Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cát

"Mấy người thật là quá đáng!"

Nếu có thể đáp ứng nhu cầu của gia đình, dùng hôn nhân của cậu giao dịch thì có sao chứ?

Lúc này, Lâm Ngang đã suy nghĩ thấu đáo. Giống như việc thật lòng trả giá trong ba năm qua, thậm chí từ bỏ ước mơ và ý định ban đầu của mình vì một người, sẵn sàng trở thành vật làm nền, một kiểu suy nghĩ vừa đơn giản lại nực cười.

Ngay cả khi dành tất cả năng lượng của mình để yêu một người một cách tuyệt vọng, bạn vẫn cần may mắn. Trên thực tế, kẻ tranh giành tình yêu thường là người kém may mắn.

Cậu mới là kẻ bất hạnh, mới có kết cục thảm hại như vậy.

Cậu chẳng những không có được một chút tình cảm nào từ đối phương, mà ngay cả một câu cảm ơn bình thường cũng không có, thậm chí đối phương còn tràn đầy chán ghét chửi bới cậu, gọi cậu là keo con chó không thể dứt ra được.

Nhìn thôi đã thấy ghê tởm, ở bên nhau thêm một giây cũng là cực hình, những lời này thật đau lòng, lại còn có những lời thô tục ấy, Lâm Ngang không muốn nhớ lại nữa.

Thôi, tên Tần Uẩn này, giờ mới nhìn thấu được hằn trong xương nó đã là thằng khốn nạn. Đời này đừng để nhìn thấy lần thứ hai, sau này mỗi lần nhìn thấy cậu liền đánh một lần, đánh cho thằng đó răng rơi đầy đất, không có mặt mũi ra đường.

Mẹ nó! Thằng chó đấy!

Lâm Ngang chửi thề hai câu, phát tiết cảm xúc trong lòng, hung hăng uống thêm mấy ngụm rượu. Cồn trong cơ thể bắt đầu phát tác, khiến đầu óc cậu choáng váng, dứt khoát ngủ thiếp đi trên ghế sô pha. Ngủ cũng không thể yên, trạng thái nửa tỉnh nửa mê rất khó chịu.

Không biết qua bao lâu, di động rung lên, có người gọi tới.

Lâm Ngang thuận tay bắt máy, "Alo?"

"Nhóc Ngang, nghe nói nhóc chia tay rồi?" Bên kia giọng cực lớn, giọng điệu còn cực kì phấn khích.

Lâm Ngang giật mình một cái, giọng này quen lắm, đây không phải ông anh trai bình thường không có chuyện thì đừng quấy rầy lão đây hả?

"Ừm." Lâm Ngang đáp lại bằng giọng mũi.

Lâm Trầm Phong hoàn toàn không để ý đến sự lạnh nhạt của cậu, "Ông già gọi điện cho anh rồi bảo là nhóc đã đồng ý liên hôn?"

"Ừm." Lâm Ngang híp mắt yếu ớt đáp, không biết đối phương có nghe được hay không, cho nên cũng không thèm để ý.

"Thế thì tốt, có một người cực kì quen thuộc, 9 giờ tối nay sẽ đáp máy bay đến đó."

Lâm Thần Phong vừa dứt lời, Lâm Ngang đột nhiên mở mắt ra, băn khoăn nhìn chằm chằm trần nhà trong chốc lát, tâm tư quay trở lại, "Xem mắt á?"

"Đúng vậy, nếu em đến kịp, tới đón người ta, tiện thể giao lưu tăng hảo cảm."

Lâm Ngang lắc đầu, còn chưa kịp nói, điện thoại đã tuột khỏi tai, trực tiếp từ trên sô pha rơi xuống đất, cậu lật người nhặt lên, vô ý ấn vào loa ngoài.

Giọng nói tức giận của người đàn ông vang vọng khắp phòng khách, "Lâm Ngang, sao nhóc dám cúp điện thoại của anh!"

Lâm Ngang sợ hãi run lên, lại trượt tay, trực tiếp cúp điện thoại, nghe thấy tiếng tút tút thì sững sờ đến ngốc luôn.

Xong đời, ông anh trai tính dễ nóng, trông bên ngoài hay lạnh mặt thế thôi, nhưng thực tế ổng là một kẻ cuồng bạo, nếu không vừa ý là sẽ dứt khoát xử lý ngay.

Người em trai là cậu bị ổng xử suốt ngày, giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, đáng tiếc sợ thì sợ, chất cồn vẫn làm cậu phản ứng hơi chậm xíu, cậu ngơ ngác một lúc rồi mới cúi người nhặt điện thoại.

Nhưng không ngờ Lâm Trầm Phong lại gọi sang, cậu nhanh chóng nhận máy, nhưng tiếng bận bíp bíp vang lên bên tai, xong đời!

Dưới tình thế cấp bách, cậu lại cúp.

Nhìn màn hình di động, trong lòng cậu cảm thấy ớn lạnh. Lâm Thần Phong luôn là người cao quý nhất*, ngay cả ông nội cũng chưa cúp máy ổng hai lần, nếu cậu về nhà mà bị bắt gặp, có khi đến xương cũng nát chẳng còn đấy chứ.

(*)duy ngã độc tôn:dù ở bất kì đâu thì chỉ ta là tôn quý, là duy nhất.

Lâm Ngang sau việc này, rượu cũng tỉnh gần hết, lúc này nào còn nghĩ đến thằng tra nam kia nữa, chỉ có nghĩ cách dỗ ông anh trai cuồng bạo của mình thôi.

Cậu đi quanh phòng vài vòng, Lâm Trầm Phong cũng không gọi lại, cậu thì bình tĩnh bất chấp tất cả, dù sao hôm nay cũng không phải đi gặp đối tượng xem mắt, cứ kệ ông anh nổi cáu đi.

Từ nay về sau, cậu là một con nhím gai nhọn đầy người, lúc nào cũng có thể cáu, đừng có chọc đến cậu.

Lâm Ngang nhe răng trợn mắt làm ra vẻ mặt hung ác, nhưng lỡ căng phải vết thương trên mặt, cậu hít một hơi rồi ngã gục xuống ghế sô pha.

Nhắm mắt lại, trong lòng vẫn thấy hốt, dứt khoát gọi cho Monica, "Chị họ, em xong rồi."

Monica tên thật là Lâm Mặc, là con gái của bác Lâm Ngang. Cô ấy nghe thấy vậy thì giật mình, vội nói: "Tiểu Ngang, đừng làm bậy."

Vẻ mặt Lâm Ngang như đưa đám tang, "Em đã làm một chuyện cực ngu."

"Hớ?" Lâm Mặc lỡ miệng nói luôn cả khẩu âm, Lâm Ngang vẫn là vẻ mặt đó nói: "Em lỡ đắc tội Đại Ma Vương rồi."

"Anh của em à......" Lâm Mặc thở dài nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa đi tới cửa văn phòng, "Vừa rồi anh ấy gọi điện thoại cho chị, hỏi em có chuyện gì, còn nói sẽ đi đến nhà em để gặp em đó."

"Không, không phải, em chỉ là bất cẩn lỡ cúp điện thoại ổng, chứ có ý gì khác đâu." Lâm Tiểu Ngang bé nhỏ lập tức biện hộ, giọng nói hình như còn có khẽ run.

Lâm Mặc cười nói, "Được rồi, nghe được em còn có thể túng(?) anh nhóc, là biết không có chuyện gì rồi. Yên tâm đi, Đại Ma Vương cũng biết bao che con mà."

"Thế giọng điệu ảnh thế nào vậy ạ?" Lâm Ngang kiên trì hỏi lại.

Lâm Mặc không để bụng, "Tất nhiên là quan tâm em rồi, người một nhà còn có thể có cái gì nữa? Đúng rồi, tại lễ trao giải tối mai, ta sẽ để nghệ sĩ khác của công ty đi thay ngươi, chương trình yêu cầu nên chẳng có cách nào đâu, nên giải thưởng cũng không có đâu. Đã định là cuối năm rồi, giờ ngừng việc thì ngừng việc thôi, mấy ngày nay em còn mấy công việc tồn đọng, râu ria chị đều giúp em lùi hết rồi."

"Cảm ơn chị họ ạ." Lâm Ngang đang muốn yên tĩnh một chút, không có tâm tư đối mặt với đám đông và ống kính.

"Không cần cảm ơn, dù sao thì người bạn đời á......" Lâm Mặc nói xong đã nở nụ cười, "Luôn tiết kiệm thời gian nhỉ(?)......"

"Cái gì á?" Lâm Ngang dỗi nói, mọi chuyện đều rối tung lên, cậu không muốn mặt mũi bầm tím đi gặp người kia.

Nụ cười Lâm Mặc càng tươi, cố ý trêu cậu, "Ừ ừ ừ, nhân sinh đại sự quan trọng nhất, làm người đại diện, chị cũng muốn chăm sóc cưng, yên tâm......"

"Chị họ!" Lâm Ngang thở phì tức giận, "Sao mấy người biết em thất tình, cảm giác như ai ai cũng vui vẻ vậy? Em có còn là em trai ruột của mấy người không? Không khác nhặt từ bãi rác ra chứ!"

"Sao lại vậy chứ?" Lâm Mặc mỉm cười.

"Xí, đừng tưởng em đây không biết!" Lâm Ngang hừ lạnh một tiếng, "Anh em nghe tin em chia tay, hưng phấn như chó điên, suýt chút nữa vẫy cái đuôi dài, em có thể nghe rõ giọng điệu của ổng á. Còn chị nữa, khi nghe tin em đi xem mắt, chị cười như bị chuột rút, Lâm tổng giám, em rất tốt bụng mà nhắc nhở chị phải chú ý đến hình tượng của mình, được không?"

"Hở, chị có hình tượng gì vậy?" Lâm Mặc tò mò.

"Hình tượng chị không phải là nữ cường diệt trời huỷ đất, giờ này, nchắc chị vẫn ở công ty nhỉ, ở văn phòng có quan trọng không? Em nhìn thấu tâm tư của chị đấy nhé!"

Cửa văn phòng đúng là không được đóng tốt, một đôi chân dài đứng trước bàn làm việc Lâm Mặc. Đại Ma Vương đang khoanh tay, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm chị.

Áp suất không khí thấp khủng khiếp đến mức khó có thể bỏ qua. Cô lại không nhịn được cười, hai anh em nhà này.

Lâm Ngang vẫn còn lải nhải trong điện thoại: "Lâm tổng giám, chị là nữ vương chốn công sở, cũng không phải là bà điên hay cười ngây ngô ở đầu đường, chứ đừng nói đến một chị gái ngốc nghếch nào đó, được chứ?"

"Vì cưng, chị tất nhiên có thể trở thành một chị gái ngốc nghếch mà." Lâm Mặc cười.

Lâm Ngang nghẹn lời, "...... Mấy người!"

"Mấy người thật là quá đáng!" Bíp một cái rồi cúp máy, không thèm nói nữa.

Âm thanh tút tút phát ra, Lâm Mặc nhún vai với Lâm Trầm Phong, "Ngại quá, không thể tiếp tục nghe lén, em trai cưng của anh cúp rồi."

Lâm Trầm Phong hừ lạnh một tiếng: "Nó chỉ biết thân với chị."

Đó, ghen tị kìa.

Lâm Mặc cười nói: "Nhóc con đó còn có sức lảm nhảm về hai ta, xem ra người vẫn tốt lắm, có khi ngày mai lại tung tăng nhảy nhót thôi."

"Chỉ biết ước." Lâm Trầm Phong tích chữ như vàng, xoay người bước đi chuẩn bị trở về.

Lâm Mặc gọi hắn lại, "Bùi Chi Viễn đã về rồi sao?"

Lâm Trầm Phong gật đầu, "Lâm gia muốn liên hôn với Bùi gia, ông lão ở hai nhà đã nói mấy lần rồi, chỉ là không chọn được người tốt thôi. Nếu Tiểu Ngang không buông lời, có khi sẽ là anh xem mắt với Bùi Tiểu Thi, nhưng cô nhóc kia nhỏ tuổi quá, kém anh mười mấy tuổi......"

Lâm Mặc cười cười, rất hiểu tính tình của cô gái nhỏ kia, cô ấy rất táo bạo, nghe nói làm mưa làm gió, e rằng thật sự không thích hợp với Lâm Thần Phong.

"Thế Bùi Chi Viễn đồng ý à?"

"Ừ, Tiểu Ngang vừa gọi cho ông nội xong, thư ký Tống lập tức gọi cho Bùi gia, Bùi Chi Viễn cũng không có phản đối."

Lâm Mặc có chút ngạc nhiên, Bùi Chi Viễn sẵn sàng chấp nhận đồng tính? Nhưng nhanh chóng hiểu được, "Trước khi ông cụ nhà họ Giang vẫn còn sống, Tiểu Ngang học tập ở Giang gia, cũng chơi với Bùi Chi Viễn khá là tốt."

"Ha, khá là tốt, người đánh nhau cả ngày, xã hội đen trên đường đều biết." Lâm Trầm Phong tức giận nói, "Đại thiếu gia Bùi gia, đánh tới nỗi thành võ sĩ vô địch toàn thiên hạ, để cho Tiểu Ngang suýt chút nữa bị nhà trường đuổi học, chắc vui ha?"

Lâm Mặc phụt một tiếng bật cười, "Lời anh rõ bất công, rõ ràng là Tiểu Ngang gây chuyện để Bùi Chi Viễn dọn cho, liên lụy học bá trở thành giáo bá. Còn bị gọi người nhà đến nói chuyện, chào cờ hôm thứ hai đọc bản kiểm điểm trước toàn trường, vụ hài hước này không phải lan truyền rõ lâu ở Bùi gia hở."

"Khuỷu tay hướng chỗ nào vậy?" Lâm Trầm Phong liếc mắt nhìn Lâm Mặc, "Nhóc con kia là một con sói đuôi lớn, tinh ranh thực sự, có khi Tiểu Ngang bị bắt nạt còn không tự biết, còn tưởng rằng đối phương cực kì tốt."

"Ờ ờ ờ, anh nói cái gì cũng đúng." Lâm Mặc biết thừa đối phương là tên brocon, bình giấm có thể bị đổ bất cứ lúc nào.

Chỉ là Lâm Trầm Phong lại nhìn không quen, cũng không phủ nhận người kia cực kì ưu tú, "Nghe nói mấy năm nay hô mưa gọi gió ở nước ngoài, về mặt hợp tác, cậu ta là một đối tác rất tốt, lần này trở về chắc là có chuyện gì đó."

"Chuyện gì vậy?" Lâm Mặc hỏi.

Lâm Trầm Phong lắc đầu, "Không biết."

Lâm Mặc trầm mặc một chút, "Tóm lại tốt hơn Tần Uẩn rất nhiều, nhân phẩm Bùi Chi Viễn rất đáng tin cậy."

"Tất nhiên rồi, Bùi gia ít nhất cũng biết rõ gốc rễ, giao tình nhiều năm như vậy, chỉ cần có Lâm gia, Bùi Trí Viễn nhất định phải cân nhắc nên làm như thế nào. Họ Tần kia là cái thứ chó gì, cũng xứng so sánh với Bùi Chí Viễn? Nếu như lần này không phải ông cụ trong nhà không cho anh giở trò, anh nhất định phải để cho tên khốn họ Tần đó chịu đủ!"

Nhắc tới việc này, Lâm Trầm Phong liền âm tình không tốt, bản tính đại ma vương cáu kỉnh lập tức lộ ra, nghiến răng nghiến lợi nói.

Lâm Mặc vội vàng đỡ người xuống, nhân lúc không có người đi qua vội vàng đóng cửa phòng làm việc. Giờ vẫn đang ở công ty đó, hình tượng tan vỡ rồi, về sau làm sao thu phục chúng sinh được?

Chị đại đáng thương ngốc nghếch lo thúi ruột.

Quay đầu cùng đại ma vương mắng Tần Uẩn hơn nửa ngày, hai người cùng trút giận cho thoải mái, nhìn nhau cười.

Mà người em trai cưng quý giá nhất của bọn họ đang rượu thôi miên, lúc này đã cuộn tròn trên sô pha ngủ thiếp đi. Trước khi ngủ còn trộm mắng hai người, thực sự không chịu nổi tiếng cười phóng đãng của Lâm Mặc trong điện thoại, cậu cũng không biết vì sao đối phương lại cười vui vẻ như vậy, cậu còn chưa đủ buồn bã khổ sở hả?

Mấy người này, quá đáng rồi đó!

Sau khi ấm ức tức giận cúp điện thoại, Lâm Ngang ngồi trên ghế sô pha một lúc lâu, thở hắt mấy lần vẫn không bớt cáu, dứt khoát đổi ghi chú của Lâm Mặc trong danh bạ thành bà điên, và đổi Lâm Thần Phong thành chó điên.

Cứ như vậy, hai kẻ điên đứng cạnh nhau, xem ra dễ nhìn hơn rất nhiều.

Về phần Tần Uẩn, ngại quá, ai vậy trời?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top