Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Editor: boorin

Thì Văn Tu bất an thấp thỏm đứng chờ trong phòng.

Minh Vũ đường, nơi điểm danh của các hộ vệ, được xây dựng rất có khí thế. Đối diện cửa chính là một đại sảnh ba gian, tường ngoài nửa trên là cửa sổ chấn song rộng màu đỏ thắm, nửa dưới lại quét vôi trắng, tạo nên vẻ đơn giản mà uy nghi. Bên trong rộng rãi sáng sủa, ghế gỗ sơn đen xếp ngay ngắn, trang trí không nhiều nhưng toát lên vẻ tao nhã.

Nàng đảo mắt nhìn quanh đại sảnh rồi không còn tâm trí ngắm nghía nữa, bởi trong lòng đang đầy tâm sự. Vị có vẻ là thủ lĩnh kia vừa nãy chỉ trao đổi với nàng vài câu đã biến sắc vội vã bỏ đi, khiến nàng không khỏi lo lắng bất an.

Lo về công việc chỉ là thứ yếu, nàng càng lo rằng cái cớ bị thương ở đầu, trí nhớ mơ hồ của mình có thể bị vạch trần.

Nếu nhớ không lầm, gã nam nhân vừa quỳ khóc trong công đường hẳn là tên Lỗ Hải. Khi nàng mới xuyên đến đây, hắn đã đến "thăm" nàng, lúc đó có vẻ như đã hiểu rõ về tình trạng "mất trí nhớ" của nàng. Vị có vẻ là thủ lĩnh kia không hỏi han gì về chuyện "mất trí nhớ", có lẽ Lỗ Hải đã báo cáo tình hình của nàng từ trước.

Nghĩ đến đây, Thì Văn Tu cảm thấy bình tĩnh hơn đôi chút. Dù sao, nếu quý phủ thực sự nghi ngờ nàng mượn xác hoàn hồn, có lẽ họ đã bắt nàng đem thiêu ngay từ ngày đầu tiên, chứ không để nàng sống yên ổn nhiều ngày như vậy.

Nàng đưa tay lau những giọt mồ hôi nhỏ trên trán, thở phào nhẹ nhõm rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt vô tình lướt ra ngoài hành lang.

Gần đình viện bên ngoài, vị có vẻ là thủ lĩnh lúc nãy đang nắm tai Lỗ Hải, có vẻ đang nghiêm khắc răn dạy điều gì đó.

Thì Văn Tu do dự một chút rồi làm như không thấy gì, dời mắt đi chỗ khác, thậm chí còn xoay người lại. Ở thời hiện đại, nàng đã tốt nghiệp và đi làm được một năm, tạm coi như đã qua giai đoạn "gà mờ" trong công việc. Nàng hiểu rằng bị sếp mắng là chuyện rất mất mặt, nếu nàng cứ đứng nhìn thì sẽ bị cho là đang cười trên nỗi đau của người khác, rất dễ gây thù chuốc oán.

Bên ngoài, Lỗ Trạch mắng Lỗ Hải không lâu rồi vội vã bỏ đi.

Chuyện của đệ đệ Lỗ Hải vừa mới được giải quyết, hắn thực sự không muốn dính dáng thêm đến chuyện của nữ nhân này nữa, nên muốn gấp rút đến gặp Trương tổng quản để bàn bạc. Hơn nữa, qua ý tứ của Trần tiên sinh, hắn cũng hiểu rằng vì chuyện của đệ đệ mà Trương tổng quản đã phải ra sức trước mặt chủ nhân. Mặc dù Trương tổng quản chưa hề nhắc nửa lời trước mặt hắn, nhưng hắn không thể giả vờ không biết. Về tình về lý, hắn cũng phải nhanh chóng tìm cách báo đáp.

"Lỗ thủ lĩnh làm gì vậy, mau cất đi."

Trương tổng quản vừa đặt cái tẩu xuống, vừa cau mày khó chịu đẩy tờ ngân phiếu trở lại.

"Đây là tấm lòng của hai huynh đệ chúng ta, chỉ là lễ mọn, tất nhiên không sánh được với ân đức lớn lao của tổng quản đại nhân. Nhưng lòng biết ơn của huynh đệ chúng ta với ngài không hề suy giảm." Lỗ Trạch cứ đẩy cái hộp đựng ngân phiếu về phía trước: "Nếu tổng quản đại nhân không chịu nhận, chẳng phải là còn trách móc huynh đệ chúng ta trong lòng, vậy làm cho chúng ta không còn chỗ dung thân."

Trương tổng quản từ chối không được, liếc nhìn hắn giận dữ, như thể bất lực trước hành động này.

"Lần này thì thôi, sau này ngài đừng khách sáo quá như vậy. Với tình giao hảo của chúng ta, làm vậy chẳng khác nào xa lạ."

Tên sai vặt bên cạnh nhanh nhẹn bước tới, cẩn thận thu cất hộp đựng ngân phiếu rồi lặng lẽ lui xuống.

"Thực ra nói đến, trong chuyện của huynh đệ ngươi, ta cũng chẳng có công trạng gì. Nhiều lắm chỉ là kể vài chuyện thú vị, làm chủ nhân hài lòng chút đỉnh, chẳng đáng kể là công lao." Trương tổng quản thấy Lỗ Trạch định mở miệng, liền giơ tay ngăn lại: "Ngươi muốn cảm ơn thì cảm ơn chủ nhân ấy, chính là lòng nhân ái rộng lớn của chủ nhân, vốn không có ý định trừng phạt nặng."

Lỗ Trạch cảm động rơi nước mắt, hướng về phía Bắc chắp tay: "Ân đức của chủ nhân cao như trời, thuộc hạ dù chết cũng khó báo đáp!" Nói xong, hắn lại chắp tay với Trương tổng quản: "Nhưng ân tình của tổng quản đại nhân, hai huynh đệ chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm."

Trong lòng hắn hiểu rõ, tính tình chủ nhân nghiêm khắc, rất coi trọng quy củ. Bình thường khi Trương tổng quản bẩm báo công việc, thêm một câu cũng không dám nói, nhất là khi tâm trạng chủ nhân không tốt, ai dám lắm miệng nửa câu trước mặt? Lúc trước ở cửa thư phòng, hắn còn nhớ rõ sắc mặt của mấy vị đại nhân Hộ bộ khi bước ra, có thể tưởng tượng được tâm trạng chủ nhân lúc đó. Nếu Trương tổng quản không muốn quản chuyện của đệ đệ hắn, chắc chắn sẽ im thin thít, cần gì phải mạo hiểm dẫn dắt câu chuyện, nói thêm vài câu? Đây đều là ân tình, hắn phải nhớ kỹ.

Trương tổng quản bỏ chút thuốc vào tẩu: "Lời từ tâm can, ngài à, cái gì cũng tốt, chỉ là quá nuông chiều đệ đệ. Chuyện này tạm bỏ qua, nhưng ngài có nghĩ tới không, chủ nhân Dục Tú cung liệu có thể hài lòng với cách xử lý nhẹ nhàng như vậy? Khó xử sau này là chủ nhân! Hai ta đều là người hầu lâu năm bên cạnh chủ nhân, những năm qua chủ nhân không dễ dàng gì, không ai hiểu rõ hơn chúng ta. Chủ nhân trọng tình cũ, chúng ta làm nô bộc, cũng nên thông cảm cho nỗi khó xử của chủ nhân, ngài nói có đúng không?"

Lỗ Trạch cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, mấy lần trịnh trọng hứa hẹn, nhất định sẽ quản chặt Lỗ Hải. Nếu còn dám phạm lỗi dù nhỏ, không cần người khác nói, hắn cũng sẽ tự đuổi đệ đệ ra khỏi Vương phủ.

Trương tổng quản không nói thêm nữa, dù sao hắn cũng đã nói rõ ý, nếu Lỗ Hải còn non nớt mà phạm lỗi nữa, bị xử trí cũng đừng oán trách hắn.

"Đúng rồi Trương tổng quản, còn có một chuyện mong ngài giúp đỡ tính toán."

Lỗ Trạch ghé sát lại, thì thầm kể lại sự tình với Trương tổng quản.

Trương tổng quản sửng sốt. Sau vài lần trầm ngâm, ông không vội kết luận, đứng dậy chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, khi thì nhíu mày, khi thì trầm tư. Lỗ Trạch cũng không giục, nâng chén trà lên nhấp từng ngụm, trong lòng suy nghĩ, không biết phải xử trí thế nào với cô cung nữ điên dại kia, quả thật là một vấn đề khó.

"Nàng ta muốn điểm danh thì cứ để nàng ta đi, ngươi giữ nàng ta ở Minh Vũ đường một thời gian."

Trương tổng quản đột nhiên nói một câu khiến người ta kinh ngạc.

Lỗ Trạch đang ngậm ngụm trà nóng suýt nữa thì sặc!

"Cái gì? Minh Vũ đường? Giữ nàng ta ư?!" Mắt trợn tròn, hắn suýt nữa nhảy dựng lên khỏi ghế: "Đại tổng quản, ngài, ngài đùa đấy à? Đùa kiểu này không được đâu, thật sự là không ra thể thống gì!"

Trương tổng quản đi tới ngồi xuống lại, giơ tay ra hiệu hắn đừng hoảng: "Ngươi nghe ta nói, ta để nàng ta ở chỗ ngươi là có dụng ý sâu xa. Ý đồ của cấp trên khi đưa nàng ta vào phủ, ta đều hiểu rõ, chỉ là nàng ta mệnh không quan trọng, chủ nhân không ưa nàng ta. Đổi thời điểm khác, đuổi nàng ta đi xa cũng chẳng phải việc khó, nhưng hôm nay nhân chuyện nàng ta điên dại, Dục Tú cung cũng có chút quan tâm, nên không thể tùy tiện sắp xếp nàng ta đi."

Uống một ngụm trà nóng để làm ướt cổ họng, ông ta lại ung dung nói tiếp: "Ít nhất cũng phải đợi cho chuyện này phai nhạt trong cung đã, mới có thể sắp xếp lại cho nàng ta. Mà bây giờ giữ nàng ta ở Minh Vũ đường của ngươi là để phòng ngừa Dục Tú cung đột nhiên muốn đón nàng ta về cung. Vạn nhất họ lấy cớ này để nói bóng nói gió một trận, tuy Vũ Vương phủ ta cũng không sợ mấy trò vặt vãnh đó, nhưng dù sao cũng là cách ứng phó phải không?"

Lỗ Trạch bừng tỉnh hiểu ra.

Minh Vũ đường toàn là những lão gia thô lỗ, nàng ta một nữ tử trắng trẻo, cả ngày ở chung với những lão gia đó, dù có xảy ra chuyện gì hay không thì trong mắt người ngoài cũng đã hỏng danh tiếng rồi. Vị trí trong cung là gì? Dù cho chủ nhân Dục Tú cung có coi trọng nàng ta đến đâu, cũng sẽ không cho phép một người đã hỏng danh tiếng như vậy làm ô uế cái ngưỡng cửa quý giá kia.

Lỗ Trạch thầm thở dài, danh tiếng một khi đã xấu, e rằng sau này nàng ta sẽ khó mà có được nơi tốt đẹp. Dù có nơi nào nhận, cũng chắc chắn không phải chỗ tốt.

"Ngươi cũng đừng thấy không đành lòng, là nàng ta tự muốn đi, ai ép buộc nàng ta đâu? Huống hồ nếu không phải nàng ta lòng tham lam vọng tưởng điều không nên, làm sao lại rơi vào cảnh ngộ như hôm nay? Đây đều là do nàng ta tự chọn." Trương tổng quản nói với vẻ không mấy quan tâm.

Làm Đại tổng quản trong vương phủ này bao nhiêu năm, ông ta đã sớm vứt bỏ những sự thông cảm không cần thiết, làm mọi việc đều lấy lợi ích của Vũ Vương phủ và chủ nhân làm trọng. Mặc dù chủ nhân chưa coi đây là chuyện lớn, chỉ thuận miệng dặn ông ta xem xét sắp xếp, nhưng ông ta phải càng thêm cẩn thận, ngăn chặn và che giấu mọi mầm mống rắc rối. Có vậy mới không phụ lòng tin của chủ nhân. Còn về phận nàng ta, giờ có thể giữ được mạng sống đã là ân điển lớn, còn mong cầu gì nữa?

"À phải rồi, nàng ta ở Minh Vũ đường, miễn là không làm gì quá đáng thì cứ để mặc nàng ta. Lỗ thủ lĩnh cứ chịu khó oan ức một thời gian, yên tâm, chắc không lâu đâu, nàng ta sẽ có nơi đi thôi."

Lỗ Trạch vừa bước ra khỏi nơi ở của Trương tổng quản, liền trông thấy quản gia Vương Tiến Vào dẫn theo Lưu Tín mặt ủ mày chau đang đi về phía này.

Kẻ thù gặp nhau, mắt đỏ ngầu, Lỗ Trạch trừng mắt nhìn, đảo qua mặt hai người họ rồi cười nhạt phất tay áo bỏ đi.

Sắc mặt Vương Tiến Vào trầm xuống. Chuyện của Lỗ Hải lại được chủ nhân xử lý nhẹ nhàng, điều này ngoài dự đoán của hắn.

Hắn vừa đến Di Tâm viện dò la ý tứ, nhưng chẳng thu được thông tin gì hữu ích, đành bất đắc dĩ phải đến chỗ Trương tổng quản dò hỏi, tiện thể xin lỗi luôn.

Trong phòng, Trương tổng quản nghe nói Vương Tiến Vào đến, liền tìm cớ bảo người từ chối ngoài cửa.

"Đồ vô dụng." Trương tổng quản gõ gõ cái tẩu, mặt phù lên cười nhạt.

Không phải cậy có chỗ dựa là Di Tâm viện sao, lại tùy tiện làm bậy, muốn được đà lấn tới. Hẳn là, còn thật sự tưởng rằng cái chỗ dựa đó có thể vững chắc cả đời?

Ông ta chậm rãi châm một điếu thuốc, suýt nữa bật cười thành tiếng.

Vị ở Di Tâm viện kia cũng chẳng phải người sáng suốt gì, chủ nhân nương nương mới đi được bao lâu, đã muốn giương nanh múa vuốt, tưởng mình có thể thay thế chủ tử mới nương nương sao. Chỉ là một thiếp thất thôi, nhiều lắm cũng chỉ là một món đồ chơi hơi vừa ý chủ nhân, vậy mà cứ tưởng mình là nhân vật quan trọng! Thật buồn cười.

Nhìn đi, loại ngu xuẩn không biết thân phận mình thế này, chủ nhân chắc cũng chẳng để yên được lâu.

Thở ra một hơi khói, ông ta thoải mái híp mắt. Đợi đến lúc đó, ông ta nhất định phải cho tên Vương Tiến đáng ghét kia một bài học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top