Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 74: Thế giới 5 - Bánh bao nhỏ thứ năm (12)

Hai ngày sau, đoàn người Kim Quang Tông khởi hành về Tây Bản.

Sáng sớm, tại cửa Bắc Yến Thành.

Hôm này, không chỉ có một nhà thành chủ tự mình đến đưa tiễn, còn có bá tánh Yến Thành, thập phần náo nhiệt — đương nhiên bá tánh bình thường vẫn là phá lệ sùng kính người tu đạo. Mà khối u rối rắm này tồn tại hơn nửa năm, quan phủ cũng không có cách nào giải quyết, mấy người tu đạo này lại có thể dùng thời gian vài ngày liền xử lý xong, đối với bá tánh chính là cao nhân.

Người Kim Quang Tông khó có một lần tới được Yến Thành, lại giải quyết được Cưu Vẫn sớm hơn so với kế hoạch dự tính, như thế nào lại không mua sắm một phen? Ngày hôm qua sau khi ăn cơm trưa xong, cánh tay Ninh Tịnh như muốn gãy thành từng đoạn liền trở về phòng nghỉ ngơi, còn hỏi thị nữ mấy quyển sách giải trí thời cổ đại. Các đệ tử còn lại cũng không có đánh qua Cưu Vẫn, ngủ một giấc tinh lực liền dư thừa, phân tán tiến vào Yến Thành mua mua mua.

Cho nên tới lúc rời đi xe ngựa đều chất đầy đặc sản Yến Thành.

Ninh Tịnh từ trong phòng bước ra lập tức bị gió thổi lạnh đến run run

Người Kim Quang Tông nhìn đều tiên khí phiêu phiêu, kỳ thật cũng có quan hệ với việc trời rét nhưng bọn họ vẫn mặc ít quần áo, điển hình cho việc nhìn phong độ là được còn độ ấm - có hay không không quan trọng.

Nàng dùng sức mà chà xát tay, lại đưa lòng bàn tay lại gần hà thêm chút hơi ấm.

Bấm ngón tay tính toán, thời gian đoàn người họ dừng lại ở Yến Thành ngắn đến đáng thương, còn chưa đến 5 ngày. Chỉ là Tây Bản cùng Yến Thành cách nhau khá xa, cả đi cả về cũng mất nửa tháng, không chỉ đi đường bộ mà còn phải chuyển sang cả đường thủy.

Vì cái gì mà phiền toái như vậy chứ? Kỳ thật đây cũng là không còn biện pháp nào. Giả thiết của thế giới này vẫn là tiên ma cấp thấp, toàn bộ đội ngũ, người có thể ngự kiếm phi hành cũng chỉ có vài người.

Mà người giỏi thường gánh vác nhiều việc, cũng không thể bỏ những người khác lại chính mình tự bay trở về. Cho nên, sau khi thống nhất mọi người chọn xe ngựa thay vì đi bộ, bất luận là ai cũng đều thành thành thật thật mà đi chung với cả đoàn.

Bất quá, đối với Ninh Tịnh mà nói như vậy mới càng tốt. Loại thời tiết này ngự kiếm phi hành lạnh muốn chết, đến một cái mặt nạ che cũng đều không có, còn không phải sẽ bị gió thổi đến đông cứng sao. Đây lại có xe ngựa ấm áp để ngồi, đầu óc có vấn đề mới tính ngự kiếm trở về đi?

Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một thanh âm, đồng thời một kiện áo choàng khoác tới trên vai Ninh Tịnh: "Lục sư tỷ, ngoài này lạnh lắm, mau lên xe ngựa tránh gió đi"

Ninh Tịch quay đầu, Tranh Hà trường mi hơi tần, vừa lúc đứng ở phía trước, đem gió thổi tới đều chắn hết. Ninh Tịnh theo bản năng nắm chặt áo choàng mềm mại, nhoẻn miệng cười: "Được"

Nàng chính là muốn lên xe ngựa ngồi nhưng tựa hồ chân đạp có vấn đề - có một bậc hỏng rồi, muốn lên liền phải lấy tư thế thập phần không ưu nhã bò lên.

Hệ thống: "Ngươi có thể bay lên"

Ninh Tịnh: ".....". Mẹ nó thiểu năng trí tuệ

Thấy Ninh Tịnh dừng ở một bậc, đôi tay chống trên thân xe, nhìn chằm chằm chân đạp do dự, Tranh Hà khó hiểu mà nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt cũng dừng lại ở bậc phía trên chỗ Ninh Tịnh đứng tức khắc hiểu rõ, tiến lên nửa bước, ôn nhu nói: "Lục sư tỷ, để ta tỷ lên đi"

Vừa dứt lời, một tay Tranh Hà vòng ra sau lưng Ninh Tịch, cách một kiện áo choàng đỡ nàng, tay còn lại nâng khuỷu tay nàng giúp nàng bước lên xe.

Rõ ràng mấy năm trước vẫn là tiểu hài tử gầy yếu trong nháy mắt đã so với nàng lại càng cao, động tác đỡ nàng cũng thập phần hữu lực.

Ninh Tịch ngồi vào trong xe ngựa, bỗng nhiên phát hiện túi ngoài trên áo choàng của chính mình lại cắm một nhành hoa tươi.

Nàng tò mò mà đem hoa rút ra, mùa này muốn tìm được đóa hoa còn rất phiền toái. Đóa hoa tản ra mùi hương nhè nhẹ của cỏ cây, cẩn thận nhìn, trên cánh hoa còn dính sương sớm, hẳn là sáng tinh mơ đã ra bờ sông hái: "Như thế nào lại có đóa hoa ở đây?"

Tranh Hà không để bụng nói: "Hẳn là không cẩn thận rơi vào đi"

"Sao có thể, chẳng lẽ hoa từ trên cây rơi xuống sao?" Ninh Tịnh cười tủm tỉm nói: "Ta đoán nhất định là có tiểu cô nương nào đó đưa hoa cho ngươi"

Tranh Hà nghi hoặc hỏi lại: "Đưa hoa? Có ý nghĩa gì?"

Ninh Tịnh xoay xoay đóa hoa, trên cánh hoa có một lớp lông mềm mềm, sờ thật thích.

Tranh Hà không hiểu cũng là có nguyên nhân. Bởi vì nhiệm vụ ở thế giới lần này người ta không có tập tục đưa hoa lãng mạn như vậy. Mọi người tặng lễ, thiên hướng sẽ là tặng đồ thực dụng một chút, đưa xong đều có thể sử dụng hoặc là ăn.

Ở phía xa xa, trong những người đến tiễn bọn họ có không ít những cô nương trẻ tuổi. Phòng chừng đóa hoa này là trong lúc Tranh Hà đi quang qua đám đông, có cô nương nào đó đem lòng yêu thích mà trong tay mình lại vừa có đóa hoa, liền thuận tay phóng tới áo hắn.

Ninh Tịnh giải thích: "Ở cố hương của ta, hoa là một trong những lễ vật được yêu thích, biểu đạt sự yêu thích của nam/nữ với đối phương. Ở một ít trường hợp cũng có thể đưa hoa. Hơn nữa mỗi loại hoa lại mang những ý nghĩa khác nhau. Tỷ như nói, khi ái mộ một cô nương đa số người sẽ đưa hoa hồng đỏ"

Cũng may, Lục Khinh Tuyết đích xác không phải người của Tây Bản, thân thế không thể nào kiểm chứng, Ninh Tịnh nói như vậy cũng không lo sẽ bị lộ.

Tranh Hà trong lòng khẽ nhúc nhích: "Thì ra là thế". Cố hương của Lục sư tỷ thế nhưng lại có loại phong tục này, chưa từng nghe thấy.

"Đưa hoa kỳ thật rất có tính hàm súc". Nghĩ tới điển cố nào đó, Ninh Tịch cười ngâm ngâm nói: "Ở thời cổ, cố hương ta còn có tục lệ khi thấy mỹ nam tử mình yêu thích sẽ hướng về hắn mà ném trái cây để bày tỏ tình yêu — nam nữ già trẻ đều làm như vậy. Cho nên, những chàng trai lớn lên đặc biệt anh tuấn, nếu đứng ở mui thuyền, thời điểm trở về trên thuyền sẽ chất đầy trái cây, đến chỗ đặt chân cũng không có"

Ninh Tịch chăm chú nhìn Tranh Hà, càng nói càng chậm, bỗng nhiên cảm thấy nếu thế giới này có loại tập tục như vậy, Tranh Hà nhất định sẽ được ưu ái mà có không ít trái cây bay về phía hắn.

Ninh Tịch bị tưởng tượng của chính mình chọc cười: "Ha ha ha, dường như có một đống ám khí bay đến vậy"

Hệ thống: "....."

Điểm chú ý của Tranh Hà khác hẳn với người thường, chần chờ một lát, hỏi: "Này.... ném trái cây như vậy, sẽ không phải khiến người ta bị thương sao?"
Ninh Tịch nâng má, hết sức vui mừng nói: "Ta cũng cảm thấy sẽ làm người bị thương. Cho nên dần dà mọi người đều không làm như vậy nữa. Đến lúc ta được sinh ra liền đổi thành ném hoa"

Tranh Hà chăm chú nhìn mặt mày sinh động của Ninh Tịch, yên lặng nhớ kỹ lời nàng nói.

Cáo biệt Yến Thành, đoàn người Kim Quang Tông dọc theo quan đạo mà đi, xe ngựa hành tẩu nơi sơn dã có thể thấy được cảnh trí tuyệt đẹp vô hạn. Đối với một vài đệ tử trước nay không có rời Kim Quang Tông đi quá xa, cảnh trí trước mắt quả thực là choáng ngợp.

Chẳng qua, phong cảnh dù đẹp như vậy, nhưng liên tục nhìn hơn 10 ngày cũng sẽ thấy chán. Trong tay lại không có bài poker, Ninh Tịch nhàn rỗi không có chuyện gì làm liền dạy mấy đệ tử nhỏ tuổi không cần đánh xe ngựa chơi ma sói.

Vào những ngày sau, nếu có khách điếm đoàn người sẽ nghỉ lại. Có đôi khi chỉ còn một gian phòng mọi người sẽ ăn ý mà nhường cho cô nương duy nhất - Ninh Tịch.

Nếu bởi vì tình hình thời tiết cùng giao thông, trời tối mà vẫn không tìm được khách điếm, mọi người sẽ liền ở trên xe ngựa nghỉ ngơi.

Mười ngày qua đi, một con sông rộng lớn ngăn cản đường của bọn họ. Nước lũ lao nhanh, sông rộng mênh mông như là tiếng sấm.

Từ nơi này bắt đầu đổi sang dùng thuyền, một ngày mấy trăm dặm, thực mau có thể trở lại Tây Bản.

Bến đò sớm đã chuẩn bị tốt hai con thuyền lớn, hàng hóa trên xe ngựa được chuyển đến phía dưới khoang thuyền. Ninh Tịch từ xe ngựa xuống chỉ ôm theo bọc hành lý của chính mình. Chỉ có nàng biết trong cái bọc này ngoại trừ mấy bộ quần áo còn có cái bình đựng gân Cưu Vẫn.

Vượt qua thượng lưu chảy xiết, từ trung du nước sông bắt đầu chảy chậm lại, thân ảnh kéo dài trên mặt nước. Ngẫu nhiên còn nhìn thấy cá ở phụ cận sông nhảy lên.

Người Kim Quang Tông cũng chia ra ở trên hai con thuyền. Trừ bỏ một đại môn chủ trong đoàn, Ninh Tịch chính là người có tư lịch và tu vi số một số hai trong các đệ tử còn lại. Cho nên nàng cũng đại môn chủ chia ra, mỗi người ở một con thuyền trông giữ các đệ tử.

Nếu không bị say tàu. ở trên thuyền nhật tử kỳ thật đặc biệt nhàn nhã. Nơi này không đủ để làm sân luyện kiếm, cùng lắm chỉ có thể đả tọa luyện khí, nhàn rỗi rất nhiều. Cảnh sắc hai bên bờ sông đã sớm xem đến chán, vì thế trong mấy ngày ngắn ngủi Ninh Tịnh ở trên xe ngựa dạy cho các đệ tử chơi ma sói vừa lúc có thể giết thời gian ở trên thuyền. Mỗi ngày đả tọa xong đều có thể nghe tiếng mọi người gọi nhau chơi ma sói.

Lúc đầu Tranh Hà cũng có tham gia. Chính là cơ hồ mỗi lần hắn chơi đều thắng, dần dà mọi người cảm thấy không thú vị liền không cùng hắn chơi nữa.

Cũng may, Tranh Hà không có hứng thú lớn đối với loại trò chơi này, chủ yếu là vì muốn ở cùng Ninh Tịch thôi.

Ma sói thịnh hành một thời gian, Ninh Tịch lại dạy cho mọi người trò mới. Vào mỗi đêm, ở con thuyền đối diện các đệ tử đọc sách chán muốn chết đều nghe được tiếng cười ầm ĩ cùng âm thanh náo nhiệt từ con thuyền chỗ Ninh Tịnh, không khỏi tò mò mà hỏi: "Bên đối diện thế nào lại vui như vậy?"

"Ta nào biết, mỗi buổi tối đều thấy họ tụ lại chơi đến vui vẻ"

Giang thanh nguyệt minh, xuân giang thủy triều phù tự nhiên.

Tranh Hà lặng lẽ đi lên phía đầu thuyền, đem âm thanh náo nhiệt ngăn cách phía sau cánh cửa. Đầu thuyền không có đốt đèn, Ninh Tịnh ghé vào một ván gỗ bằng, chìa tay ra nghịch nước trên sông.

Tranh Hà còn chưa đi đến gần, Ninh Tịnh vẫn duy trì tư thế cũ, hỏi: "Bọn họ còn đang chơi sao?"

"Ân" Tranh Hà ngồi xuống bên cạnh Ninh Tịnh, lưng dựa vào mạn thuyền.

Ninh Tịnh lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Cũng chỉ có ở trên thuyền mới có thể phóng túng như vậy, nếu là về tới Kim Quang Tông liền không thể như thế. Nếu không khi sư phụ thấy sẽ mắng bọn họ trầm mê ngoạn nhạc, không chuyên tâm tu luyện."
Tranh Hà buồn cười. Lục sư tỷ ngoài miệng nói không cho bọn họ chơi đùa, kỳ thật vô cùng dung túng cho bọn họ chơi.

Ninh Tịnh liếc mắt nhìn hắn: "Ta xem ngươi mấy ngày hôm nay đều không có chơi cùng bọn họ, là không thích loại trò chơi này sao?"
Cũng đều khoảng 14 tuổi hẳn là đặc biệt thích chơi đùa. Nhưng Tranh Hà lại như một tiểu lão đầu, thà rằng đả tọa luyện công cũng không chút nào nơi lỏng.

Hắn như vậy liền có thể nhìn thấy tương lại sẽ rực rỡ như thế nào — nếu không phải trụy ma, Tranh Hà về sau thành tựu hẳn có thể ghi danh vào trong lịch sử của Kim Quang Tông. Ninh Tịch cảm thấy, một người có thể làm được như vậy sẽ có thể kiềm chế chính mình, chính là rất tốt nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ cảm thấy sinh hoạt như vậy có chút vất vả.

"Không phải không thích chơi. Chỉ là so với việc đó, ta lại càng thích ở chỗ này"

Ninh Tịch nga một tiếng, rộng rãi mà cười cười. Thôi, Trang Tử cũng không phải cá, làm sao biết được cá có vui hay không. Đối với Tranh Hà tu luyện cũng không phải vất vả mà còn thú vị.

Kỳ thật, Tranh Hà làm nàng nhớ đến một người nàng đã từng nhận thức.

Người kia đối với nàng thực sủng ái, cũng không hà khắc, chỉ là đối với chính mình lại vô cùng quản thúc, sinh hoạt vô cùng có trình tự. Có một lần, nàng thuận miệng hỏi qua hắn sinh hoạt như vậy có mệt hay không, trùng hợp chính là giống như Tranh Hà, người kia cũng cảm thấy như vậy không có gì mệt, bởi vì loại thói quen này sớm đã trở thành một bộ phận trong cốt nhục của hắn.

Ninh Tịnh bỗng nhiên có chút nghi hoặc.

Dựa theo tình hình của Tranh Hà hiện tại như một đóa tiểu bạch hoa mà tiến về phía trước, hắn rốt cuộc có bao nhiêu luẩn quẩn trong lòng mới có thể trụy ma?

Ninh Tịnh nghĩ nghĩ, nói: "Còn nhớ rõ trong thư phòng Tạ Diệc cất giữ rất nhiều thư tịch về ma đạo không? Tạ sư thúc thật lâu trước kia coi mấy thứ đó như bảo bối, ta khi còn nhỏ cũng không thể đi vào. Có một lần, sư phụ ta có việc muốn vào nơi đó, liền mang theo cả ta đi cùng. Ta lúc ấy mới vài tuổi, tiểu hài tử vốn dĩ hay tò mò, thấy sư phụ ở một bên làm việc liền tùy ý đi xem xét xung quanh, ngẫu nhiên liền thấy được mấy thư tịch về ma đạo. Bên trong ghi lại những thứ hoàn toàn bất đồng với những cái ta đã được học, ta liền ngồi ở chỗ đó xem đến mê mẩn. Chỉ là đã quên để ý xung quanh, lúc sư phụ thấy một màn này phi thường tức giận. Sau khi trở về liền phạt ta ở trước cửa nhị môn, quỳ xuống tư quá.

Thời điểm vừa mới bắt đầu nghe, Tranh Hà tưởng tượng ra một thân ảnh nho nhỏ ngồi xổm trước giá sách mà tâm tình trở nên thập phần mềm mại, nhưng sau khi nghe được Ninh Tịnh bị phạt quỳ liền có vài phần xót xa: "Sau đó xảy ra chuyện gì?"
Ninh Tịnh cười một cái, nói: "Ta bị phạt quỳ ba ngày, bất quá không phải là tất cả thời gian đều quỳ, có sư huynh sư tỷ mang thức ăn đến cho ta, buổi tối cũng có thể ngủ, tỉnh dậy lại tiếp tục quỳ. Những người tu tiên nghe đến ma đạo mặt đều biến sắc, sư phụ ta cũng giống như vậy."
"Chân đau không?"
"Đau nha, sau khi sư phụ nguôi giận, hơn nửa tháng sau máu bầm trên đầu gối ta mới tan. Bất quá ta cũng có thể đoán ra được vì sao sư phụ lại có phản ứng lớn như vậy. Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Ta nghe sư tỷ kể qua, vài thập niên trước Kim Quang Tông từng có đệ tử đọa ma sau đó tàn sát đồng môn và sư phụ. Sư phụ ta địa khái là sợ hãi ta cùng người nọ giống nhau đi, dính lên ma đạo vừa đi liền không thể quay đầu lại, cho nên mới sinh khí như vậy. Nghe nói về sau hắn còn vì chuyện này mà xảy ra xích mích với Tạ sư thúc. Cho nên ta không nghĩ tới, nhiều năm như vậy ở thư phòng kia vẫn còn có những thư tịch về ma đạo".

Tạ Diệc đúng là thích làm theo ý mình.

Tranh Hà không nghe ra được hỉ nộ trong thanh âm của Ninh Tịch, bình tĩnh nói: "Người tu tiên chưa chắc đều quang minh lỗi lạc, cũng sẽ có người lòng lang dạ thú. Mà người theo ma đạo cũng không phải tất cả đều tội ác tày trời. Nếu có thể đạt được mục đích, thì cần gì quan tâm đến là tiên hay ma? Xét đến cùng, tiên hay ma muốn đạt được mục đích cũng đều là không từ thủ đoạn mà thôi"

Trái tim Ninh Tịch hơi căng thẳng.

Quả nhiên..... Tranh Hà không giống như những người khác, vừa nghe thấy ma đạo liền bài xích, tựa hồ hai chữ này làm bẩn lỗ tai người tu đạo như bọn họ.

Ma đạo nếu đã bị tiên đạo khinh thường tự nhiên cũng có nguyên nhân của nó. Đều là muốn đạt được mục đích, cho dù là phi thăng thành tiên hay cầu cho trường sinh bất tử, tiên đạo chủ yếu là thúc đẩy người ta hướng đến cái thiện, lấy học hỏi cầu tiến mà đi lên. Mà ma đạo thường là thông qua tàn sát sinh mệnh của người khác, dùng máu tươi để hoàn thành thi pháp.

Có những pháp thuật có pháp lực rất lớn, tỷ như Tranh Hà sau này sẽ khai quỷ môn. Nếu là thành công, tuyệt đối sẽ khiến cho sinh linh đồ thán.

Những quan niệm thiện ác này sớm đã ăn sâu vào trong lòng mỗi thế hệ người tu tiên. Chỉ có Tranh Hà là ngoại lệ, hắn trước nay không có sùng bái tiên. Như lúc trước nhập môn, cũng chỉ là trời xui đất khiến.

Đồng dạng trong xương cốt hắn, đối với ma đạo không có bài xích. Với hắn mà nói, chỉ cần có thể hoàn thành đại sự liền không từ thủ đoạn. Cái gọi là tiên hay ma cũng chỉ là vật ngoài thân. Lưu danh muôn đời hay bị vạn người phỉ nhổ vốn dĩ không quan trọng.

Thiếu niên từ lúc nhỏ đã có loại giác ngộ này, chẳng trách hơn 20 tuổi đã có thể đọa ma, nguyên lai là do có tư tưởng này từ lâu. ╮( ̄▽ ̄ "" )╭

Cố tình hắn lại có thiên phú nghịch thiên như vậy, dù là theo hướng nào cũng đều có thể lên đến cực hạn. Người như vậy sao có thể không làm được việc? Lại như thế nào vì hào quang của Đại khí vận giả mà gặp trở ngại to lớn?

Ninh Tịnh khe khẽ thở dài.

Đương nhiên đây cũng là nguyên nhân khiến Tranh Hà không thể trở thành đại khí vận giả— Đại khí vận giả phải có lòng từ bi với chúng sinh, tâm chứa cả thiên hạ. Chưa chắc đã là người đứng đầu thiên hạ nhưng nhất định không được có tà niệm. Thử nghĩ xem nào có đại khí vận giả nào vội vàng muốn đi hủy diệt thế giới chứ?

Tranh Hà còn như muốn nói cái gì, phương xa bỗng có ánh sáng truyền đến, nguyên lại là phía gần bờ sông đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt vô cùng.

Hóa ra là thả đèn trời.

Ninh Tịnh đứng lên, kinh ngạc nói: "Nguyên lai hôm nay— là Tết Nguyên Tiêu sao?"
Nguyên lai trong nháy mắt tân niên liền đến.

Cách một mặt sông, âm thanh ầm ĩ cách bọn họ thật xa. Gió đêm thổi qua y phục to rộng của Tranh Hà, ánh lửa của đèn trời sáng lên trong đôi mắt hẳn, phảng phất như có một ngọn lửa đang rực cháy trong lòng.

Ninh Tịnh hưng phấn nói: "Nhìn kìa, mọi người đang thả đèn trời, cơ hội khó có được, mau ước một cái nguyện vọng đi"

Cảnh thiên đèn như vậy đẹp không sao tả xiết, nàng cũng chỉ có thể ở thời điểm đóng phim mới thấy được.

Ninh Tịnh chắp tay lại, nhắm hai mắt ước nguyện.

Tranh Hà lại không có làm theo, ngược lại vẫn luôn chuyên chú nhìn sườn mặt Ninh Tịnh. Chờ Ninh Tịnh ước nguyện xong rồi, mở mắt ra mới thấy Tranh Hà vẫn luôn nhìn nàng: "Ngươi nhìn ta làm gì, không ước nguyện sao?"

Tranh Hà rũ mắt: "Ta đã ước rồi"
Hắn hy vọng năm tiếp theo, tiếp theo nữa đều có thể cùng Lục sư tỷ trải qua Tết Nguyên Tiêu

Hệ thống: "Đinh! Giá trị nhân phẩm hiện tại 45 điểm. Tiến độ cốt truyện: 65%"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top