Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Phương Phương

Thời gian trôi qua từng ngày, nhà của mấy người Diệp Hiểu Mạn được xây nhanh rất nhanh.

Thôn dân nhìn ngôi nhà vừa lớn vừa mới của họ thì vừa hâm mộ vừa chờ mong, hy vọng một ngày nào đó họ cũng có thể xây một ngôi nhà như vậy. Hôm nhà mới được xây xong, lúc đi chợ ngày ấy, Diệp Hiểu Mạn đã lôi kéo cả nhà lên trấn trên từ sớm, bởi vì hôm đó họ sẽ rất bận bịu. Đầu tiên họ đến Phiêu Hương lâu tìm Mã chưởng quầy.

"Mã thúc thúc!" Đúng vào thời điểm dùng điểm tâm, bên trong Phiêu Hương lâu đã ngồi đầy khách nhân, vừa vào cửa hàng đã ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của hoành thánh, không khó để đoán công thức này của nàng đã giúp bọn họ kiếm được không ít tiền.

"Nha, các ngươi đến rồi!" Mã chưởng quầy trông thấy Diệp Hiểu Mạn thì như trông thấy thần tài vậy. Không thể không nói Diệp Hiểu Mạn đúng là thần tài của tửu lâu bọn họ, mỗi công thức món ăn của nàng đều mang đến cho bọn hắn rất nhiều ngân lượng. Còn không phải sao, món hoành thánh là món ăn bán chạy nhất của bọn họ vào buổi sáng, nếu không phải đã chuẩn bị hoành thánh tốt từ trước rồi để vào hầm băng thì đầu bếp sẽ bận rộn không chịu nổi.

Truyện được edit by Phương Phương.

"Tiểu nhị, lại mang đến cho ta thêm một bát hoành thánh, bát lớn." Một vị nam nhân trung niên bụng lớn ăn mặt phú quý hô lên.

"Có ngay!"

Nha, thật là có đầu óc làm ăn, còn học kiếp trước bán theo phân lượng. Bởi vì lúc này là lúc hoành thánh được nấu có hương vị tốt nhất, rất nhiều người giàu tự mình tới ăn, nhã gian không có chỗ ngồi phải ngồi ở đại sảnh cũng không sao, quan trọng là có thể được ăn một bát hoành thánh thơm ngon.

"Mã thúc thúc, việc ta nhờ thúc..."

"À, chuyện này đã làm xong rồi. Lúc này đang bận rộn, nếu ngươi không tới thì nửa canh giờ sau ta đưa đến cho ngươi." Mã chưởng quầy nhìn người bận rộn tới lui trong tửu lâu thì ngượng ngùng nói, tay còn không quên lạch cạch gảy bàn tính.

"Dạ, cảm ơn thúc, Mã thúc thúc." Diệp Hiểu Mạn khoác tay áo, không vấn đề nói: "Vậy chúng ta đi lấy đồ trước, lát nữa sẽ lại đến tìm thúc."

Diệp Hiểu Mạn vừa đi vừa tính, vừa rồi nàng để ý thấy hoành thánh được bọn họ bán làm bốn phần. Bát nhỏ là hai mươi văn, bát vừa thì ba mươi văn, bát lớn là bốn mươi văn, còn bát siêu to là năm mươi văn. Nàng đi từ ngoài vào có đi qua một bàn mới lên món, một bát vừa có khoảng mười lăm cái hoành thánh, nếu như nàng đoán sai thì là hai văn một cái hoành thánh, ba mươi văn. Thật là biết kiếm tiền, dựa theo hai mươi cái bàn trong đại sảnh, một bàn có trung bình sáu người, liền có một trăm hai mươi người, mà mỗi người trung bình ba mươi văn, vậy liền kiếm được ba lạng, một buổi sáng liền tính có bốn lần như vậy liền kiếm được hơn mười hai lượng, trừ đi một nửa là phí nhân công thì một ngày cũng kiếm được năm lượng bạc, một tháng một gian tửu lâu này kiếm được lại số tiền mua công thức, càng không nói đến Triệu Tử Thần cũng không phải chỉ có một gian tửu lâu này, nói không chừng chỉ trong một ngày đã kiếm lại được số tiền mua công thức. Càng tính lòng Diệp Hiểu Mạn càng khó chịu, hận mình đưa ra giá quá thấp. Đáng ghét, về sau không phải năm trăm một ngàn lượng thì tuyệt đối không bán!

Mọi người trong nhà đang chờ ở cửa thấy sắc mặt của Diệp Hiểu Mạn không đúng thì còn tưởng sự việc không thành, có người vui có người buồn.

"Mạn Mạn, không mua được đồ thì quên đi, lần sau mua." Trương Giai Giai vui vẻ nói. Một lần tốn hơn một trăm lượng, trái tim nàng ấy như bị dao cắt vậy, Lý Minh Hà cũng có cùng cảm giác giống vậy. Biểu hiện của Tiểu Bao Tử là rõ ràng nhất, lập tức mím môi. Diệp Trung Căn thì cho rằng làm việc thì phải nhìn lâu dài, Diệp Vĩnh Hâm liền nghĩ nếu được thì sau này phụ thân và nữ nhi cùng người nhà không phải mệt mỏi.

Truyện được edit by Phương Phương.

"À, không phải vậy, Mã thúc thúc nói đã chuẩn bị xong rồi, con chỉ là đang nghĩ đến chuyện khác mà thôi." Kỳ thật là bởi vì lần trước nhìn thấy xe ngựa của Triệu Tử Thần, nên Diệp Hiểu Mạn đột nhiên nghĩ đến nhà mình cũng nên mua một chiếc xe ngựa, như vậy thì lúc đi trấn trên sẽ vừa thuận tiện vừa bí mật, lúc ấy liền đem tiền mua xe ngựa đưa cho Mã chưởng quầy nhờ ông ấy mua giúp.

Lời này vừa nói ra, biểu tình liền đổi, Diệp Hiểu Mạn vừa thấy tức vừa thấy buồn cười.

Date: 21/11/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top