Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe nhanh chóng chạy đến một khu biệt thự xa hoa, cổng lớn "Đinh" một tiếng rồi mở ra, Thường Lệ im lặng dừng xe ở ngoài căn biệt thự mà tôi sống một mình với Nguyễn Dục, tôi không xuống xe, tôi nhờ Nguyễn Dục trở về xả nước tắm ra trước, trời tháng tư hiện tại rất nóng nực, trên người tôi dính nhớp rất khó chịu.

Em ấy gật đầu, chân dài được bao bọc bởi chiếc quần trắng vững vàng đặt xuống mặt đất, quanh người em ấy đều là khí tiên vờn quanh.

Chờ em ấy đi xa tôi mới khép cửa xe lại, nhìn thẳng vào Thường Lệ thông qua kính chiếu hậu.

Thường Lệ lười biếng liếc tôi một cái, "Làm gì? Anh muốn tỏ tình với tôi à?"

"Tôi muốn cậu cách xa Nguyễn Dục một chút, cậu ta cũng không phải dạng vừa đâu." Tôi đứng dậy khỏi hàng ghế sau, cong eo lên phía trước, túm lấy cổ áo Thường Lệ kéo lại gần tồi.

Thường Lệ buồn bực nghiêng đầu nhìn tôi.

Tôi lại nói tiếp, "Tôi sắp không thích Nguyễn Dục nữa rồi, cậu ta cũng chỉ đến vậy thôi."

"Anh nói chuyện có để cho người khác hiểu không vậy? Anh có thích cậu ta hay không thì liên quan gì tới tôi chứ." Lời nói từ miệng Thường Lệ thờ ơ, đôi mắt cậu ta lại sáng như sao, như cực kì vui vẻ.

Đó, nhìn đi, vừa nghe thấy tôi sắp không thích Nguyễn Dục nữa, cậu ta đã vui vẻ như vậy rồi, chỉ là thử một chút mà cậu ta đã không nín được.

Có phải trong lòng Thường Lệ đã bắt đầu tính toán nên đào góc tường của tôi như thế nào rồi không? Chỉ chờ đến khi tôi vừa kết thúc mối quan hệ bao nuôi với Nguyễn Dục, cậu ta lập tức đến với em ấy?

Tôi càng không thể làm cậu ta như ý muốn được, tôi là đang cố ý nói xấu Nguyễn Dục trước mặt cậu ta, tôi muốn làm Thường Lệ ghét Nguyễn Dục.

"Cậu không biết đâu, Nguyễn Dục cũng chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, ngày nào cậu ta cũng đều ăn tỏi, mùi đến mức tôi không ngủ ngon được, tôi lập tức đá cậu ta lên sô pha ngủ, cậu ta còn mộng du, lúc mộng du toàn chui vào phòng tôi ôm hôn tôi, vừa nói nói mớ vừa thở ra mùi tỏi, cũng thật là biến thái." Tôi nghiêm túc nói dối với Thường Lệ.

Nguyễn Dục đương nhiên không như vậy rồi, tôi chỉ đang nói dối thôi, ai ngờ Thường Lệ lại không lộ ra biểu cảm ghét bỏ, ngược lại cậu ta càng thêm vui vẻ.

Thường Lệ kéo cổ áo từ trong tay tôi ra, sau đó tháo dây an toàn ra, ôm chặt eo tôi khiến tôi dán sát vào ngực cậu ta, trái tim cậu ta đập thật là nhanh, ngay cả nói cũng không nhanh nhẹn:

"Thì ra cậu ta là dạng người như vậy sao? Thật tốt quá, khi nào thì anh chia tay cậu ta?"

???

Cậu đào góc tường cũng quá trực tiếp rồi đó.

Với lại tôi nói Nguyễn Dục thành như vậy rồi mà còn chưa từ bỏ ý nghĩ, cậu thích Nguyễn Dục như vậy sao?

Xem ra phương pháp nói xấu này không thành rồi, để mau chóng kết thúc đề tài, tôi rút đầu ra khỏi ngực cậu ta, lễ phép tạm biệt, "Ngu ngốc, biến đi."

"Tâm trạng của tôi đang rất tốt, tôi không thèm so đo với anh đâu." Thường Lệ cười cong mắt, tay cậu ta dùng sức vỗ lưng tôi, máu tôi sắp bị cậu ta vỗ hộc ra rồi này.

Thường Lệ mở cửa xe thả tôi xuống, rồi cậu ta nhanh như chớp lái xe đi.

Tôi ngây người nhìn bóng dáng chiếc xe nhỏ dần, ngực tôi bắt đầu đau rồi, trên đường vào nhà tôi vẫn luôn mơ màng hồ đồ, Nguyễn Dục đã xả sẵn nước ấm, em ấy đang nằm đọc sách trên chiếc ghế ở hành lang tầng hai, thấy tôi đã về thì gật đầu với tôi.

Tôi miễn cưỡng cười với em ấy, trái tim với xương cốt tôi nhói đau lên, tôi không nhịn được mà chảy mồ hôi lạnh, sau đó tầm mắt tôi tối sầm lại, ngã xuống sàn nhà.

Trên sàn đã trải sẵn một tấm thảm mềm mại, tôi ngã không đau, chỉ choáng váng mà thôi, tôi ngẩng đầu nhìn Nguyễn Dục, muốn em ấy đỡ tôi dậy.

Nguyễn Dục thờ ơ đứng dậy khỏi ghế nằm, mái tóc đen nhánh mềm mại thắt một bím tóc nho nhỏ, em ấy tựa tay lên lan can, rũ mắt nhìn tôi.

Tôi giật giật môi, "Cho em thêm 50 vạn được chưa, em chăm sóc anh một đêm."

Nguyễn Dục nâng tay lên, gõ gõ lên lan can, phát ra tiếng vang dễ nghe.

"Em không muốn tiền sao?" Giọng tôi như sắp khóc.

Lúc này Nguyễn Dục mới xuống lầu đỡ tôi dậy, em ấy hỏi tôi muốn gọi bác sĩ hay là gọi anh hai lại đây, tôi nói không cần, uống thuốc là được.

Tôi lại bắt em ấy lấy thuốc cho tôi, chuẩn bị cả nước ấm nữa, thuốc rất đắng, cho nên một tay tôi nắm chặt cánh tay Nguyễn Dục, một tay cầm ly nước uống thuốc.

Ngực tôi vẫn đau, Nguyễn Dục lại bế tôi lên trên sô pha, em ấy nói em ấy đi lấy kẹo cho tôi, tôi lắc đầu, khụt khịt cuộn tròn trong lòng em ấy, "Anh đau quá, Nguyễn Dục ơi, tại sao anh lại bị bệnh chứ......"

Tay phải Nguyễn Dục giơ lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng em ấy vẫn không dỗ tôi một câu nào, chỉ là cam chịu để tôi có thể khóc trong lòng em ấy.

Tôi khóc lâu lắm, lẩm bẩm nói rất nhiều thứ mà ngay cả chính bản thân tôi cũng không nhớ rõ.

Trong lòng Nguyễn Dục có hơi lạnh lẽo, vừa thơm lại vừa thoải mái, tôi không nhịn được mà hít một hơi thật sâu, sau đó bởi vì dùng sức quá mạnh nên tôi lại bắt đầu ho khan, tôi nhổm dậy khỏi lòng em ấy để có thể hô hấp bình thường lại, cằm nhòn nhọn gác lên trên vai em ấy, bờ vai của em ấy đã bị Thường Lệ sờ soạng lúc chiều rồi, tôi phải lau sạch sẽ cho em ấy mới được.

Nguyễn Dục dùng trán cọ cọ mặt tôi, nói: "Không bẩn, không cần lau đâu."

Nước mắt trên mặt tôi dính vào mặt Nguyễn Dục, tay tôi vẫn nắm chặt cánh tay em ấy, móng tay đâm sâu vào da thịt em, "Em không thể thích anh thêm một chút được sao? Không phải em thích tiền sao? Anh chính là tiền, tại sao em lại không thích anh chứ? Nếu có một ngày nào đó em thích người khác thì anh phải làm sao bây giờ......"

Trong nháy mắt, đôi mắt Nguyễn Dục tối đen lại, đôi môi mấp máy lúc đóng lúc mở, chắc chắn em ấy đang nói gì đó, nhưng tôi không biết.

"Khi nào thì em dẫn anh đến gặp mẹ em? Anh phải lấy lòng dì ấy, nếu không sau này dì sẽ không đồng ý để anh kết hôn với em." Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, nước mắt lăn xuống mặt rồi nhỏ giọt xuống vai Nguyễn Dục, áo sơmi bị thấm ướt, lộ ra màu da trắng như tuyết.

Tôi vươn lưỡi liếm.

Em ấy nói: "Cứ từ từ."

Tôi biết em ấy có ý gì, em ấy không tính toán kết hôn với tôi, cho nên dùng "Cứ từ từ" để qua loa lấy lệ tôi.

Tôi càng muốn đổi thành phương thức giải thích khác, tôi nói với bản thân mình, Nguyễn Dục nói "Cứ từ từ" là bởi vì mẹ em ấy vẫn còn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, có lẽ vẫn chưa thể xuất viện được cho nên không thể tham gia hôn lễ.

"Mẹ em chắc chắn sẽ khoẻ lên." Tôi mơ mơ màng màng, cố sức nói chuyện cho Nguyễn Dục nghe, "Nguyễn Dục, anh cho em rất nhiều tiền, mẹ em sẽ khoẻ......"

Nguyễn Dục hơi run rẩy một chút, trước khi tôi nhắm mắt lại, phát hiện em thật sự đang cười.

Nguyễn Dục của tôi đúng thật là báu vật trần gian mà, em ấy còn có răng nanh kìa, đáng yêu quá đi mất.

___________________

Hôm nay là sinh nhật tôi, anh hai đã tổ chức một buổi tiệc nhỏ ở biệt thự chính, mời rất nhiều người có uy tín ở mọi lĩnh vực, tôi không dẫn Nguyễn Dục tới, tôi không muốn để anh hai nhìn thấy em ấy.

Từng chiếc siêu xe dừng ở bên ngoài, mùi nước hoa sang trọng hoà cùng khói thuốc lá và hương rượu tràn ngập khắp căn phòng mang phong cách cổ điển, từ một tháng trước, anh hai đã sớm chuẩn bị đồ để tôi mặc trong buổi tiệc này, là một hãng cao cấp mà anh ấy thích, bộ âu phục màu đen vừa mềm mại được tôi mặc trên người, mặt trước của chiếc cà vạt là hình thêu tinh xảo bằng chỉ vàng, nút tay áo là những viên trân châu xinh đẹp.

Cả trai lẫn gái đều đang nhẹ nhàng chậm rãi khiêu vũ trên sân, tôi trốn ở cuối hành lang lầu hai để hút thuốc, sau lưng dựa vào cửa sổ, tôi kéo tấm rèm màu tím khói che trùm lên tôi, khói thuốc không bay ra được, bay ra từ trong miệng tôi rồi lại bay trở về.

Cái này chơi không vui gì cả, tôi lập tức dí điếu thuốc lên tấm rèm, làm nó cháy thành một vết đỏ nho nhỏ.

Sau đó anh hai xốc tấm rèm lên, tay anh hai rất mảnh khảnh, trên cổ tay anh hai vẫn còn đeo chiếc vòng hạt Phật mà mẫu thân đã lên chùa cầu cho anh ấy, anh hai xốc tấm rèm như xốc khăn voan vậy, trong miệng tôi là một ngụm khói, anh hai cúi đầu gần sát vào tôi, một tay tôi vòng quanh chiếc cổ ấm áp của anh hai, nhả khói trong miệng tôi vào miệng anh ấy.

Cửa sổ mở ra một khe nhỏ, gió đêm chậm rãi thổi vào, tấm rèm hơi đong đưa.

Đáng tiếc.

Đáng tiếc rèm không phải là màu đỏ, đáng tiếc bộ quần áo mà tôi và anh hai đang mặc cũng không phải là màu đỏ, thật đáng tiếc.

Nếu không bây giờ chúng tôi sẽ giống cô dâu chú rể chuẩn bị động phòng.

"Tạ Thành Chu, lúc ấy anh nói với em, anh chỉ chịch em đến 22 tuổi, bây giờ anh còn tính như vậy không?" Tôi nhảy lên người anh hai, anh ấy vững vàng đỡ được tôi, tôi dùng hai cánh tay vòng quanh cổ anh ấy, hai chân kẹp quanh eo anh, giày da lắc lư như sắp tuột ra, một tay anh hai đỡ mông tôi, một tay sờ gáy tôi.

"Anh hai à, anh chú ý em một chút đi ——" tôi thè lưỡi cong mắt cười với Tạ Thành Chu, "Khi nào thì anh mới tìm chị dâu cho em? Tương lai anh có chị dâu rồi, anh đừng như hiện tại với em nữa, anh à, anh thả em đi, em muốn theo đuổi tình yêu."

"...... Anh sẽ không cưới vợ." Anh hai im lặng một hồi lâu mới mở miệng nói.

Tôi dùng đầu ngón tay hung hăng cấu sau cổ Tạ Thành Chu, tạo ra vài vết máu, máu đỏ đậm rỉ ra, tôi vừa nhìn là biết nó đau rồi, lập tức dùng mặt cọ cọ anh ấy, anh hai vẫn còn đang sờ đầu tôi, anh ấy muốn tôi ngoan một chút.

Tôi lập tức hôn lên vết máu sâu nhất sau cổ anh ấy.

"Tạ Thành Chu, anh à, anh sắp già rồi." Tôi hạ giọng xuống thấp nhất, chói lọi mà khiêu khích điểm mấu chốt của Tạ Thành Chu, "Dương vật anh còn có thể cương thêm mấy năm nữa chứ?"

Lúc này tất cả đèn trong nhà đều tắt, trong sân bùng lên từng làn khói xán lạn, vang vọng khắp bầu trời đêm.

Mọi người trong căn phòng sôi nổi đi ra ngoài nhìn, xen lẫn trong tiếng bước chân hỗn độn là những lời khen ngợi.

Ngón tay Tạ Thành Chu lướt nhẹ sau gáy tôi, chậm rãi tháo chiếc dây buộc tóc ra, dây buộc tóc kia thứ nhất là to thứ hai là dày, anh hai quấn chiếc dây đó quanh mắt tôi, tóc tôi không có dây buộc lại nên xoã tung ra hết, rũ sau lưng bị gió thổi bay lung tung, một vài sợi còn xẹt qua mặt tôi.

Anh hai ngậm lấy chiếc khuyên tai hình hoa hồng trên vành tai tôi.

Bên tai là tiếng ồn ào náo động ngoài cửa sổ, còn có tiếng nước dâm đãng phát ra khi anh hai liếm láp vành tai tôi.

"Thành Ôn."

Anh hai gọi tên tôi, anh ấy gọi tên tôi cực kỳ mập mờ, cứ như chúng tôi đang yêu đương vụng trộm vậy đó.

"Vâng?" Tôi chớp mắt, lông mi cọ vào dây buộc tóc mềm mại, trước mắt tôi là một mảnh tối đen.

Tôi dựa vào cảm giác mà ảo tưởng biểu cảm lúc này của anh hai, chắc chắn là anh ấy đang cười cong mắt, giọng điệu nói chuyện lịch sự nhưng lại rất dăm.

"Em bé anh nuôi không được nói tục." Anh hai nới lỏng thắt lưng tôi ra, bàn tay xoa bóp mông tôi cách lớp quần lót.

Tôi là do anh ấy nuôi sao?

Tôi ngây ngốc tự hỏi.

Được rồi, đúng thật là anh ấy nuôi tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top