Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trải qua một đêm trằn trọc tự vấn lương tâm, Mặc Nhiên rốt cuộc cũng giải đáp được vấn đề nhức nhối này.

Hắn vì sao không thể đối tốt với Sở Vãn Ninh? Bởi vì người này luôn lạnh nhạt khắc nghiệt, ích kỷ lại giả nhân giả nghĩa, chính y đã hại chết Sư Muội. Kẻ vô tâm ngụy quân tử này, hắn nên hận y tận xương.

Phải, chính là như vậy.

Có điều, y cũng là Sở phi của hắn. Phi tử của mình không khỏe, mình tùy tiện đối xử với y tốt một chút cũng tính là bình thường. Đây là sách lược của mình để nhục nhã y, rắp tâm nuông chiều y, sủng y thành phế vật.

Phải, chính là như vậy.

Mặc Nhiên nghĩ nghĩ, đồng thời hung tợn giáng một nhát lên khối đậu hũ. Sở Vãn Ninh ở phía sau hắn đang ngồi trên ghế nhỏ ngoan ngoãn chờ ăn cơm.

"Ngươi còn muốn ăn gì nữa không?" Mặc Nhiên thuần thục bỏ đậu vào nồi, quay đi quay lại bận rộn lật con cua đang hấp dở: "Bổn tọa đúng là quá sủng ngươi."

"Ta đã nói để ta làm cho rồi." Sở Vãn Ninh có chút oán trách, "Tại ngươi không đồng ý mà."

Biểu tình Mặc Nhiên vặn vẹo, nghẹn hồi lâu mới nghẹn ra được một câu vậy buổi tối ngươi nấu cháo đi. Sau đó lại quay qua thêm một muỗng muối vào trong nồi.

Thôi, cùng lắm thì trưa nay ăn nhiều chút vậy. Đạp Tiên Quân buồn bực nghĩ, lại sai cung nhân trong bếp làm thêm nhiều hà hoa tô, đề phòng buổi tối đói bụng quá còn có cái ăn.

"Nấu cháo ư?" Sở Vãn Ninh bóp trán, tựa hồ như đang suy tư điều gì. "Có điều sao ta lại nhớ rõ ràng, hình như ta sẽ làm hoành thánh mới đúng mà. Gói gì đó vào trong bột mì ấy."

"Ngươi câm miệng cho ta!" Mặc Nhiên đặt mạnh cái chén trong tay xuống bàn, nước trong chén ngay lập tức sóng sánh rớt ra ngoài. Hắn quay đầu lại trừng mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sở Vãn Ninh, cảm giác phẫn nộ khác thường trong lòng càng bùng lên mãnh liệt. Dưới cơn thịnh nộ, Mặc Nhiên tiến lên một bước bóp lấy cổ Sở Vãn Ninh.

Mặc Nhiên thật sự bạo nộ, Sở Vãn Ninh cảm thấy cổ mình bị nam nhân bóp tới mơ hồ phát ra tiếng kêu răng rắc. Y ăn đau càng trở nên giận dữ, móng tay hung hăng cắm vào bắp tay rắn chắc của Mặc Nhiên, còn giơ chân lên đá loạn.

Đôi chân vì khó thở mà giãy giụa trên không trung. Mèo trắng tuy không còn ký ức nhưng ít nhất cơ bắp vẫn còn chút sức lực, bên cào bên đá, vừa đá vừa đánh người đang làm đau mình. Sư tôn không biết nên đấm đá thế nào, tay chân quơ loạn. Loại đấu pháp mèo xù lông này gắn với hình ảnh Bắc Đầu Tiên Tôn, Mặc Nhiên vẫn là lần đầu chứng kiến, lý trí dần dần khôi phục lại đồng thời cũng không dám dùng sức trên cánh tay nữa.

Hắn cũng biết thương tiếc Sở Vãn Ninh. Mặc Nhiên chỉ lo ra tay nặng thêm chút nữa sẽ khiến con người thật vất vả mới chăm được khỏe lên này lại phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng.

"Được rồi được rồi, là ta sai." Mặc Nhiên buông lỏng tay ra, ngay lập tức ăn một vết cào trên mặt. Hắn sờ thử, tên gia hỏa này, chảy cả máu rồi! "Không phải đã nói dừng rồi sao! Ngươi còn cào!"

Sở Vãn Ninh nghe vậy càng giận hơn, trực tiếp nhảy lên trên ghế ngẩng đầu lên làm lộ ra hõm cổ trắng ngần, ngón tay thon dài chỉ lên vết tay lớn xanh tím in hằn trên cổ mình.

"Là ai hỗn đản! Là ai động tay trước!!" Mắt phượng rực lên ngọn lửa phẫn nộ, âm thanh lại tủi thân nức nở như sắp khóc: "Là do ngươi hỗn đản! Là ngươi muốn bóp chết ta! Ta còn không được đánh trả sao! Có người đồ đệ như vậy, tướng công như vậy sao?!"

Y ủy khuất muốn chết, cổ họng nóng rát đau đớn, cất lên tiếng nói lại càng đau hơn. Càng nghĩ càng giận, vốn dĩ muốn bước về phía trước nhưng lại quên mất mình còn đang đứng trên ghế, bàn chân mất thăng bằng trực tiếp ngã xuống, cổ chân đập mạnh vào thành ghế.

Đau quá. Lại còn chật vật.

Mặc Nhiên không nghĩ y tức giận lại vụng về đến thế, thở dài ngồi xuống đỡ người đứng dậy. Gian bếp này không tính là sạch sẽ, Sở Vãn Ninh ngã xuống mặt đất bụi bặm, khuôn mặt và cả người chỗ đen chỗ trắng, hốc mắt hồng hồng, nước mắt còn ngoan cố không chịu rơi xuống, cái mũi ngã đỏ ửng lên vụng trộm thút tha thút thít.

"Ta sai rồi, thật xin lỗi. Ta xin lỗi." Mặc Nhiên thầm than xong đời trong bụng, hắn cảm thấy mấy ngày nay mình chăm tức phụ thành quen rồi, vô cùng tự nhiên mà rút ra khăn tay lau mặt cho Sở Vãn Ninh: "Sau này nhớ cẩn thận chút, đều ngã thành mèo hoa rồi đây này."

Sở Vãn Ninh thực sự tức giận, hừ một tiếng xoay mặt đi chỗ khác, không thèm nhìn hắn. Ý tứ kháng cự không ngần ngại trực tiếp bộc lộ ra ngoài.

"Đừng giận nữa." Mặc Nhiên thật vất vả lau xong khuôn mặt, vừa định lau tay cho y thì Sở Vãn Ninh đã tung một chiêu lên mặt hắn, tay còn lại vùng ra muốn bỏ đi.

Mặc Nhiên buồn bực, nhìn Sở Vãn Ninh nháy mắt đã không thèm nhìn mặt mình nữa, xoay người xoa mi tâm tiếp tục đi xem nồi canh đậu hũ. Sở Vãn Ninh xoay qua xoay lại hai vòng, nhớ ra mình vẫn còn đang giận hắn liền chắp tay sau lưng bỏ ra ngoài.

Mấy ngày nay y cơ bản cũng đã thông thuộc đường đi lối lại gần đây, Mặc Nhiên cũng không thèm quản y. Dù sao chờ thêm lát nữa hà hoa tô chín rồi y vẫn có thể theo mùi hương mà trở về.

Chẳng qua điều mà Mặc Nhiên không thể ngờ tới chính là mãi cho đến khi canh cá trích đậu hũ hắn nấu đã nguội lạnh cả rồi, con mèo trắng mình nuôi cũng không thấy tung tích đâu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top