Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Úc Vi ở trong tay Lệ Huấn giống như một con chim sẻ nhỏ không có sức phản kháng.

Cô cố gắng dạng chân ra, cẳng chân trắng nõn đá vào bụng anh ta, giống như đá vào tấm ván sắt cứng rắn vậy.

Người đàn ông không hề bị ảnh hưởng, vác cô lên vai.

"Buông tôi ra!"

Cô càng giãy giụa anh ta lại càng hưng phấn.

Thân thể hai người khác biệt, khiến anh ta áp chế cô dễ như trở bàn tay.

Úc Vi rất nhanh không còn sức lực nữa, vốn dĩ cô đã đói bụng mấy ngày, còn bị Ô Dã chịch đến ngất xỉu, hiện giờ vừa tỉnh lại đến nước cũng chưa được uống.

Cô càng nghĩ càng thấy đau lòng, nước mắt liên tục chảy xuống.

Lệ Huấn cảm thấy bờ vai mình ẩm ướt, nghiêng đầu thì thấy cô đang khóc thút thít, giống như chịu phải ấm ức cực lớn nào đó.

Ngón tay anh ta bóp chặt cằm cô, khó chịu nói: "Giữ lại ít nước này cho tôi, để lát nữa chảy từ bên dưới ra."

Úc Vi tức điên lên, hung dữ cắn ngón tay anh ta, nhưng người đàn ông không hề để tâm, ngược lại còn nắm lấy đầu lưỡi cô.

"Nhả ra."

Lưỡi cô đau nhức, cô buông ngón tay anh ta ra, lại cắn lên bờ vai anh ta.

Nhưng chút sức lực này của cô chả làm gì được anh ta, cô cắn đến mức mỏi hàm mà anh ta cũng chẳng nhăn mày lấy một cái, vì vậy cô đành hậm hực buông ra.

Bị khiêng đến tầng hầm, anh ta ném cô lên một chiếc ghế dài.

Cô ngồi nhìn xung quanh, sắc mặt Úc Vi lập tức trở nên trắng bệch.

Nơi này có rất nhiều thứ trông kỳ dị đáng sợ.

Nến, roi, còng tay, viên bi nhỏ, còn mấy thứ bằng kim loại không biết để làm gì.

Cô cảm thấy không ổn, đứng lên muốn bỏ chạy.

Nhưng cô có thể chạy đi đâu.

Quả nhiên cô còn chưa chạy được hai bước đã bị bắt về.

Lệ Huấn giữ chặt hai tay cô, kéo một cái vòng treo từ trên xuống, khóa hai tay cô lại.

"Buông tôi ra! Anh muốn làm gì hả?" ĐÔi tay mất đi tự do, cô chỉ có thể dùng hai chân đá lung tung vùng vẫy, phản kháng, tình hình này rất tồi tệ.

Lệ Huấn cong môi cười, giống như đang nhìn con cừu nhỏ sắp bị làm thịt: "Không phải chân cô khỏe lắm sao? Hy vọng là cô chịu được."

Anh ta kéo sợi dây lên trên, cả người cô dần bị kéo đứng lên.

Đệm ghế dưới thân bị tách ra hai bên lộ ra một cái lỗ, sau đó một cây dương vật giả rất lớn mọc ra từ cái lỗ kia.

Lệ Huấn kéo hai đùi cô sang hai bên, dùng khóa kim loại trói lại khiến cô không thể cử động, không thể khép hai chân lại.

Hai chân Úc Vi bị tách ra, dưới thân là thứ đáng sợ kia, cô chỉ có thể cố gắng nhón mũi chân để không chạm vào nó.

Người đàn ông ấn nút mở, dương vật giả bắt đầu co duỗi, chọc về phía huyệt nhỏ của cô.

Cô sợ đến mức co mũi chân lại, muốn cách xa nó ra.

"Đứng cho vững." Anh ta nghịch đầu nhũ cô: "Đương nhiên nếu cô không chịu nổi thì có thể ngồi lên tự di chuyển."

Úc Vi cắn chặt môi dưới.

Thật sự quá tàn ác, cô chỉ hận vừa rồi không cắn rớt một miếng thịt của anh ta.

Cô cố gắng nhón mũi chân lên, không muốn để anh ta thỏa mãn, cũng không muốn bị coi là trò đùa.

Cho dù cô học múa nhiều năm, thì mũi chân cũng không thể đứng được bao lâu.

Trọng tâm run rẩy, thứ dưới thân đâm chọc vào huyệt nhỏ, rất nhanh cơ thể cô đã chảy ra ít dịch thể, dương vật giả va chạm liên tục, kéo ra sợi chỉ bạc nhầy ướt.

Đây không phải điều cô muốn.

Cô cũng không dám tin trong hoàn cảnh này mà cô vẫn có khoái cảm.

Mỗi lần nó chọc vào âm đạo của cô đều rất nông, sau đó lại lùi về sau, mang đến nỗi hưng phấn khiến người ta sung sướng.

Người đàn ông ngồi ở sofa, lạnh lùng nhìn cô dần bỏ phản kháng.

"A..." Mũi chân cô bủn rủn, cô dẫm chân xuống.

Dương vật giả đẩy ra cánh hoa mềm mại, thành công cắm một nửa vào trong.

Cảm giác thỏa mãn tràn đầy khiến cô hốt hoảng.

Cứ lặp đi lặp lại mấy lần, trên trán cô chảy mồ hôi, toàn thân nổi lên một lớp hồng phấn.

Cuối cùng cô không còn sức nữa, đôi chân mềm nhũn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top