Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TRẦN LẬP NÔNG_PART 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

// kẻ thù của nữ giới //

Bộ dạng suy sụp của tên đó thực sự rất buồn cười, sau khi Lâm Ngạn Tuấn rời khỏi phòng, Trần Lập Nông đã mất một lúc lâu không thể bình tĩnh lại.

Vui vẻ suốt một buổi sáng, em gái xách hành lý vào khách sạn để chào tạm biệt anh trai, lại phát hiện anh mình cứ luôn ngây ngô cười trong bữa trưa.

“Trần Lập Nông, em trở về Mỹ anh thấy vui như vậy sao?” Trần Lisa nhướn mày và trừng mắt nhìn anh trai mình.

“Hahaha không có haha ​​…” Trần Lập Nông lắc đầu, đặt nĩa xuống và cầm ly nước cam lên.

“Vậy thì anh đang cười cái gì?”

“Phụt ha ha ha ha, thật buồn cười, phản ứng của Lâm Ngạn Tuấn buồn cười lắm.”

Anh trai cười đến độ suýt nữa phun hết nước cam ra, Trần Lisa hai hàng lông mày nhíu chặt nhận ra có gì đó không ổn: “Anh hai, anh có biết lần cuối anh phản ứng như thế này là khi nào không?”

“Khi nào hahaha?”

“Lần đầu tiên có bạn gái vào năm nhất.”

“…” Nụ cười của Trần Lập Nông lập tức đông cứng lại.

Em gái dùng nĩa chỉ vào anh, ánh mắt lộ ra tia soi mói, “Các anh tối hôm qua rốt cuộc làm gì?”

“Chỉ … ngủ thôi, trong sáng, không làm gì cả.”

“Trong sáng cái gì cũng không làm mà cười thành như vậy… Anh xong đời rồi, anh có cảm tình với anh ta có phải không?”

“Nói, nói nhảm cái gì vậy?” Trần Lập Nông bắt đầu luống cuống, cúi đầu dùng sức cắt miếng bò bít tết.

Bất quá giác quan thứ sáu của phụ nữ từ trước đến nay rất mạnh, Trần Lisa nhìn chằm chằm vào lỗ tai đang chậm rãi đỏ lên của anh trai, não bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh bạn trai cũ cùng anh trai nhà mình ở bên nhau.

Một tên chuyên chơi bời ở hộp đêm, cả đời phóng đãng không kiềm chế được, yêu tự do; một cái điều hòa trung tâm, không hiểu tâm tư của phụ nữ gặp người liền đối xử ân cần, đây không phải chính là hai dạng kẻ thù của nữ giới, biết chơi nhưng không thể chịu trách nhiệm sao?

“Còn không mau ăn đi? Em không phải lập tức ra sân bay sao? Nhìn chằm chằm anh làm gì?” Trần Lập Nông đổi miếng bít tết đã cắt cho em gái.

“Không có gì đâu, em chúc hai người hạnh phúc.” Cô em gái cầm lấy cái đĩa, khịt mũi rồi đưa miếng bít tết vào miệng.

“…”

Từ sân bay trở về khách sạn đã gần 4 giờ chiều, khi đi qua hộp đêm gần đó, Trần Lập Nông theo bản năng giảm tốc độ xe.

Lúc này hộp đêm còn chưa mở cửa, nhưng ở hai bên đường đã đông người qua lại, cậu liếc mắt một cái đã thấy Lâm Ngạn Tuấn đang ngẩn người ngồi ở lan can ven đường.

Xe chậm rãi lướt qua người đang ngẩn ngơ, Trần Lập Nông đột nhiên nhớ tới những gì Lục tiền bối đã nói với mình——

“Thử nghĩ xem, nếu một lão già mập mạp, xấu xí nặng hơn 100 ký hôn cậu, nhìn tôi thế này, chẳng phải sẽ dễ dàng chấp nhận hơn sao?”

“Cái gì và cái gì? Cả hai cái tôi đều không thể chấp nhận!”

Cậu đã trả lời như thế vào thời điểm đó.

Câu hỏi này nếu hiện tại đổi thành Lâm Ngạn Tuấn, cậu nghĩ rằng bản thân… có lẽ sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.

// tai nạn ngoài ý muốn //

Nếu có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, và nếu có lần thứ hai, sẽ có lần ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám mươi, chín mươi, đây là kết quả của Trần Lập Nông.

Cậu cho rằng chính mình mỗi lần cầm lòng không được đem con ma men về nhà, là vì muốn trả thù Lâm Ngạn Tuấn nhiều hơn nữa, nhưng đến cuối cùng, lại phát giác bản thân thật sự nghiện rồi.

Mức độ nghiện hơi nặng, nặng đến mức sau khi cố ý tán tỉnh đưa cô gái về nhà, cậu lại tràn đầy lo sợ Lâm Ngạn Tuấn sẽ bị người khác nhặt được. Vì vậy, cậu đã tiễn cô gái xuống cầu thang, và cuối cùng chọn con đường tương tự quay trở lại hộp đêm.

Đã không còn đơn thuần là hành vi trả thù, Trần Lập Nông do dự vài ngày rồi mang dầu bôi trơn cùng dụng cụ hỗ trợ mua được ở cửa hàng tình thú để vào trong ngăn kéo, quyết định ở lần thứ mười một lừa Lâm Ngạn Tuấn làm thành sự thật.

Nhưng không ngờ, Lâm Ngạn Tuấn đột nhiên biến mất.

Vô thanh vô tức biến mất bốn ngày, cậu nhờ Justin hướng Phạm Thừa Thừa nói bóng nói gió, kết quả ngay cả Phạm Thừa Thừa cũng không biết.

“Bạn cậu tâm trạng có vẻ không tốt, có phải chiêu đãi không chu toàn hay không?”

Phạm Thừa Thừa trả lời điện thoại rồi vào lại hộp, đặt một tay lên vai Justin và nhìn Trần Lập Nông, “Như vậy đi, tôi kêu mấy cô gái vào, đêm nay quán tôi chiêu đãi, các cậu cứ việc uống thỏa thích không cần khách khí.”

“Tôi thích nghe cái này nha. Quen biết nhiều năm tôi chưa từng thấy anh hào phóng như vậy.” Justin nghe xong vỗ vỗ cái bàn lớn tiếng reo lên: “Vậy thì lấy loại rượu đắt nhất trong quầy của anh ra đây!”

Trần Lập Nông không quan tâm đến tiếng ồn ào và la hét xung quanh, cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại, liên tục quẹt tên trong danh bạ, và bắt đầu hối hận tại sao lại không hỏi số điện thoại của Lâm Ngạn Tuấn.

Không biết từ lúc nào có một vài cô gái nóng bỏng bước vào. Đến khi hoàn hồn đã thấy những em gái nóng bỏng đang vây quanh chính mình rót rượu, mỗi người đều mang một bộ khí thế quyết tâm không chuốc say cậu không về.

Trong đó một em gái đặc biệt thông minh, cô phát hiện mời rượu vô dụng, chỉ cần chính mình tự nốc rượu, Trần Lập Nông nhất định sẽ ân cần dặn dò một tiếng “uống ít thôi”.

Lợi dụng lúc này, em gái đã thành công chuyển rượu của chính mình vào miệng Trần Lập Nông, ngay khi cô nghĩ mình có thể gắp miếng thịt tươi ấm áp này về để dùng riêng thì cánh cửa hộp đột nhiên bị mở ra.

Người đàn ông đi vào mặc một chiếc áo khoác da màu đen, Phạm Thừa Thừa theo sau anh ta, hướng về phía những người khác bên trong đang say chuếnh choáng không tỉnh làm động tác bảo im lặng.

“Anh đang làm gì vậy?” Em gái xụi lơ vô lực nhìn người đàn ông đang kéo tiểu thịt tươi của mình.

“Đưa cậu ta về nhà.” Lâm Ngạn Tuấn lộ ra lúm đồng tiền, nắm chặt lấy cổ tay Trần Lập Nông.

“Không cần… Tôi có thể đưa, đưa cậu ta về nhà.” Em gái tuy rằng uống đến thất điên bát đảo, nhưng cũng không có ý định buông tay.

“Chúng ta chơi oẳn tù tì, ai thắng thì người đó đưa cậu ta về.”

“Được được.”

Em gái vén tóc ra khỏi miệng, thì thào “Bao búa kéo”, năm ngón tay duỗi ra dừng lại trên không trung.

Bao? Bàn tay đang nắm chặt của Lâm Ngạn Tuấn lập tức biến thành “kéo”, “Tôi thắng rồi, cô cứ uống từ từ nhé.”

“… Ơ, anh thắng?”

Em gái buông Trần Lập Nông ra, dựa vào ghế sô pha nhìn chằm chằm vào năm ngón tay của mình, trong lòng tràn đầy bối rối.

“Tên nhóc này, cậu có biết tôi là ai không?”

Ra khỏi hộp đêm, Lâm Ngạn Tuấn ném Trần Lập Nông đang say khướt vào ghế sau xe và tự lẩm bẩm: “Tôi chính là trụ cột vững vàng của bát đại công nghiệp, từ nhỏ trà trộn vũ trường vô địch đánh nhau với thiên hạ, đã được cô gái kia gọi là ‘loài chim không chân’… Cậu có biết cái gọi là ‘loài chim không chân’ không?”

Hắn dùng sức đóng cửa xe lại, trở lại ghế lái, quay đầu đối với con ma men bất tỉnh nhân sự tiếp tục lầm bầm lầu bầu lên: “Vừa thấy liền biết cậu chưa từng xem《 A Phi chính truyện 》, ‘loài chim không chân’ cả đời chỉ chạm đất một lần, đó chính là vào thời điểm nó chết.”

Đó là lý do tại sao hắn nói rằng mình có thể chơi đến khi trăm tuổi, mà không bị cám dỗ và ràng buộc bởi bất cứ điều gì.

“Mẹ kiếp, tại sao tôi lại bị cậu gạt chứ?”

Hắn như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, chim không chân sẽ bị một con chim không chân khác lừa đáp đất, này thật sự là việc ngoài ý muốn.

// làm tổn thương nhau //

“Rốt cuộc sao lại thế này?” Phạm Thừa Thừa vòng qua quầy bar ngồi xuống kế bên Lâm Ngạn Tuấn, “Anh thật sự bị lừa cả tiền lẫn tình?”

“Ờ.”

Lâm Ngạn Tuấn tay chống cằm trên quầy bar, mặt vô biểu tình nhìn Trần Lập Nông cách đó không xa đang hỏi han ân cần 1 cô gái khác.

Phạm Thừa Thừa theo ánh mắt hắn nhìn cảnh tượng cách đó không xa, nhịn không được nhíu mày, “Tên nhóc này tại sao còn dám xuất hiện? Các người tối hôm qua không phải đã giải quyết hết rồi sao?”

“… Không có.”

Lâm Ngạn Tuấn quay đầu búng tay với người phục vụ trong quầy bar, trên tay nhanh chóng xuất hiện một ly rượu whisky đá, “Cậu ta sáng sớm hôm nay đọc 《 Mộc lan từ 》cho tôi nghe, sau đó thiếu chút nữa đánh nhau.”

“A?” Vì bài 《 Mộc lan từ 》 thiếu chút nữa đánh nhau? Phạm Thừa Thừa ngoáy ngoáy lỗ tai, cho rằng tự mình xuất hiện ảo giác.

“Cậu nói xem… Dùng cách gì có thể chuốc say cậu ta thêm một lần?” Lâm Ngạn Tuấn đột nhiên thay đổi đề tài, tối hôm qua bởi vì “không thành thục” đã bỏ lỡ thời điểm xuống tay tốt nhất, hắn còn muốn thử lại.

“Còn muốn thử? Tối hôm qua tôi đã giúp anh một lần rồi…… Tôi thấy đem anh chuốc say so với chuốc say cậu ta còn dễ gấp mấy lần.”

“Tôi nghiêm túc đấy.”

“Tôi cũng rất nghiêm túc, anh xem cậu ta cho tới bây giờ vẫn chưa đụng một giọt rượu, còn anh đã uống được ba ly.”

“…”

Ly rượu gần đến miệng lập tức đông cứng lại, Lâm Ngạn Tuấn nhìn chằm chằm Trần Lập Nông cách đó không xa, đột nhiên một hơi uống cạn sạch sau đó đặt mạnh ly rượu trống không trên quầy bar, “Tôi đây kiêng rượu.”

“Dẹp đi.”

“Tôi thật sự nghiêm túc.”

“Ồ.” Phạm Thừa Thừa gõ gõ mặt bàn quầy bar, không lạnh không nóng hướng bartender phân phó nói, “Nghe chưa? Anh ta muốn bỏ rượu, sau này đừng cho anh ta uống nữa.”

“Chờ, đợi một chút!” Lâm Ngạn Tuấn đưa tay về phía bartender đang cầm chai rượu whisky còn lại hai phần ba, “Uống hết chai này tôi sẽ chính thức ngừng uống.”

“Đưa cho anh ấy.” Phạm Thừa Thừa cầm chai rượu whisky từ tay người pha chế, đưa cho người kế bên, “Uống đi uống đi, tôi không tin anh sẽ bỏ rượu.”

Kỳ thật Lâm Ngạn Tuấn cũng không tin tưởng vào chính mình lắm, cầm chai rượu rót đầy ly, nốc hết ly này đến ly khác cho đến khi rượu cạn sạch, mới lảo đảo rời khỏi quầy bar, đi vào toilet.

Mắc tè quá, uống nhanh quá.

Lâm Ngạn Tuấn gõ cửa từng buồng vệ sinh, lúc tiến vào buồng cuối cùng không người, cảm giác như có ai đó đi theo cùng vào.

Không gian rất nhỏ, hắn nhìn lại đã thấy Trần Lập Nông đang đẩy mình, rồi lảo đảo ngã trên nắp bồn cầu: “Cậu làm gì vậy?”

“Đi vệ sinh, tôi đang mắc.”

“Thật là trùng hợp, tôi cũng rất mắc.”

“Mắc như thế nào?” Trần Lập Nông cúi người tiến sát hơn hỏi hắn.

Mắc đến mức nào? Rất mắc là được rồi…

Hắn ha ha cười ra tiếng, chỉ chỉ nắp bồn cầu dưới mông: “Nắp bồn cầu còn chưa mở.”

“Tôi giúp anh.” Trần Lập Nông chống tay ở hai bên người hắn, khom lưng cắn lên bờ môi đối diện, “Thế này thì sao?

“Vẫn chưa mở.”

Hắn cười vòng lấy người trước mắt, mở miệng hôn lấy đối phương.

// Phiên ngoại //

Buồng cách vách vang lên tiếng ồn ào, mắng chửi không bao lâu liền bắt đầu động thủ đánh người.

Có lẽ là hai kẻ say xỉn không ưa nhau, vài câu chửi thề rồi bắt đầu đánh nhau, sau đó bạn bè của cả hai bên cũng tham gia hỗn chiến, chuyện này rất thường xảy ra ở hộp đêm.

Diện tích nhà vệ sinh không lớn, một đám chen lấn xô đẩy nhau chắc chắn sẽ va vào đủ thứ, chẳng hạn như cánh cửa buồng vệ sinh.

Lâm Ngạn Tuấn và Trần Lập Nông trốn trong buồng đang hôn nhau giữa chừng, đột nhiên nghe thấy tiếng va chạm từ bên ngoài cánh cửa, Lâm Ngạn Tuấn liền nhịn không được nổi trận lôi đình đẩy Trần Lập Nông ra: “Mẹ nó, lại đánh nhau ở đây!”

Rượu mạnh vẫn còn trong người, không quản được cảm xúc của chính mình, Lâm Ngạn Tuấn định đi ra ngoài tìm đám người kia tính sổ bồi tiền.

Thế nhưng ở tình huống củi khô lửa bốc ngùn ngụt bên dưới đột nhiên rời đi thì có hợp tình hợp lý không?

Trần Lập Nông lập tức kéo Lâm Ngạn Tuấn lại: “Anh đang làm gì vậy?”

“Xử, xử hết bọn chúng!”

Một đám khốn nạn láo toét, như thế nào lại phá hoại tài sản công cộng như vậy?!

“Đánh nhau à?”

“Không được sao?”

“Mình anh?”

“Vậy thì quý ông đây, cậu có thể giúp gì không?”

“Được thôi, giúp xong rồi thì anh phải để tôi đè anh một lần.”

Lâm Ngạn Tuấn nghe vậy nheo nheo mắt, vài giây sau đột nhiên đẩy Trần Lập Nông lên nắp bồn cầu đắp: “Tôi sẽ xử cậu trước khi ra ngoài xử bọn chúng.”

“Hả? Anh làm gì vậy? Tay tôi khỏe lắm đó, coi chừng làm anh bị thương!” Trần Lập Nông giảm đi một nửa sức lực, cố gắng đẩy người đang đè lên mình ra.

“Câm miệng!”

“Này, cúc áo của tôi bị xé xuống rồi! Lâm Ngạn Tuấn!!!”

“Oa, buông ra! Nắm đau quá! Tay của tôi gãy mất!”

“Đầu gối đừng lộn xộn! Còn kéo nữa?!”

“Trần Lập Nông!!! Buông ra!!!”

Thật sự náo nhiệt… Những người đang đánh lộn bên ngoài đột nhiên nghe thấy tiếng gào dữ dội từ buồng vệ sinh cuối cùng, đồng loạt dừng lại và nhìn chằm chằm vào nó.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top