Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi. Bổn tọa là tên hỗn đản, lưu manh." Mặc Nhiên có chút buồn cười nhìn mèo trắng giương nanh múa vuốt, hoàn toàn ngó lơ phản kháng của y mà trực tiếp ôm trọn con mèo mềm mại này vào trong lòng, "Vì chúng ta thành thân rồi mà."

"Chúng ta thành thân rồi, làm loại chuyện này không phải rất bình thường sao."

Hắn nói cũng... có lý.

Sở Vãn Ninh ghé khuôn mặt đỏ thẫm vào lồng ngực Mặc Nhiên, mắt phượng câu nhân ánh lên vẻ suy tư.

"Thế... giờ phải làm thế nào?" Sở Vãn Ninh nghiêng đầu, duỗi tay trực tiếp cầm lấy vật nóng rực đang chọc lên eo y của Mặc Nhiên, từ lúc nam nhân ôm y, "Ta giúp ngươi nhé?"

"Thôi đừng!" Mặc Nhiên sống hơn ba mươi năm cũng chưa từng nghĩ rằng có một ngày sẽ có việc oái oăm như vậy phát sinh, dục hỏa hun tới da đầu tê rần vẫn theo bản năng buột miệng thốt lên, "Không phải. Ý ta là, sợ ngươi sẽ bị thương."

"Vậy sao." Sở Vãn Ninh nghĩ nghĩ, đành buông tay xuống. "Vậy ta rời đi trước nhé. Hay ngươi muốn tìm Hoàng Hậu?"

Sở Vãn Ninh vốn muốn bò từ trong lòng Mặc Nhiên ra ngoài. Nhưng có thể do sự việc vừa rồi vượt quá giới hạn não bộ, làm đầu óc y choáng váng nên vị Bắc Đẩu Tiên Tôn danh tiếng lẫy lừng ngày xưa có hơi đứng không vững, một chân vô tình giẫm lên mệnh căn của Mặc Nhiên.

Mặt Đạp Tiên Quân nháy mắt tái xanh.

( Thốn giùm =)))

"Xin lỗi xin lỗi! ". Sở Vãn Ninh cũng phát hoảng, không rảnh nghĩ nhiều nữa, ngay lập tức sờ tay muốn cởi đai lưng Mặc Nhiên ra, "Ngươi không sao chứ? Cảm thấy thế nào rồi? Còn cứng được không?"

"Sở. Vãn. Ninh." Mặc Nhiên nhanh chóng túm được cái tay muốn làm loạn trên eo mình, thanh âm cất lên mang vài phần âm trầm: "Nếu ngươi lại lộn xộn, bổn tọa sẽ không thèm nể mặt ngươi mất trí nhớ nữa mà lập tức làm ngươi."

"Làm ta?", Sở Vãn Ninh cười nhạo ra tiếng, hoàn toàn không thèm để tâm mà liếc xéo: "Ngươi còn lên nổi không?"

"Sở Vãn Ninh ngươi tự tìm!" Mặc Nhiên cảm giác tà hỏa đều đã dồn hết xuống thân dưới, hơn nữa một giẫm của Sở Vãn Ninh vừa rồi cũng không có mấy sức lực, chưa gây ra thương tổn lớn gì với hắn. "Bổn tọa có được hay không, không phải ngươi tự mình thử nghiệm là biết sao!"

"Không cần." Sở Vãn Ninh bị Mặc Nhiên vững vàng đè dưới thân, không thành thật quay trái quay phải, khuôn mặt trắng nõn nổi lên một tầng phấn hồng. "Ngươi đi tìm Hoàng Hậu đi. Ta không... ta không..."

"Ngươi không làm sao?" Thân thể Mặc Nhiên không ngừng ép xuống, chóp mũi thẳng tắp đụng vào mặt Sở Vãn Ninh. Hô hấp ấm áp tùy ý phả vào tai y, khiến làn da trắng như quan ngọc nổi lên vài đường diễm sắc, "Hửm? Không chịu lên tiếng là bổn tọa không khách khí đâu."

"Ngươi chơi xấu!" Sở Vãn Ninh bị ép tới mức mắt lại ngấn nước, lấp lánh trong suốt treo trên khóe mắt lại cố tình quật cường không chịu rơi xuống. Sở Vãn Ninh cắn môi, cố vận công lực dùng sức đẩy Mặc Nhiên đang đè trên người mình ra.

Y cảm thấy tủi thân. Tên quỷ Mặc Nhiên này rõ ràng là chán ghét mình, rõ ràng không hề thích mình, vì sao lại muốn cùng mình làm loại chuyện này? Đã không có tình cảm còn muốn làm tình? Y không cần.

"Sư tôn à..." Mặc Nhiên náo loạn cùng y trong chốc lát, đột nhiên giống như thoát lực ngã xuống. Nơi nóng như lửa dưới thân vẫn còn cứng rắn đỉnh lên eo Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên lại cảm thấy mình đột nhiên không còn hứng thú.

Hắn cảm nhận được, Sở Vãn Ninh là thật sự không muốn làm.

Nếu là thường ngày, loại chuyện này làm gì đến lượt y quyết định? Lúc nào cũng là cưỡng bách, là ngươi không tình ta không nguyện.

Nhưng không hiểu sao, đối mặt với một Sở Vãn Ninh như vậy, Mặc Nhiên có chút không hạ thủ được.

"Được rồi. Tha cho ngươi." Mặc Nhiên động thân ngồi dậy, không thèm để ý tình trạng hiện tại của mình mà bước ra ngoài. "Sở Vãn Ninh, ngươi nhớ kỹ, đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất. Nếu sau này ngươi còn dám cậy sủng mà kiêu, bổn tọa tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi."

Sở Vãn Ninh bình tĩnh nhìn hắn, trên khuôn mặt vẫn còn ráng hồng chưa tan, trong mắt lại không một gợn sóng.

Y đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu.

Mặc Nhiên....... Đầu đau đến muốn nứt ra. Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại, giãy giụa nằm xuống, mồ hôi lạnh nháy mắt phủ ướt trán. Y há miệng muốn kêu lên, lại chỉ có thể thở ra từng tiếng nghẹn ngào.

Ngón tay thon dài nắm chặt chăn nệm, cuối cùng vẫn vô lực duỗi ra. Sở Vãn Ninh tê liệt ngã xuống giường, khó khăn hít từng hơi thở. Trước mắt dần trở nên mơ hồ, trời đất quay cuồng, cuối cùng tất cả những hồi ức vặn vẹo đều rơi vào một mảnh tối tăm.

Y hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top