Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Editor: Zittrasua (Wattpad).

Thân ảnh nhỏ bé mặc đồng phục của bồi bàn, trên tay bưng theo hai ly rượu cocktail đi qua lối đi có chút tối tăm.

Sâu trong quầy bar Hoàng Triều có một gian phòng bí mật, toàn bộ phòng đều bị cô lập bởi trang bị cách ly tin tức tố cực mạnh.

Cho dù là tin tức tố mạnh mẽ của Alpha, hay là tin tức tố mê người của Omega trong kỳ động dục đều có thể ngăn trở với bên ngoài.

Nghe nói căn phòng này được thiết kế riêng cho vị boss bí ẩn của bọn họ.

Vì sao boss lại muốn bài trí một căn phòng với hệ thống an toàn như vậy? Điều này càng bí mật.

Tuy nhiên, vẫn có đủ loại tin tức truyền miệng giữa bọn họ, ví dụ như boss thật ra là một tên Alpha biến thái, thích ở trong phòng làm các những chuyện không biết xấu hổ...

Hoặc là boss kỳ thật là một Omega, vì sợ bị tin tức tố quấy rầy nên mới xây riêng cho bản thân một căn phòng thật an toàn? Tuy nói Omega của các gia đình giàu có đều thích ở trong một căn nhà có hệ thống an toàn, nhưng những thứ đó hầu hết đều không hiệu quả, nếu có Alpha ở gần đó quấy nhiễu, Omega dù ở trong căn phòng được bảo hộ như vậy vẫn bị làm phiền.

Nhưng căn phòng này của boss lại khác, nói không phải khoa trương, nhưng toàn bộ thành phố A cũng không trang bị nghiêm ngặt như vậy.

Có người lại nói, boss thật ra là một bệnh nhân mắc chứng tự bế, thích tự cách ly chính bản thân mình...

Rất nhiều thông tin, nhưng bọn họ vẫn chưa từng nhìn thấy boss thật sự trông như thế nào.

Giới tính của boss đến tột cùng là Alpha, Omega hay Beta? Đây vẫn luôn là đề tài mà những người làm ở quán bar Hoàng Triều thích thảo luận nhất.

Cánh cửa kính của căn phòng nọ phát ra âm thanh lách cách, rồi dừng lại trong không gian bốn bề tĩnh lặng, có chút dị thường đột ngột.

Cánh cửa được mở ra, từ bên trong xuất hiện hai thân ảnh, gã bồi bàn vội tránh vào chỗ tối, âm thầm quan sát.

Giám đốc nhậm chức tại quán bar Hoàng Triều nhiều năm về trước bước ra trước, theo sát đằng sau là một người đàn ông khác.

Giám đốc bar kính cẩn cúi chào người đàn ông nọ, hắn đeo một chiếc kính trong suốt gọng mỏng trên sống mũi, vừa văn nhã lại lạnh nhạt, tây trang khoác lên khiến dáng người cao ráo của hắn lại toả ra một loại khí chất đặc biệt.

Hai người trao đổi một chút, rất nhanh sau đó giám đốc thấp giọng đáp lại một tiếng, liền xoay người rời đi, tay bưng rượu của tên bồi bàn cứng đờ, cậu ta cuống quít rụt đầu lại, ánh mắt lạnh nhạt được giấu dưới lớp kính trong suốt ấy thoáng loé qua trong đầu.

Người đàn ông kia chính là ông chủ sao? Thậm chí còn là một Alpha rất mạnh nữa.

Người phục vụ nọ còn đang đắm chìm trong cảm giác khiếp sợ vừa rồi, nhất thời không phát hiện ra giám đốc quán bar đã sớm đi đến gần hắn.

Bả vai đột nhiên bị chụp lấy, hắn sợ tới mức thiếu chút nữa đã kinh hồn bạt vía, ngẩng đầu cuống quít nói, "Giám, giám đốc Kinh..."

Giám đốc trầm mặt không nói lời nào, không khí rơi vào khẩn trương, bồi bàn bày ra vẻ mặt đưa đám, còn cần phải nói gì nữa, câu tiếp theo của giám đốc nhất định là: Ngày mai cậu không cần đi làm nữa.

"Còn đứng đó làm gì?"

Gã phục vụ ngẩn ngơ, không kịp phản ứng.

"Còn đang trong giờ làm, không đi làm đi? Còn đứng chỗ này nhìn cái gì?" Giám đốc nghiêm túc quát lớn.

Gã lúc này mới phản ứng lại, miệng vội vàng đáp, "À, vâng!"

Giám đốc bất đắc dĩ lắc đầu, tên phục vụ thấy hắn không có ý tứ trách cứ, lá gan lớn hơn chút, cuối cùng không kiềm nổi sự hiếu kỳ, nhỏ giọng hỏi, "Giám đốc, người vừa mới nãy chính là ông chủ ư?"

Giám đốc thế nhưng cũng không giấu giếm, câu trả lời của hắn khiến gã có chút bất ngờ.

"Không phải, chỉ là trợ lý của boss mà thôi."

"Được rồi, chuyện của cấp trên chúng ta làm sao biết được, mau làm việc đi."

Tạ Sách nhập mã khoá, cánh cửa kính dày nặng một lần nữa khép lại, bên trong phòng tràn ngập ánh sáng, phía sau chiếc ghế xoay lộ ra nửa cái ót.

Người phụ nữ nghe thấy tiếng động, dời ghế dựa một chút, mái tóc dài như hải đường cuốn theo chuyển động nhẹ phiêu tán trong không trung, khuôn mặt đối diện cùng Tạ Sách, cô có một gương mặt kiều mỹ, có thể khiến cho các loại Omega xinh đẹp mỹ miều đến mức lấn áp cả hoa cỏ cũng phải xấu hổ đỏ mặt.

Nhưng cô lại là một Alpha, còn là một Alpha đặc biệt nỗ lực cải trang thành beta.

"Về sau những việc nhỏ thế này, cậu tự mình giải quyết là được." Lâm Thanh Âm tùy tay ném văn kiện lên bàn, bên trong văn kiện rơi ra vài tờ giấy trên mặt đất, tựa hồ đang muốn tố cáo sự tùy tiện của cô.

Tạ Sách cười một tiếng, "Cũng phải, nữ vương đại nhân của chúng ta làm sao có thể để ý loại hợp đồng nhỏ chỉ có 1 tỷ thế này chứ."

Lâm Thanh Âm khẽ nhướn mày, đứng lên rời khỏi vị trí, bước đến bên người Tạ Sách, âm điệu thanh lãnh trái ngược với loại cảm giác ấm áp khiến giọng điệu của cô trở nên mâu thuẫn "Không phải không thèm để ý..."

"Mà là tin tưởng cậu."

Biểu tình thờ ơ trên mặt Tạ Sách nhu hòa hơn vài phần, sờ sờ cái mũi, ai da, loại lời thoại này đúng là nghe mấy trăm lần vẫn cảm thấy cực kì hưởng thụ.

"Tôi phát hiện cô thật sự chỉ biết lợi dụng lòng tốt của kẻ khác, tôi làm công cho cô bán sống bán chết nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới việc rời khỏi cô... Lâm Thanh Âm, có phải cô dùng loại ma lực gì hay không?"

Lâm Thanh Âm liếc nhìn hắn một cái, sau đó vẻ mặt không cảm xúc nói, "Muốn tăng tiền lương cứ nói thẳng."

"Ai da..." Tạ Sách rũ mi mỉm cười, cuối cùng mới đưa tài liệu qua, "Vẫn là Lâm tổng hiểu tôi nhất."

Lâm Thanh Âm nhất thời không nói lên lời, trực tiếp ký tên lên tài liệu.

Có đôi khi, cô cảm thấy Tạ Sách so với cô càng giống với một con hồ ly hơn! Vừa khôn khéo vừa giảo hoạt.

Chẳng qua, điều đó cũng có nghĩa là cô có thể yên tâm giao việc cho hắn, chính mình trở thành một nhân loại nhàn tản tự do.

"Không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước." Nói rồi, Lâm Thanh Âm lấy ra một cái mặt nạ da giả và bộ phận người giả từ trong túi, bộ phận cơ thể là khối cơ bắp giả của phần cơ lưng, cô thuần thục gắn vào lưng, phần cổ thiên nga nhỏ gọn tinh tế lập tức thành chiếc lưng còng của "Ông lão", quả thực khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Tạ Sách nhịn không được mà phun tào, "Tôi nói này, đang êm đẹp vì sao cô lại biến bản thân trở thành như vậy?"

Đây cũng vấn đề hắn ngờ vực rất nhiều năm, sự tồn tại của Lâm Thanh Âm vô luận là về trí óc hay vẻ ngoài đều thuộc loại Alpha đứng đầu, cho dù tính tình tùy hứng một chút, nhưng chỉ cần vài suy nghĩ, ý tưởng của cô cũng đủ ném Alpha bình thường ra xa vài con phố, nên công việc mới có thể phát triển được như vậy, gần như có thể thay thế vị trí của Alpha nhà giàu số một.

Tất nhiên nguyên nhân thật sự Lâm Thanh Âm sẽ không nói cho hắn, chỉ đáp lại hai câu cho có lệ, "Sở thích mặc đồ khác giới không được sao? Tôi thích."

Những lý do thiên kỳ bách quái Tạ Sách đã nghe không dưới mười lần, hắn khó tin được lý do này, nhưng mối quan hệ của bọn họ không cần phải tìm tòi nghiên cứu chuyện riêng của đối phương quá mức.

Lâm Thanh Âm mặc áo khoác vào, đem cơ thể của bản thân hoàn toàn che giấu, lấy ra đồ hoá trang đặc chế, vẽ lên mặt rất nhiều vết rỗ cùng một nốt ruồi đen cực lớn, cuối cùng đeo một chiếc kính đen xấu xí lên.

Hết thảy chuẩn bị xong, cô vui vẻ vẫy tay với Tạ Sách "Tôi đi đây, đừng nhớ tôi quá nha."

Tạ Sách ghét bỏ xua xua tay, đồng thời bất đắc dĩ nhặt những trang giấy rơi trên mặt đất rồi sửa sang lại tài liệu trên bàn.

Ài, tự mình tuyển chọn bà chủ, có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể chiều theo ý cô.

*

Căn phòng được cách ly tại quán bar có một thông đạo, có thể tránh được đám đông náo nhiệt trực tiếp ra ngoài, Lâm Thanh Âm đi ra từ ngã đường ẩn, bước đến một con phố nhỏ phía sau lưng quán.

Con phố này vốn vắng lặng, bình thường sẽ không có ai đi qua, chẳng qua hôm nay lại có mấy tên beta đang tụ tập uống rượu.

Trong đó có một gã đàn ông tóc xoăn như lông dê, nhìn thấy Lâm Thanh Âm vừa đi ra ngoài, đôi mắt mơ màng vì uống rượu đỏ lên, giây tiếp theo trên mặt liền lộ ra biểu tình đáng khinh.

"Ai da, em gái kia ơi, trời khuya như vậy mà chỉ có một mình thôi sao, hình như hơi cô đơn, có muốn anh trai mời em uống rượu không nào, không chỉ có rượu, còn có rất nhiều bạn tốt, hắc hắc hắc, em tới đây, anh lấy cho em gái nhỏ xem cái này hay lắm..."

Màn đêm có chút mịt mù, con phố nhỏ tối tăm chỉ có duy nhất một ánh đèn đường, Lâm Thanh Âm đứng ở trong bóng đêm, thấy không rõ gương mặt cô, chỉ thấy loáng thoáng một dáng người thướt tha mảnh khảnh, có đôi khi, mông lung mới là thứ trí mạng nhất.

(Tác giả miêu tả nữ chính chỉ cải trang từ mặt xuống phần vai, còn body vẫn thấy như thường.)

Tóc xoăn dê chịu không được, lấy một lọ phun sương từ trong túi, sau đó lấn qua bên Lâm Thanh Âm.

Lâm Thanh Âm nhăn mũi, cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc cùng mùi hương cơ thể của gã. Không ngờ cô đã ngụy trang thành một Beta xấu như vậy, vẫn có người không có mắt, vậy cũng đừng trách cô không khách khí.

Gã tóc lông dê thấy cô vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cho rằng cô đang sợ hãi, chỉ nghĩ như vậy, trong lòng hắn lại càng thêm kích động, bước nhanh hơn hai ba bước, đang muốn lộ ra nụ cười biến thái và kiêu ngạo, không khéo một luồng ánh sáng vừa hay chiếu vào trên mặt Lâm Thanh Âm.

Đẩy lùi bóng tối mông lung, tóc lông dê xoăn mới nhìn thấy gương mặt đầy vết rỗ cùng nốt ruồi đen lên trên khoé miệng cô, tức khắc trên mặt cứng đờ, hơn nửa ngày mới lắp bắp, "Con mẹ nó, sao, sao cô ta lại xấu như vậy!"

Bình tin tức tố kích dục trên tay lúc này cũng không biết có nên xịt vào hay không nữa.

Hắn chỉ là một Beta bình thường không thể cảm nhận được tin tức tố, vừa mới thấy hình thể của cô không giống Alpha, tưởng là một Omega, kết quả hắn bây giờ cũng coi như là một Beta, lại đè ép được toàn bộ hứng thú của hắn.

Đang định thu tay, hắn liền nghe được giọng nói thanh lãnh gần như lạnh lẽo vang lên.

"Tôi cho phép anh đi chưa?"

Tóc lông dê lập tức cứng người tại chỗ, kỳ quái, rõ ràng chỉ là Omega, vì sao có loại cảm giác trên người cô ta toả ra khí tức bức bách.

Hắn liếc nhìn mấy tên anh em của mình đang uống say khướt, đám người nhìn thấy tóc lông dê chậm chạp không động thủ, vài người kề vai sát cánh dứt khoát vây xung quanh.

Không biết là ai hô lên, "Đại ca, mắt của anh sao vậy, loại mặt hàng này mà anh cũng nhìn trúng hả?"

Những lời này khiến cho bầu không khí căng thẳng đến cực điểm, tựa như dây đàn sắp đứt.

Lâm Thanh Âm ra tay cực kì nhanh, nắm tay mạnh mẽ hạ xuống trên mặt hắn ta, hình ảnh lúc này như tấm phim chiếu chậm, gương mặt méo mó vặn vẹo của gã tóc xoăn phóng đại lên, đống nước bọt ghê tởm của hắn không chịu nổi mà phun ra.

Mấy tên beta còn lại lập tức nổi giận lao về phía trước.

Cơ thể nhỏ nhắn của người phụ nữ bị bao phủ ở giữa bởi một đám đàn ông cao lớn.

Giang Bắc Thần vừa đúng lúc bước ra ngoài hít thở không khí, liền thấy cảnh một người phụ nữ bị vây đánh như thế này.

Hắn nhíu mày, cuối cùng vẫn cất bước đi về hướng đó, vừa mới lại gần thì thấy trong vòng vây bị phá, một tên đầu tóc đủ màu bay ra khỏi vòng vây.

Da thịt bị chà xuống mặt đất, để lại một vệt máu trên đó, gã ta đau đến mức rên rỉ.

Giang Bắc Thần tránh qua một bên, sau đó lại đi đến gần hơn, kết quả vòng vây không chịu thể giữ được lâu, mấy gã đầu tóc rối bù đủ màu sắc té nhào ra bốn phương tám hướng chịu đau la lên.

Giang Bắc Thần dừng bước, hắn cảm thấy hình như không đến lượt hắn xen vào.

Lâm Thanh Âm nhẹ nhàng đánh bay đám đàn ông cao gần mét tám khiến gã tóc xoăn kia sợ hãi lùi lại.

Cô hơi nghiêng cổ để giãn xương cốt, âm thanh răng rắc vang lên, gã tóc xoăn sợ tới mức hét lên, theo phản xạ cầm bình phun sương trong tay xịt vào người cô.

Bầu không khí ngay lập tức tràn ngập hương hoa hồng nồng đậm, khác hẳn với hương hoa bình thường, loại hương thơm có thể khiến cho cơ thể trở nên hỗn loạn và nóng bừng.

Lâm Thanh Âm thật ra cũng không để ý, bản thể hồ yêu của cô có mị hương ngàn năm, loại đồ chơi này căn bản không thể đả động đến cô, nhưng cô quên mất thân thể hiện tại của mình là Alpha, rất mẫn cảm và dễ bị kích động.

Gã đầu xoăn tinh ý nhận ra Lâm Thanh Âm không dễ đả động, gã ta không dám tiếp tục làm bậy, hai chân run rẩy vội chạy trốn mất dạng, mà đám đàn em của gã đã sớm không thấy bóng dáng.

Lúc này, trên con hẻm nhỏ hẹp chỉ có hai người Giang Bắc Thần cùng Lâm Thanh Âm, nhìn nhau trong khoảng cách tương đối gần.

Giang Bắc Thần nhún vai, quả nhiên không đến lượt hắn nhúng tay. Hắn ngửi được mùi hương tin tức tố hoa hồng tràn ngập trong không khí, khứu giác thì không có vấn đề gì, chỉ là thân thể lại không có bất kỳ phản ứng gì, hắn tự giễu mà cười.

Tầm mắt hắn dừng lại trên người người phụ nữ kia lâu hơn chút, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

Lâm Thanh Âm lại phát hiện bản thân có chút không thích hợp.

Miệng lưỡi khô khốc, tuyến thể sau cổ dường như đang nóng lên, cô bước theo người đàn ông vừa mới xuất hiện, không nhanh cũng không chậm đi theo hắn.

Cũng may lưng còng giả kỳ thật ra cũng là trang bị có tác dụng ức chế tin tức tố, cô bình ổn lại bản thân, cảm giác khô nóng nhẹ hơn chút.

Chỉ là khi cô không nhận ra, sợi tin tức tố trên người cô vẫn bị lan ra một chút, hơn nữa tất cả đều chui vào cánh mũi người đàn ông đăng trước.

Giang Bắc Thần mẫn cảm nhận ra trong không khí xuất hiện một loại tin tức tố khác.

Mát lạnh, giống như mùi hương của tùng trúc, cực kì đạm mạc thanh tao, nhưng cũng không mờ nhạt.

Còn không đợi hắn nghĩ thêm, chân hắn đột nhiên trở nên mềm nhũn ngã nhào xuống, lúc này người phụ nữ kia lại đưa tay đỡ hắn.

__________

Hố mới cũng khá chill, mỗi chương gần 3000 từ ;;-;;, chắc sẽ ổn thui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top