Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khai giảng mấy ngày, trong lúc chuẩn bị hành lý, Sev giúp ta nghiên cứu việc sử dụng mấy cái ô vuông sao cho hợp lý.

"Lily, ô vuông đầu tiên tốt nhất nên dùng để cất đũa phép. Kể cả khi cậu đang cầm đũa phép trong tay, cũng phải để trống ô vuông đó."

"Tại sao phải làm thế?"

"Để cậu không có thói quen để đũa phép linh tinh... Đũa phép là vũ khí của phù thuỷ, cậu cần bảo vệ nó thật tốt."

"Được rồi, để mình viết chuyện này vào trong nhật ký." Ta lấy sổ nhật ký ra, viết rõ ràng.

Sau đó Sev lại phân tích được tuy mỗi ô vuông chỉ có thể bỏ một thứ, nhưng một bộ quần áo cũng tính là một thứ, một vali quần áo cũng tính là một thứ. Ta có thể cất một quyển sách, cũng có thể cất cả một cái giá đầy sách.

"Oa" Ta thử cất giá sách trong nhà đi rồi lại lấy ra. Nó bỗng nhiên biến mất lại bỗng nhiên xuất hiện, chính bản thân ta cũng thấy hoảng: "Hoá ra ô vuông của mình lợi hại đến thế."

Sev gật đầu, nắm chặt tay ta: "Lily, cậu rất đặc biệt. Dù trong giới phù thuỷ, cậu cũng vẫn rất đặc biệt. Những ô vuông có thể cất đồ này, hay cậu có thể nhớ kỹ cả một quyển sách, cả việc cậu học xong bùa chú và độc dược thì sẽ không thất bại. Tất cả đều rất đặc biệt. Khi đến Hẻm Xéo mua đồ, mình đã ghé qua cửa hàng bán đồ dùng có không gian pháp thuật. Bùa chú mở rộng không gian cực kỳ hữu ích, một cái túi nhìn rất nhỏ cũng có thể để được vật to gấp mấy chục lần. Lều trại nhìn qua rất bình thường nhưng bên trong lại to bằng cả lễ đường. Nhưng dù cho không gian đó mở rộng bằng cách nào, nó đều cần có một đồ vật trung gian. Dù cho mấy thứ đồ đó trọng lượng nhỏ đến mấy thì cũng vẫn là có trọng lượng. Không gian không hề trống rỗng, tự nhiên xuất hiện. Nhưng các ô vuông của cậu không giống, không ai thấy được, cũng không ai chạm vào được, càng không có chút trọng lượng nào. Cậu biết điều này có nghĩa là gì không?"

"Là gì?" Ta mở to hai mắt nhìn hắn.

"Cậu rất đặc biệt, Lily. Phù thuỷ nhỏ chưa từng học pháp thuật, lại có thể lợi dụng pháp thuật theo bản năng. Có lẽ đây chính là năng lực pháp thuật bản năng của cậu. Vì trí nhớ của cậu không tốt, nên cậu có thể một lần đọc là thuộc cả một quyển sách, cậu học được gì rồi thì sẽ không bao giờ quên đi hoặc thất bại. Có lẽ để cậu có thể có cuộc sống tốt đẹp, nên ô vuông để đồ vật mới sinh ra. Pháp thuật không có gì là không thể, cậu là con cưng của Merlin."

"Cha mua cho mình Walker (con cú mèo đó), sau đó mình lại có thêm một ô vuông chỉ để chứa thú cưng." Ta nhấc tay nói.

Ánh mắt Sev sáng lên: "Nói cách khác, năng lực đặc biệt của cậu còn chưa pháp triển hết mức. Cậu còn có thể trở nên lợi hại hơn nữa."

"Mình phải ghi lại điều này trong nhật ký." Ta tủm tỉm cười, nói.

"Không cần ghi điều này đâu."

"Sao lại thế? Không ghi lại mai mình sẽ quên hết."

"Quên thì cứ quên thôi, dù sao cậu biết dùng là được rồi. Pháp thuật của cậu quá đặc thù, dù ở bất cứ đâu, dù là bất cứ khi nào, quá đặc thù đều không phải chuyện tốt. Nhất là khi cậu còn chưa đủ cường đại." Sev bình tĩnh nhìn ta, nói: "Chuyện về những ô vuông hay năng lực ghi nhớ của cậu đều không thể để người khác chú ý tới. Cậu hiểu không?"

Ta lắc đầu: " Không hiểu hết, nhưng mình có thể làm được." Ta lặp lại nhiều lần trong nhật ký: Ô vuông và chuyện đọc sách ghi nhớ cần phải bảo mật.

Sev nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh ta hỏi: "Lại nói nhật ký của cậu, cậu đã viết mấy quyển nhật ký rồi?"

Ta giơ hai ngón tay: "Hai quyển, quyển này là quyển mới, quyển thứ ba."

"Mình có một ý tưởng..."

"Ý tưởng gì?"

"Mình nghĩ, cậu có thể học thuộc một quyển sách, cũng học thuộc hết một bản bút ký về độc dược của mẹ mình, vậy nếu là cả một quyển nhật ký thì sao? Cậu đã bao giờ nghĩ tới việc từ đầu đến cuối đọc một lần hết quyển nhật ký của cậu chưa? Ý mình là hai quyển đã viết xong kia."

"Nhưng ngày nào mình cũng đọc lại nhật ký mà. mình lặp đi lặp lại xem, hẳn là đã xem xong hơn một lần."

"Nhưng khi đó cậu cũng chưa viết xong quyển nhật ký, đúng không? Khi cậu viết đến quyển nhật ký thứ hai, quyển nhật ký thứ nhất đã hoàn thành xong nghĩa vụ của nó. Từ lúc đó đến giờ, cậu có hoàn chỉnh đọc lại nó lần nào không?"

Ta ngẫm nghĩ, lắc đầu. Ta sẽ chỉ đọc lại những việc quan trọng cần thiết.

"Vậy cậu thử xem lại xem sao."

"Được." Ta ngay lập tức lấy ra quyển nhật ký thứ nhất.

Từ khi đọc hết quyển từ điển tiếng Anh xong ta mới bắt đầu viết nhật ký. Khi ấy ta sáu tuổi.

Nhật ký chủ yếu viết ta cùng mẹ làm gì, còn có những gì cha mẹ và Penny nói với ta. Nhật ký ghi lại những khoảnh khắc ta cảm động, vui sướng, hưng phấn. Ví dụ như chuyện Penny vì ta mà đi đánh nhau.

Trong nhật ký, ta không bao giờ ghi lại những điều không vui. Nếu có, ta cũng đã quên luôn rồi. Chẳng qua cuối danh sách bạn bè và người thân của ta xuất hiện mấy người có độ thân mật là 0, trong đó có cả thầy cô giáo tiểu học và mấy đứa trẻ hàng xóm. Tuy rằng ta đã quên mất, nhưng Bản ghi chép sẽ giúp ta nhớ rõ. Những người thân mật độ bằng 0 chắc chắn là ghét ta, còn từng bắt nạt ta nữa.

Đến tận khi Sev về nhà ta cũng chưa đọc xong nhật ký. Đến hôm sau, khi ta đọc xong, mục lục sách thật sự thêm một mục: Nhật ký của Lily Evans: một.

Ta thuộc được toàn bộ nội dung quyển nhật ký.

Chính xác hơn, ta chỉ nhớ được những câu chữ trong nhật ký, mà không phải sự kiện đã xảy ra. Giống như những quyển sách khác mà ta đọc. Nhưng chỉ cần như thế ta cũng đã rất hạnh phúc, bởi vì cuối cùng ta có thể nhớ được một phần cuộc sống quá khứ của ta. Ta cũng nhớ được một ít kỷ niệm giữa ta và cha mẹ, Penny cùng Sev mà không phải nhìn vào độ thân mật để đối xử với họ.

Ta không thể chờ được, ngay lập tức đọc quyển nhật ký thứ 2. Cuối cùng nó cũng ghi lại trong trí nhớ của ta, xuất hiện trong mục lục sách ta đọc: Nhật ký của Lily Evans: hai.

Về cha mẹ, Penny, Sev, về chính bản thân ta, những gì đã ghi lại trong nhật ký, ta sẽ không bao giờ quên.

Ta hưng phấn lao ra khỏi nhà để tìm Sev, nói cho hắn tin tốt này.

Sev hơi cong môi: "Như vậy mình suy nghĩ đúng?"

Ta gật đầu liên tục.

"Tốt quá."

"Vậy cậu đốt hai quyển nhật ký cũ đi. Từ nay về sau, bí mật của cậu, điểm đặc biệt của cậu đều lưu lại trong trí nhớ, không sợ bị người khác biết nữa."

"Bí mật?" Bí mật nào cơ? À, ta đã đọc nhật ký, là về ô vuông và việc đọc sách nhỉ.

Hắn cười: "Dù sao cậu cũng đã thuộc toàn bộ, giữ lại cũng vô dụng. Không đúng sao?"

Ta gật gật.

Hắn cầm chiếc chậu sắt tới, ta bỏ hai quyển nhật ký vào, hắn dùng diêm đốt lên một đống lửa. Chúng ta cùng nhau đứng nhìn hai quyển sổ hoá thành tro tàn.

"Ô vuông thứ hai của cậu dành để chứa nhật ký đi. Nhật ký cũng giống đũa phép, cậu không thể để linh tinh."

Ta gật đầu: "Nhật ký mình vẫn luôn để ở trong đó, để bất cứ lúc nào cũng có thể ghi chép."

"Vậy tốt rồi."

Ngày khai giảng, cả nhà đưa ta đến nhà ga. Lúc đầu ta định hẹn Sev cùng đi, nhưng hắn nói mẹ hắn sẽ đưa hắn đi nên chúng ta hẹn gặp nhau ở ga tàu. Ta để Walker ở nhà để cha mẹ có thể viết thư cho ta ngay khi họ muốn. Thêm vào đó, ta cũng cảm thấy nó thích cha mẹ hơn chủ nhân là ta rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top