Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: Tài nghệ thục nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi khai giảng năm học mới, ta gặp James và Sirius ở sân trường. Bọn họ vậy mà có thể mặc loại áo da đính đầy đinh và mảnh kim loại, bên dưới là quần ống loe, giống hệt mấy nghệ sĩ ngôi sao hay xuất hiện trên tạp chí.

Ta trừng mắt, duỗi tay chỉ bọn họ: "Hai người các cậu cũng theo đuổi thần tượng?"

"Mị lực của âm nhạc đâu có phân biệt phù thuỷ hay Muggle." Sirius trắng mắt liếc ta một cái.

Chỉ là ta cảm thấy loại thời trang đó cũng chẳng đẹp, hơn nữa bọn họ mặc cái này ở trường... tuyệt đối bị xếp vào loại quần áo lố lăng. Ta cau mày nhìn họ, có lẽ do mắt thẩm mỹ của ta tương đối bảo thủ, luôn cảm thấy nét đẹp của người phụ nữ nằm ở chỗ ưu nhã, tinh xảo và tràn đầy sức sống tựa như Audrey Hepburn trong Roman Holiday vậy. Mà với đàn ông, tốt nhất vẫn là có thể mang đến cảm giác thâm trầm, ổn trọng, kiên định vững chãi như bàn thạch. Phụ nữ mặc những bộ váy xinh đẹp mà không lộ liễu. Đàn ông mặc sơ mi, âu phục hoặc trường bào phù thuỷ màu đen - những thứ sẽ vĩnh viễn không bao giờ lỗi mốt, chứ tuyệt đối không phải loại quần áo lố lăng, xăm hình, nhuộm tóc, đeo hoa tai. Âm nhạc cũng là loại nhạc không lời do đàn piano diễn tấu hoặc đồng quê gì đó là tốt nhất.

Vì trí nhớ của ta không tốt, nên sức tưởng tượng cũng không mạnh. Để học tốt thuật biến hình, mấy năm nay ta đọc rất nhiều sách có tranh, như tạp chí hay báo chí có tranh minh hoạ, hoặc sách ảnh các loại, để lúc cần biến còn có hình ảnh tham khảo. Vậy nên với các loại thời trang đang lưu hành, ta cũng khá rõ ràng. Chỉ là ta nghĩ ta vẫn thích những thứ kinh điển, không quá khoa trương mà thôi.

Nhìn hai người bạn đến từ Gryffindor này, ta thật sự hoài nghi cả đời bọn họ cũng không có duyên với hai chữ 'ổn trọng'. Cũng may hầu hết con gái đều không giống ta và Penny như thế bảo thủ, không ít nữ sinh nhìn thấy bọn họ hai mắt toả sáng. Tương lai cũng không cần lo lắng không ai thèm làm vợ bọn họ.

Cùng bọn họ nói chuyện một chút, ta mới biết họ không chỉ mua rất nhiều băng nhạc mà còn khuân về vài loại nhạc cụ như: ghi ta, bass, trống jazz linh tinh. Họ còn cố ý hỏi ta có biết dùng hay không.

Ta lắc đầu, trước nay ta chưa từng học chơi loại nhạc cụ nào. Nghĩ lại mới thấy ta chẳng có chút tài nghệ hay sở trường gì đặc biệt, thật thất bại. Hơn nữa, dù cho mẹ đưa ta đi học gì đó thì cũng nhất định không phải là mấy thứ kia mà sẽ là piano hay bale gì đó. Nhà chúng ta vốn ai cũng có chút bảo thủ, tuyệt đối không bao giờ xuất hiện ai đó dạng như minh tinh nhạc rock and roll.

"Đến lúc nghỉ hè, các cậc có thể đi học. Đến khi ấy, mình sẽ tìm quảng cáo về lớp dạy nhạc cụ rồi viết thư cho các cậu."

Bàn xong chuyện, chúng ta tách nhau ra. Ta cũng đang tính toán kỳ nghỉ tới sẽ học gì đó. Ngày nghỉ hè rất dài, số sách thư viện cho mượn lại có hạn, ta sẽ có rất nhiều thời gian rảnh, vừa lúc có thể có việc để làm. Là một thục nữ chính hiệu, đến giờ phút này ta mới nhớ ra bản thân không có tài nghệ gì có thể dùng để biểu diễn, thật quá thất bại.

Nhưng mà ta nên học gì đây?

Bale? Không được, ta âm thầm lắc đầu, những diễn viên múa bale đúng là rất đẹp, nhưng ta luôn cảm thấy đau mũi chân thay cho các nàng. Ta rất sợ đau.

Piano? Ta thích âm thanh của piano, hơn nữa có lẽ nó cũng không khó nhập môn như bale. Nhưng mà piano rất đắt, ta không muốn tạo thêm gánh nặng cho gia đình. Nếu là học ở ngoài, với trí nhớ của ta, ta nghĩ chẳng giáo sư nào vừa lòng được cả. Đánh đàn cùng đọc sách không giống nhau, cũng chẳng biết ta có thể học được không nữa.

Thôi, học violin đi. Bình thường violin cũng không quá đắt, hơn nữa ta có thể đọc sách và nhạc phổ để tự học tại nhà. Cho dù ta học chậm hay thậm chí không học được cũng không ai bắt bẻ ta.

Cuối cùng ta quyết định xong xuôi liền ghi kế hoạch này vào trong nhật ký.

Cuộc sống ở trường học của ta luôn tuân theo quy luật. Trừ thời gian đi học, ta nếu không phải ngâm mình ở thư viện cùng Sev thì sẽ là dự tiệc trà cùng bạn bè ở Hufflepuff. Tuy giữa các nhà luôn có môn học lên lớp cùng nhau, nhưng bạn bè ngoài nhà của ta cũng chỉ có hai người James và Sirius từ Gryffindor, còn Sev đương nhiên là ngoại lệ rồi.

Cũng có một chút kỳ quái. Hai người bạn của James là Remus và Peter ta cũng thường xuyên gặp, ít ra mỗi lần nhìn thấy James và Sirius ta đều thấy bọn họ, nhưng độ thân mật cũng chỉ dừng lại ở bạn học bình thường. Cảm giác tồn tại của Peter khá thấp, không mấy khi mở lời, cũng có thể cho qua. Remus nhìn qua rất ôn hoà, dễ ở chung, nhưng ta luôn cảm thấy hắn như đang đem người đẩy ra xa ngoài ngàn dặm, nên cũng chẳng thể trở thành bạn bè được.

Nhưng dù sao bọn họ cũng có thể coi là tốt, Ravenclaw cũng không tệ lắm. Còn các bạn học nhà Slytherin thì rất ít xuất hiện trên danh sách bạn bè. Có lẽ là do bọn họ không giới thiệu bản thân với ta, có mấy cái thì cũng chắc chắn không phải bạn bè, độ thân mật thấp đến mức gần với không. Còn nguyên nhân, cũng giống lúc nhỏ, ta không ghi lại trong nhật ký. Ta cũng chỉ cảm thấy Slytherin không dễ làm bạn.

Giống như hồi nhỏ mẹ đã dạy ta, những đứa trẻ hàng xóm cũng không phải người xấu, chỉ là bọn họ luôn nhìn đời với con mắt tràn ngập thành kiến. Không thích bọn họ thì không gặp nữa là được, không đáng để ta ghét hận gì cả. Cho nên ta cũng không ghi nhớ những chuyện làm ta không vui.

Gần nhất sau khi học được Bùa dẫn đường (Homing Spell), Bản ghi chép của ta lại thêm một công năng mới: bản đồ. Chỉ cần là địa phương ta đã đi qua thì đều sẽ hiện lên trên đó. Cái này không có quá nhiều tác dụng với ta, dù sao địa phương ta hay đi cũng chỉ có phòng học, thư viện, phòng nghỉ của nhà Hufflepuff. Chỉ cần ta đi theo người khác thì cũng sẽ chẳng bao giờ lạc đường.

Nhưng mà có bản đồ, tìm người thật sự rất dễ dàng. Những người có mặt trong danh sách người thân và bạn bè của ta thì ta chỉ cần chỉ vào tên người nào, trên bản đồ sẽ hiện lên vị trí hiện tại của người đó. Ví dụ như ngay bây giờ ta tìm Sev thì Bản ghi chú sẽ hiện lên bản đồ Hogwarts, tên Sev sẽ hiện lên ở vị trí thư viện. Mà nếu ta chỉ vào tên của cha thì sẽ xuất hiện hai điểm, một cái là Hogwarts nơi ta đang ở, một cái là nhà của ta, tên cha sẽ hiện lên ở nơi đó, thậm chí còn ghi rõ khoảng cách.

Ta thấy công năng này rất thú vị, có thể dễ dàng biết người thân bạn bè đang ở nơi nào, rất an tâm.

Bởi vì có bản đồ đảm bảo chúng ta sẽ không bao giờ lạc đường, Sev tính toán cùng ta đi thăm dò Rừng cấm. Sev không hứng thú với việc thăm dò toà lâu đài hay mật thất linh tinh, nhưng hắn nghe nói trong Rừng cấm có rất nhiều nguyên liệu độc dược khó kiếm nên cảm thấy rất hứng thú.

Xuất phát từ mong muốn giữ an toàn, chúng ta đi vào ban ngày, lần đầu tiên cũng chỉ dạo khu bìa rừng mà thôi. Sev thu thập được không ít nguyên liệu độc dược, tuy rằng không phải những thứ khó kiếm nhưng dù sao cũng miễn phí, số lượng cũng rất khả quan, chúng ta đều rất vừa lòng.

So với quá khứ, Sev đã thích vận động hơn nhiều. Nhất là khi trời ấm dần lên, cuối tuần chúng ta thường đi dạo ở bên Hồ nước Đen, đi chán rồi sẽ ngồi ở đó đọc sách. Ta thích ánh mặt trời, thích thảm cỏ, mà Sev - trong lúc ánh nắng chói chang nhất - thích gối đầu lên chân ta nghỉ ngơi một lát.

Lúc nghỉ hè, James và Sirius không chỉ đi học chơi nhạc cụ, còn đi nghe một buổi biểu diễn. Theo đuổi thần tượng càng lúc càng mãnh liệt, hơn nữa đối với thế giới thường càng ngày càng hứng thú. Chắc là vì thế giới pháp thuật với những thanh niên hoạt bát là quá nhàm chán rồi. 

Sirius cực kỳ hâm mộ những nhóm đi xe motor trên đường, còn muốn đi mua một chiếc để thử. Nhưng nhân viên bán hàng thấy hắn còn vị thành niên nên không bán cho hắn. Ta cảm thấy thật may mắn, nếu không rất có thể hắn sẽ trở thành phù thuỷ đầu tiên vì đua xe gặp tai nạn mà chết mất...

Hai người bọn họ không báo trước cho ta đã tới nhà ta rồi. Mẹ thấy bọn họ ăn mặc lố lăng, suýt chút nữa nghĩ bọn họ là người xấu mà từ chối tiếp khách. Penny lại vì sự xuất hiện của họ mà cho rằng phù thuỷ đều là quái nhân. Cha lại rất khai sáng, không coi bọn họ giống bọn lưu manh vô lại trong phim.

Hai người kia chẳng qua là vì không ai thèm quan tâm thưởng thức âm nhạc của bọn họ nên đến nhà ta khoe khoang. Nhưng bọn họ đúng là cực kỳ thông minh, chỉ trong thời gian ngắn như thế mà đàn ghi ta học được cũng không tồi, giọng hát cũng tạm ổn. Chỉ là mang theo cái tạo hình như thế kia, mẹ và Penny không thể thưởng thức nổi. Sev ôm ngực cười lạnh, nói rằng thà nghe thanh âm như vịt kêu khi ta kéo violin còn hơn nghe tiếng quỷ khóc sói gào của bọn họ.

Ta cảm thấy đây là sự khác nhau giữa người với người. So sánh với bọn họ, Sev như đang sống ở thời Trung cổ. Ngay cả cha cũng dễ dàng tiếp thu cái mới hơn Sev.

Ta có điểm uể oải, phát hiện quả thật ta kém James và Sirius rất nhiều. Trong thời gian ngắn như thế, bọn họ có thể chơi nhạc cụ có hình có dạng. Nhưng mà violin của ta thì... đến nay mỗi lần tập vẫn còn cần đến Bùa im lặng (Quietus) thì mẹ với Sev mấy người mới có thể chịu đựng được. Chính bản thân ta cũng cảm thấy nghe âm thanh do chính mình kéo ra cũng là một loại thống khổ. Đến lúc học ta mới biết được violin là một trong những nhạc cụ khó học nhất thế giới. Nhưng ta đã lên kế hoạch thì sẽ không bỏ dở giữa chừng mà đi học loại nhạc cụ đơn giản khác.

Nhưng nhìn thấy hai tên sư tử đắc ý khoe khoang, ta cũng có điểm đố kỵ. Đúng là thông minh là thiên phú, giữa người với người không thể so sánh mà. 

Nhưng ta là nổi danh chăm chỉ nỗi lực Hufflepuff, là người dù thiên phú không đủ cũng sẽ không từ bỏ Hufflepuff.

Nhìn sách dạy nhạc lý, nhìn sách dạy động tác, lại nhìn vô số nhạc phổ, thậm chí còn nhìn thật nhiều truyện ký của các đại sư violin. Ta đọc tất cả các sách có dính líu đến violin trong thư viện, lại lặp đi lặp lại dùng Bùa im lặng luyện tập trong phòng. 

Sev không có chút hứng thú nào với sở thích mới của ta. Nhưng trừ bỏ đánh giá trình độ đàn của ta bằng vài câu nói thật khiến ta có chút bị đả kích, hắn cũng không có phản đối ta liều mạng tập luyện. Theo những gì ta biết từ trước đến nay, hắn hành động như thế cũng có thể coi như một loại duy trì.

Ta tuy học thuộc nhạc phổ, nhưng vì không có trí nhớ về mặt hình ảnh hay âm thanh nên ta đối với độ nặng nhẹ của âm thanh hay nhịp điệu luôn không nắm chắc được. Penny mua cho ta băng ghi hình giáo trình dạy violin, mỗi ngày ta chiếu theo băng luyện tập cũng dễ dàng hơn thuần tuý tự học nhiều. Suốt kỳ nghỉ này, ta không ngừng luyện tập kéo âm và tư thế đàn. 

Đến khi khai giảng, ta cho violin vào hành lý mang theo. Ta luôn tin tưởng cần cù bù thông minh, một ngày nào đó ta cũng sẽ đàn được những bản nhạc tuyệt vời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top