Sau hai giờ đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt. Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ sắc mặt nghiêm túc vừa đi ra ngoài vừa tháo khẩu trang ra.

Bọn người Long Hạo vội vàng đứng dậy, khẩn trương đi qua, khuôn mặt Hứa Lạc Lạc đầy nước mắt nước mũi chạy tới.

"Úc Dương cậu ấy thế nào rồi? Có cứu được không?"

Bác sĩ trung niên nghiêm túc nhíu mày hỏi: "Ai là người nhà bệnh nhân?"

Mấy người hai mặt nhìn nhau, Long Hạo đi lên phía trước, nói: "Cậu ta không có người nhà, hiện tại tôi xem như là người nhà của cậu ấy. Bác sĩ có chuyện gì ngài mau nói đi!"

Hắn hình như từng nghe ba hắn nói qua Úc Dương là cô nhi!

"Tại sao không đưa bệnh nhân đến bệnh viện sớm hơn, các cô các cậu có biết bên trong lồng ngực bệnh nhân không ngừng xuất huyết, trên người còn có bao nhiêu chỗ gãy xương, nếu trước buổi tối mới mang người đến thì các người chuẩn bị tang lễ đi là vừa."

"Vậy hiện tại anh ấy thế nào rồi?" Lâm Anh vội vàng hỏi.

"Tạm thời thoát khỏi tình trạng nguy kịch, trước tiên nằm viện quan sát, xem phản ứng sau khi phẫu thuật đã!" Bác sĩ nói xong liền đi.

Úc Dương được người từ bên trong đẩy ra ngoài. Hứa Lạc Lạc muốn chạy tới lại bị người ngăn cản lại.

"Hiện tại người bệnh cần tĩnh dưỡng, người nhà không nên quấy rầy."

Sau đó Úc Dương được đẩy vào một phòng chăm sóc đặc biệt, đem bọn họ ngăn lại bên ngoài.

***

"Lạc Lạc, Lạc Lạc, cậu làm sao vậy? Sao lại thẫn thờ như vậy?"

Trần Kiều cầm theo hai ly cà phê đưa cho Hứa Lạc Lạc, ngồi ở ghế bên cạnh cô, đem một ly đưa cho cô, mặt lộ vẻ khó hiểu hỏi.

Hứa Lạc Lạc tỉnh lại, nhận lấy ly cà phê tiếp tục thất thần quấy.

Úc Dương nằm viện đã hơn một tuần. Cô có đi thăm nhưng lần nào đến cậu cũng vẫn hôn mê.

"Đại Kiều, nếu có một người vì cậu thiếu chút nữa đã chết. Cậu sẽ làm như thế nào?"

"A?" Trần Kiều vẻ mặt ngơ ngác, suy nghĩ nói: "Vậy cũng phải tùy tình huống. Xem người ta thiếu cái gì thì cấp cho người ta cái đó!"

Hứa Lạc Lạc nhíu mày, Úc Dương thiếu cái gì? Hình như nghe mấy người trong quán bar nói là... thiếu tiền đi!

Nhưng cô đoán nếu cô trực tiếp đưa cho Úc Dương một xấp tiền, có thể đem nửa cái mạng còn lại của Úc Dương trực tiếp thăng thiên luôn!

Buồn rầu!

Nghe nói Úc Dương đã thoát khỏi nguy hiểm, từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển tới phòng bệnh bình thường. Nhưng đột nhiện cô lại không dám đi gặp cậu .

"Ai vì cứu cậu mà sắp chết?" Trần Kiều phản ứng lại giữ chặt Hứa Lạc Lạc khẩn trương hỏi.

Hứa Lạc Lạc ổn định ly cà phê trong tay, ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, ấp a ấp úng mở miệng: "Bông hoa cao lãnh!"

Trần Kiều sửng sốt, kinh ngạc trừng mắt: "Là đóa mà cậu coi trọng kia á? Tại sao lại cẩu huyết như vậy chứ?"

Hứa Lạc Lạc gật đầu, trên thực tế chính là cẩu huyết như vậy!

"Nói xem sao lại thế này?" Trần Kiều hứng thú.

Hứa Lạc Lạc đem chuyện ngày hôm đó nói khái quát một lần.

Sắc mặt Trần Kiều thay đổi liên tục: "Lạc Lạc, tớ nghĩ bông hoa cao lãnh này có lẽ cũng có ý tứ đối với cậu! Nhưng tớ lại cảm thấy cậu ta không phải gọi là bông hoa cao lãnh gì đó mà phải gọi là hoa anh túc, ở bên cạnh cậu ta quá nguy hiểm. Tớ không hy vọng cậu tiếp tục cùng cậu ta dây dưa nữa!"

Hứa Lạc Lạc trầm mặc, cô cũng từng nghĩ tới việc từ bỏ, nhưng cô không làm được, phải làm sao bây giờ? Hơn một tuần nay cô suy nghĩ rất nhiều, cũng biết Úc Dương không đơn giản như vậy, nhưng ngược lại cô không buông bỏ xuống được, trong đầu đều là bóng dáng của cậu ấy! Không có tin tức của cậu liền lo lắng an nguy! Dù sao cũng cảm thấy bất cứ lúc nào cậu ấy cũng sẽ bị người khác tấn công!

Hứa Lạc Lạc lại xuất hiện ở bệnh viện đã là hơn nửa tháng sau.

Thời tiết không hề nóng bức, trời xanh không khí trong lành, gió thu hiu hiu, bức rằm trắng tuyết trong phòng bệnh theo gió bay phấp phới, thiếu niên tuấn tú dựa vào đầu giường thất thần nhìn lá rụng ngoài cửa sổ, nghe được tiếng mở cửa quay đầu lại nhìn, nhìn thấy người tới trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng ngay sau đó khôi phục như thường.

Hứa Lạc Lạc đi qua để trái cây trong tay xuống, ngồi ở mép nhìn cậu.

Úc Dương không chịu nổi ánh mắt nóng rực đó của cô, bên tai ửng đỏ, nhíu mày hỏi: "Cậu tới làm gì?"

Hứa Lạc Lạc phát hiện cậu đang thẹn thùng, tâm trạng lập tức trở nên tốt, cười cong mắt, vui tươi hớn hở: "Tôi đến thăm cậu không được sao?"

"Tôi không có việc gì, cậu mau trở về đi học đi!" Hôm nay mới thứ ba, lúc này đến đây không cần hỏi cũng biết là cô lại trốn tiết.

"Này ~ đi học sao? Cậu có thể tìm một lý do khác tốt hơn không. Cậu cho rằng chúng ta học ở trường trung học trọng điểm chắc? Cho dù không đi học cũng không có việc gì, dù sao có học cũng không có thành tích cao!" Hứa Lạc Lạc khinh thường bĩu môi, tiện tay cầm một quả táo bắt đầu gọt vỏ.

Úc Dương không đồng ý nhìn cô: "Cuộc sống có rất nhiều còn đường để chọn, không nhất định phải trở thành học sinh giỏi. Nhưng điều đầu tiên là cậu không thể từ bỏ chính mình."

"Phải phải phải, đừng cùng tôi nói vẫn đề này. Cậu cho rằng tôi không biết lúc cậu đi học một ngày có tám tiết thì bốn tiết cậu không học! Còn không biết xấu hổ nói tôi!"

Hứa Lạc Lạc vừa nói vừa cắt quả táo thành những miếng nhỏ, để vào đĩa rồi dùng tăm cắm vào.

Úc Dương mở miệng định phản bác, Hứa Lạc Lạc giơ tay liền đem miếng táo nhét vào miệng cậu, chính cô cũng tự ăn một miếng vừa nhai vừa nói: "Ăn nhiều trái cây một chút, đối với thân thể mới tốt!"

Úc Dương sửng sốt, rũ mắt, nhẹ nhàng cắn miếng táo trong miệng mình.

Ăn xong táo, Hứa Lạc Lạc liền tiêu sái vỗ mông chạy lấy người, chỉ còn lại Úc Dương trong phòng bệnh trống rỗng phát ngốc!

Ngày hôm sau, ngày thứ ba vẫn như thế, Hứa Lạc Lạc luôn thích đột nhiên xuất hiện, cho cậu ăn, trêu chọc cậu xong liền phủi mông đi!

Ngày thứ tư, Úc Dương không thể nhịn được nữa, rũ mắt nhìn quả chuối đưa đến miệng không há mồm.

Hứa Lạc Lạc đầu tiên khó hiểu nhìn Úc Dương đột nhiên không phối hợp, lại nhìn chuối trên tay mình, bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt cười tà ác: "A ~ không thích chuối ư? Vậy cậu nói cho tôi biết cái kia của cậu lớn hay cái trên tay tôi lớn hơn?"

Úc Dương ngẩn người, phản ứng lại lập tức đen mặt, mở mồm định quát cô.

Hứa Lạc Lạc nhân cơ hội liền nhét chuối vào mồm cậu, gian kế thực hiện được cười đắc ý: "Ngoan, hài tử ngoan không được kén ăn."

Úc Dương trong miệng ngậm quả chuối, nhai cũng không được mà không nhai cũng không được. Khó khăn hạ quyết tâm ăn nó. Hứa Lạc Lạc lại mở miệng: "Nhẹ chút, đừng cắn, đau! Anh chậm rãi ăn!"

Nói xong câu này mặt Úc Dương hoàn toàn đen, trán nổi lên gân xanh, một tay đem quả chuối trong miệng lấy ra, ném vào Hứa Lạc Lạc nghiến răng nghiến lợi quát: "Cậu đi ra ngoài cho tôi!"

Hứa Lạc Lạc không để ý, ngược lại cầm quả chuối cậu ném cho vào mồm ăn, một miếng cắn hơn nửa quả, cười đê tiện: "Thế nào? Có đau không?"

Úc Dương tức giận ném hết chuối trên bàn về phía cô: "Cút! Cút mau!"

Hứa Lạc Lạc luống cuống tay chân bắt được, cười chạy ra ngoài, trước khi đi cũng không quên quay đầu lại khiêu khích: "Ai nha nha, chuối của nam thần ăn đúng là ngon! Vừa to vừa thô!"

Úc Dương thiếu chút nữa bị cô làm cho tức hộc máu! Cậu chưa từng thấy qua nữ sinh nào không biết xấu hổ như vậy!

Ngày hôm sau lúc Hứa Lạc Lạc đến, sắc mặt Úc Dương vẫn khó coi, nghe được giọng nói ngay cả ánh mắt cũng không bố thí cho cô một cái.

Hứa Lạc Lạc ngượng ngùng đi qua, ngồi trên ghế đáng thương nhìn cậu.

Úc Dương nhịn vài phút cuối cũng vẫn là không nhịn được, quay đầu quát cô: "Đi về học, đừng tới làm phiền tôi."

Hứa Lạc Lạc tiếp tục đáng thương nhìn cậu: "Hôm nay thứ bảy, nghỉ."

Úc Dương sửng sốt, giơ tay xoa trán, cậu bị nha đầu chết tiệt này chọc tức đến hồ đồ rồi!

Hứa Lạc Lạc vội vàng nịnh bợ, đến gần: "Đau đầu sao? Để đó tôi giúp cậu xoa bóp!" Nói xong liền vươn tay tới!

Úc Dương nhanh chóng gạt tay cô ra: "Cậu đừng chạm vào tôi, ngoan ngoãn ngồi xuống một chỗ cho tôi!"

Hứa Lạc Lạc ngượng ngùng rụt tay về, ủy khuất quay lại ngồi trên ghế.

Úc Dương thấy cô như vậy, mí mắt giựt giựt. Quyết tâm không dao động: "Từ tuần sau, từ thứ hai đến thứ sáu đừng để tôi nhìn thấy cậu!"

Hứa Lạc Lạc bĩu môi, nói thầm: "Không tới thì không tới, cùng lắm thì tôi đi tìm bọn Long Hạo chơi."

Úc Dương tức giận: "Hứa Lạc Lạc, cậu, khụ khụ khụ" Nói được một nửa Úc Dương thật sự không nhịn được liền che ngực kho khan.

Việc này thật sự khiến Hứa Lạc Lạc hoảng sợ, bác sĩ nói cậu ấy không thể kịch liệt ho khan! Vội vàng tiến lên đỡ Úc Dương xin lỗi: "Cậu, cậu bình tĩnh một chút, đừng kích động. Tôi đáp ứng cậu đi học thật tốt, không chạy ra ngoài chơi còn không được sao?"

Úc Dương nghe vậy lập tức dừng lại, hỏi: "Thật sự?"

Hứa Lạc Lạc sửng sốt, nhìn Úc Dương mặt không đỏ không thở gấp lập tức tức giận: "Úc Dương cậu mẹ nó quá vô sỉ, cậu vậy mà lại lừa tôi!"

Úc Dương nhìn cô, lừa cậu thì sao?

Hứa Lạc Lạc vuốt tóc, cô đại nhân không tranh cãi với tiểu nhân, nữ nhân tốt không cùng con ma ốm so đo!

"Không phải là tôi không nghe lời cậu nói. Mà là nó thật vô dụng. Mấy năm này mỗi lần đi học tôi đều không nghe giảng, bây giờ cậu lại bảo tôi phải chăm chỉ học tập mỗi ngày hướng về phía trước, cậu cảm thấy tôi có thể hiểu sao?"

Úc Dương sửng sốt, nhíu mày: "Mấy năm?"

Hứa Lạc Lạc bĩu môi: "Cũng không tính là nhiều, thêm năm nay nữa là năm năm!"

Hứa Gia Dương đi vào lúc cô đang học lớp năm, tính từ lớp 6 với 3 năm trung học cơ sở lại thêm một năm học trường nghề này nữa không phải là năm năm sao!

Úc Dương trầm mặc.

Cậu không biết cậu rời đi lại mang đến cho cô ảnh hưởng lớn như vậy! Năm đó cô gái nhỏ đi theo sau cậu học tập thật ra rất tốt, đặc biệt là thiên phú mỹ thuật cực kỳ tốt!

Tốt đến mức cậu hận không thể bóp chết cô!

"Như vậy đi, ban ngày cậu đi học, khi nào tan học thì tới đây, có cái gì không hiểu tôi dạy cho cậu."

Hứa Lạc Lạc kinh ngạc nhìn chằm chằm cậu: "Cậu dạy tôi? Cậu dạy? Cậu không phải cũng giống tôi mỗi ngày đều trốn học sao?"

Úc Dương: "..." Những tiết cậu trốn đều là môn cậu biết rồi!

"Cấp hai cấp ba tôi đều tự học, dạy cho cậu chắc là không thành vấn đề."

Hứa Lạc Lạc: ... Một người BT (rất phi thường).

"Vậy môn chuyên ngành thì sao? Chuyên ngành của chúng ta không giống nhau. Cậu có thể tự học toán ngoại ngữ, còn có thể tự học phần mềm máy tính sao?"

Úc Dương nhíu mày, rõ ràng không thể, những thứ này cậu cũng chưa có cơ sở, tự học như thế nào!

Hứa Lạc Lạc vội vàng nói lại: "Vậy cậu dạy tôi học tốt toán ngoại ngữ. Còn môn khác tôi nhờ bạn học khác." Có thể có cơ hội quang minh chính đại tiếp cận cậu, nếu cô tiếp tục phá cô có thể sẽ chết vì sự ngu ngốc của mình!

~~~

Chị nhà thật bá đạo :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top