Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

016. Tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

016. Tên

"Sao mãi chưa thấy về?"

Ăn xong bánh quy, Niên Vị Dĩ nghịch tablet một lúc, nhìn lên thì thấy mặt trời đã xuống núi, bóng tối dần buông.

Ngụy Tử Hư rời phòng mà không nói muốn đi đâu làm gì, Niên Vị Dĩ thì vui vui vẻ vẻ ở lại ăn đồ ngọt, ăn xong còn hút sạch bụi trên thảm, rất ra dáng vợ hiền dâu đảm. Không thấy Ngụy Tử Hư quay về, Niên Vị Dĩ coi như cậu phát hiện ra manh mối quan trọng và tự mình đi nghiên cứu, hoàn toàn không nghĩ là do cậu thấy phát chán cái bản mặt anh.

Cũng có thể Ngụy Tử Hư gặp bất trắc, cậu lang thang một mình ngoài kia rất dễ bị người khác đến cướp điểm. Nhưng Niên Vị Dĩ không lo lắng Ngụy Tử Hư chịu thiệt, anh tin rằng so với cậu anh càng dễ bị ức hiếp. Nếu Ngụy Tử Hư xảy ra chuyện anh cũng không làm gì, chẳng thà ngồi yên chơi điện tử ăn bánh quy.

Niên Vị Dĩ đẩy cửa ra, không có ai trong sảnh tầng một. Những người khác có lẽ đang ăn tối hoặc trốn trong phòng không chịu ra ngoài. Ráng chiều xuyên qua hành lang kính, như một dòng nước đường vàng nhạt sền sệt chảy vào trong phòng.

Niên Vị Dĩ bước xuống cầu thang, đi dạo dọc theo con đường đá. Khi đi ngang qua cửa phòng của Chu Đồng anh nghe thấy có tiếng người gọi mình.

"Này."

Anh nhìn lên, thấy Chu Đồng đứng dựa vào lan can, khẽ vẫy tay cười, đôi mắt quyến rũ lúng liếng. Niên Vị Dĩ gật đầu đáp lại, ánh mắt quay trở lại con đường bằng đá. Mặt đường gập ghềnh, được lát từ những mảnh đá hoa cương to nhỏ không đều, các khe hở phủ đầy rêu, là sự sống duy nhất tồn tại trong tòa nhà rộng lớn này.

Niên Vị Dĩ dùng đế giày di qua lại, lớp rêu bị tróc mất một mảng, lộ ra phần đất màu nâu đậm bên dưới.

Bùn đất?

Niên Vị Dĩ ngồi xổm xuống, ngón tay đào vào trong đất đến chừng một ngón thì khe hở giữa các viên đá trở nên hẹp hơn, không thể chen vào được. Mặt đất tầng một trừ con đường đá này thì tất cả đều là sàn bằng hợp kim 「1」 không thể phá hủy. Những tảng đá này không được kết dính bằng xi măng mà để cho rêu xanh lan rộng, cố định bằng hệ thống rễ cây, kết quả tạo thành một con đường đá mang phong cách đặc trưng của miền quê.

Nếu đây là đất tự nhiên, liệu nó có thông ra bên ngoài không?

Nhưng ngay lập tức Niên Vị Dĩ nhận ra đây là vấn đề vô nghĩa. Bỏ qua việc họ không tìm được công cụ đào xới, nhìn từ góc độ kiến trúc học, móng của một tòa nhà cao tầng không thể nông như vậy. Lớp đất này hẳn chỉ là vật trang trí, phía dưới là một mặt kín. Từ góc độ thường thức mà nói, Director cũng không thể mắc loại sai lầm cơ bản này. Trò chơi tiến hành được đến bây giờ, nếu có lối ra đặt trước mặt Niên Vị Dĩ anh sẽ tin rằng đó là một cái bẫy.

Niên Vị Dĩ chần chừ không đứng dậy, vân vê bùn đất trong tay, màu sắc đậm lại ẩm ướt, cho thấy thật lâu rồi chúng không được xới lên. Anh đưa lên mũi ngửi thử, không có bất kỳ mùi hương gì. Ý tưởng đào xuyên lòng đất để thoát ra là không thực tế, nhưng đối với Niên Vị Dĩ, bản thân đám bùn đất này có giá trị riêng...
"Cẩn thận!"

Trong khoảnh khắc thất thần, một giọng nữ gấp gáp vang lên khiến anh đột nhiên hoàn hồn, thấy một khúc cây cô đang lao về phía mình.

Anh vội vàng giơ tay lên che chắn, theo phản xạ nhắm mắt lại. Sau một lúc lâu, anh không cảm thấy bị vật gì nặng đè lên người, đồng thời có một người chạy đến bên cạnh, thở hổn hển hỏi: "Cậu có sao không?"

Niên Vị Dĩ mở mắt, khúc cây rơi ngay trước mặt cách anh chỉ mấy centimet, suýt chút nữa quy tiên luôn rồi. Tần Quy Xán đứng bên cạnh anh, có vẻ đã bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, vội vàng giải thích: "Tôi nhìn thấy trên mặt đất khu công viên trò chơi có viết mấy chữ nên định vịn cây đi vào, không ngờ nó đã mục nát, đụng vào liền gãy. Tôi thấy cậu đang ngồi ở đây... Vừa rồi thực sự quá nguy hiểm, cậu có bị thương không?"

"Không sao, không đập trúng tôi." Niên Vị Dĩ ngẩng đầu cười một cái, rồi lại cúi xuống quan sát khúc cây khô trên mặt đất. Chất gỗ không có gì khác thường, giống hệt các cái cây héo úa khác, rễ cây bị bao quanh bởi sàn nhà hợp kim, cây bị gãy ngang còn gốc vẫn nằm sâu trong lòng đất. Điều đặc biệt duy nhất là ở giữa có một cái hốc lớn, trong đó đặt một vật trang trí bằng thủy tinh, hiện tại đã vỡ thành ba mảnh, từ hình dáng lờ mờ nhìn ra hình dạng một con nhện.

Niên Vị Dĩ băn khoăn về ý nghĩa của vật thể này, có thể là biểu tượng may mắn của công viên giải trí. Lúc này có một người khác đi ngang qua hiện trường, sau đó phi nhanh như gió tới. Tiếng bước chân rất quen thuộc với Niên Vị Dĩ. Khi người nọ đến gần, anh cười an ủi:

"Tôi không sao, đừng lo–"
Ngụy Tử Hư không thèm liếc mắt đến anh, cúi xuống nhặt mảnh vỡ lên, dáng vẻ khóc không ra nước mắt.

Đây là tác phẩm điêu khắc thu nhỏ dựa trên hình dáng loài nhện xanh Phormictopus Cancerides từ rừng mưa Haiti, thiết kế trong suốt long lanh, sống động như thật. Dù không đề cập đến giá trị nghệ thuật của nó thì nó cũng mang một phần kỷ niệm: Đây là món quà đầu tiên Ngụy Tử Hư nhận từ fan hâm mộ! Trước đó họ đều tặng cho cựu đạo diễn Umbrella!

Đây chính là món quà đầu tiên Ngụy Tử Hư nhận được khi đạo diễn DEATH SHOW ba năm trước. Bề ngoài cậu không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì nhưng lại âm thầm đặt nó trong tòa nhà, trưng bày ở các vị trí khác nhau theo từng kỳ DEATH SHOW, tự hào không thể tả. Suốt những năm qua, người chơi đến rồi đi liên tục nhưng món quà vẫn nguyên vẹn không hề hư hỏng.

Kết quả là Niên Vị Dĩ vừa đến đã làm vỡ nó!

Ngụy Tử Hư tức chết mất!

"Bộ anh không có mắt à, sao không đỡ nó?"

"Ủa?" Niên Vị Dĩ không tin được: "Cậu muốn tôi dùng tay không chụp nó à? Tính mạng của tôi vừa bị cái cục thủy tinh này đe dọa đó!"

Ngụy Tử Hư tức giận chỉ vào khúc cây khô: "Đống gỗ này có gì mà nặng, đều mục nát hết cả rồi? Cùng lắm chỉ xước tí da tí thịt, đừng có nói quá lên!"

"Sao cậu có thể nói thế!" Niên Vị Dĩ đứng dậy, hất bay những mảnh vỡ trong tay Ngụy Tử Hư, chúng rơi xuống chân cậu, "Cậu quan tâm đến cái thứ này hơn cả sự an toàn của tôi? Tôi thấy là cậu đang cố kiếm chuyện đúng không?"

Ngụy Tử Hư chịu cú hất tay của anh, khóe miệng nhếch lên cười lạnh: "Biết tôi thích nó còn đập trước mặt tôi, anh có được dạy dỗ không? Ba mẹ anh ly hôn hay chết sớm vậy?"

Tần Quy Xán đối với việc hai người đang từ cãi lộn nhảy thẳng lên vấn đề giáo dục gia đình thì rất mông lung, mà Ngụy Tử Hư châm chọc người khác thực sự độc miệng, cô cũng nghe không nổi, lựa lời khuyên nhủ: "Này, hai cậu đừng cãi nhau nữa, ban đầu chỉ là chuyện nhỏ, mỗi người nhịn một chút mà cho qua nhé. Cây cũng do tôi làm gãy, không liên quan đến cậu ấy..."

"Dạy dỗ..."

Niên Vị Dĩ thì thầm, giọng hơi run rẩy. Tần Quy Xán thấy tâm trạng anh không ổn, quay đầu lại chỉ thấy anh cúi đầu nhìn mặt đất chằm chằm, đôi mắt đỏ ửng: "Ba mẹ tôi... Năm kia qua đời do nổ gas. Họ ra đi đột ngột, thật sự không còn ai dạy dỗ tôi nữa..."

Anh bộc lộ thẳng thắn khiến cả Tần Quy Xán và Ngụy Tử Hư sững sờ, nhưng Ngụy Tử Hư mất mặt, không muốn nhường, cứng đầu nói: "Ồ vậy đúng là không được dạy dỗ rồi. Anh đừng hòng giả vờ thảm thương, người khác chỉ thấy phiền chết đi được."

Ngụy Tử Hư tỏ vẻ cứng miệng nhưng hai chân lại chột dạ lùi về sau ba bước, quay người bỏ đi.

"Cái cậu này làm sao vậy?" Tần Quy Xán nhíu mày. Tướng mạo cô sắc bén, hơi có vẻ trách móc, cô dõi theo bóng lưng Ngụy Tử Hư một lúc rồi hòa hoãn lại, an ủi Niên Vị Dĩ: "Không phải lỗi của cậu, đừng bận tâm."

"Tôi biết." Niên Vị Dĩ hít một hơi, nhìn về phía công viên: "Vừa nãy chị bảo có phát hiện gì đó, dẫn tôi đi xem được không?"

"À, tất nhiên rồi, qua bên này." Tần Quy Xán có lẽ cũng muốn mau chóng đổi chủ đề, bước vào mô hình công viên giải trí. Niên Vị Dĩ đứng sau lưng cô, nhân lúc cô không chú ý cúi người nhặt ba mảnh vỡ lên cất vào túi.

"Chính là cái này."

Tần Quy Xán dẫn Niên Vị Dĩ đến chỗ bệ của vòng quay ngựa gỗ 「2」 trong công viên. Mặt sàn của toàn bộ mô hình làm bằng hợp kim, không có bất kỳ mối nối hay khe hở nào. Mô hình vòng quay ngựa cực kì lộng lẫy, bên ngoài sơn màu sắc rực rỡ chói mắt người nhìn, không kém gì phiên bản thực tế trong công viên bình thường.

Ban đầu Niên Vị Dĩ không phát hiện được gì, đến khi Tần Quy Xán chỉ hoa văn trên cái bệ, anh cúi đầu xem xét kỹ lưỡng mới nhìn ra dấu vết.

Phần bệ bị che khuất có chữ viết, là kiểu chữ được khắc trên bề mặt.

"Hứa Tuệ Phương, năm 2020 ngày mùng 8 tháng 7." Niên Vị Dĩ nhẹ nhàng đọc lên.

"Hình như là tên người?" Tần Quy Xán hỏi.

Niên Vị Dĩ vuốt cằm: "Có vẻ vậy. Nhưng tôi không biết người này, cũng chưa từng nghe thấy cái tên này trong trí nhớ. Chị thì sao?"

Tần Quy Xán lắc đầu.

"Mà ngày này... Năm 2020, đó không phải là hai năm trước sao?"

Tần Quy Xán bày tỏ quan điểm: "Một cái tên xa lạ và mốc thời gian không rõ nghĩa, thông tin có được quá ít. Mà vị trí của những chữ này khá rõ ràng, chỉ cần chú ý một chút là có thể phát hiện, không bị cố tình che giấu. Thành thật mà nói, tôi cảm thấy nó không liên quan nhiều đến việc thoát khỏi DEATH SHOW."

"Rất khó nói." Niên Vĩ Dĩ không dám gật bừa, Director độc ác và thú vị hơn họ tưởng tượng. Tên người này cùng mốc thời gian trong quá khứ được khắc gần nơi ngủ của họ, chẳng nhẽ chúng thực sự không có ý nghĩa gì sao?"

Niên Vị Dĩ: "Manh mối quá ít. Cần tìm được thêm những chữ viết tương tương mới có thể đưa ra được phỏng đoán sơ bộ.

"Ừ." Tần Quy Xán tán thành: "Tôi sẽ bảo mọi người để họ chú ý."

"Có vẻ cậu không quá hòa hợp với đồng đội của mình?"

Sau khi rời khỏi công viên, Ngụy Tử Hư vội vàng về phòng mình, đúng lúc này có tiếng nói truyền đền từ trên đầu, cậu ngẩng lên nhìn.

Chu Đồng ghé vào lan can ban công nhìn xuống Ngụy Tử Hư: "Lời cậu nói cũng hơi quá đáng đấy, không xin lỗi đồng đội à?"
"Do anh ta sai trước." Ngụy Tử Hư nói.

Giọng điệu đương nhiên của cậu khiến Chu Đồng thấy khó chịu.

"Cậu quá ích kỷ. Tuy hoàn cảnh hiện tại đặc biệt nhưng cậu cũng không có quyền lấy người khác ra trút giận."

"Cô Chu," Ngụy Tử Hư không kiên nhẫn nói: "Như cô nói, bây giờ là hoàn cảnh đặc biệt, phiền cô quan tâm đến chính mình trước, đừng can thiệp vào việc của người khác."

"Tôi chắc chắn có thể tự chăm sóc bản thân!" Chu Đồng lớn giọng, sau đó nhận ra tâm trạng mình không ổn, nhanh chóng kiềm chế cơn giận: "May mà tôi không gia nhập đội của các cậu, nếu không tôi đã bị anh hại chết trong 'Thiên hạ vô địch' rồi."

Ngụy Tử Hư nghe thấy thế nở nụ cười: "Phải là may mắn vì cô không tham gia, không thì đội chúng tôi cũng không được hạng nhất."

Chu Đồng cau mày hừ một tiếng, cảm thấy mình đang lãng phí thời gian trò chuyện với Ngụy Tử Hư.

"E rằng cậu vui mừng không được bao lâu đâu."

Niên Vị Dĩ về đến phòng, đầu vẫn suy tư về cái tên và ngày tháng. Trời đã tối đen, đột nhiên có tiếng gõ cửa sau lưng anh.

"Là tôi, mở cửa đi."

Niên Vị Dĩ nhận ra tiếng Chu Đồng, bước tới mở cửa. Anh ân cần hỏi han: "Chào buổi tối, vừa dùng bữa xong à?" Trong khi nói, anh đứng chặn cửa, không có ý định mời cô vào trong.

Chu Đồng đứng ngoài cửa, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh: "Vào rồi nói được không?"

"À..."Niên Vĩ Dĩ kéo dài giọng, bất đắc dĩ dịch ra một chút: "Vào đi."

Chu Đồng bước vào góc phòng, đứng khoanh tay, tư thế này vừa tăng cường phòng bị vừa nâng cao vòng một, khe ngực quyến rũ đến mức không thể nói rõ liệu cô ta có ý đồ gì khác không.

"Anh cân nhắc đến đâu rồi?"

"Cân nhắc cái gì?" Niên Vị Dĩ hỏi.

Khóe miệng Chu Đồng hơi nhếch lên, Niên Vị Dĩ bây giờ mới nhận ra cô vẫn trang điểm rất dày dù đã là đêm hôm khuya khoắt,

"Đừng giả vờ không biết. Tên Ngụy Tử Hư này cực kỳ thận trọng, ban ngày khó mà tìm được sơ hở, chỉ có thể tấn công vào ban đêm khi cậu ta ngủ say. Anh dùng thiết bị chuyển đổi xâm nhập phòng cậu ta, tôi dùng kỹ năng làm cậu ta trọng thương, khiến cậu ta mất đi năng lực hành động. Như vậy anh không cần lo lắng bị cậu ta âm mưu hãm hại trong trò chơi, trong trường hợp xếp hạng cuối cùng còn có thể đẩy cậu ta vào DEATH THEATER, bảo toàn tính mạng của mình.

Niên Vĩ Dĩ một bên nghe kế hoạch, một bên phân tích tính khả thi, đặt vấn đề: "Tôi xử lý đồng đội thì lúc tham gia trò chơi sẽ chỉ có thể dựa vào bản thân, không phải quá nguy hiểm cho tôi sao?"

Chu Đồng cười một tiếng giễu cợt: "Dù sao vẫn tốt hơn có người đâm sau lưng. Lấy ví dụ trò chơi hôm nay đi, không có Ngụy Tử Hư anh vẫn có thể lấy được một vị trí trung bình. Đều do Mick nhát gan nên Ngụy Tử Hư mới may mắn giành được vị trí đầu, lỡ mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì đến cái mạng anh cũng chẳng còn. Suy nghĩ kỹ đi, dựa vào bản thân không phải càng an tâm hơn so với dựa vào Ngụy Tử Hư sao? Hơn nữa đội của tôi cũng sẽ giúp anh, không cần quá lo lắng."

"Cũng có lý." Niên Vị Dĩ nhớ lại chuyện gì đó, biểu cảm bất mãn: "Ban đầu tôi không muốn động đến cậu ta, nhưng cậu ta khinh người quá mức. Nhất định là thấy tôi hiền lành dễ bắt nạt nên lấy tôi ra giải tỏa căng thẳng. Chỉ riêng ngày hôm nay đã mắng tôi hai lần, chẳng biết ngày mai trong trò chơi cậu ta còn làm gì tôi nữa."

Sau khi lải nhải một hồi, Niên Vị Dĩ im lặng mấy phút, rốt cục nói ra câu Chu Đồng muốn nghe nhất.
"Chúng ta hợp tác đi. Đêm nay đến phòng Ngụy Tử Hư lúc nào?"

===

Chú thích:

1 hợp kim là một chất có cấu tạo từ 2 nguyên tố trở lên. Trong đó có một nguyên tố kim loại chính và 1 hoặc nhiều nguyên tố kim loại hay phi kim khác.

2 vòng quay ngựa gỗ:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top