Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

017. The Tower

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

017. The Tower

"Lá bài của tôi là 'The Tower' như kỹ năng cụ thể không giống những gì trước đây tôi nói với Ngụy Tử Hư.

"Kỹ năng thật sự là: Một món vũ khí và không gian lưu trữ. Sau khi kích hoạt 'The Tower' lần đầu, thiết bị của tôi sẽ tạo ra một tọa độ ngẫu nhiên cập nhật hai phút một lần, có lẽ là để ngăn người khác nhìn trộm. Nếu tìm được tọa độ kịp thời tôi sẽ lấy được vũ khí của mình. Tất nhiên về sau không cần phải mất công như vậy, có thể chỉ định tọa độ cất giữ vũ khí, tiện lợi cho việc sử dụng."

Chu Đồng vừa nói vừa lại gần bàn làm việc. Cô cong người về phía Niên Vị Dĩ, dùng ngón tay trỏ vẽ một ô vuông trên bàn: "Ví dụ như tọa độ này, (7.3.2, 1.5.6), tôi đã chỉ định trước khi tới đây."

Niên Vị Dĩ nhìn bàn sách không rời mắt, không mảy may chú ý đến bộ ngực cao vút bị dí trước mặt.

Khi Chu Đồng đọc cặp tọa độ này lên, một hộp vuông đột nhiên xuất hiện trên mặt bàn. Từ vị trí trung tâm nó bắt đầu vỡ ra và thu dần về hai bên, để lộ một khẩu súng ngắn ổ xoay 「1」.

Chu Đồng lấy súng ra, đẩy ổ đạn cho Niên Vị Dĩ nhìn, bên trong chứa đủ 6 viên đạn.

Thân súng bóng loáng, ánh lên màu kim loại, được Chu Đồng cẩn thận cầm chặt trong tay. Đây là lần đầu tiên Niên Vị Dĩ thấy một khẩu súng thật, trong lòng thầm cảm thán không hổ là công cụ giết người, chỉ nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận được sát khí mạnh mẽ.

"Director thực sự hiểu chúng ta, tôi nhận ra điều đó từ khi có được khẩu súng này." Chu Đồng hai tay cầm súng, nhắm thẳng vào trán Niên Vị Dĩ rồi thực hiện một động tác giả: "Bạn trai cũ của tôi là một tay buôn lậu súng ống, lúc đó tôi theo anh ta cũng học được một ít, nhưng đã từ rất lâu rồi, không biết độ chính xác có giảm không."

Bị họng súng đen ngòm chỉ vào, lòng bàn tay Niên Vị Dĩ ướt đầm mồ hôi. Tuy nhiên anh chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng đạn bắn xuyên qua cơ thể người nên cảm giác căng thẳng trong lòng không đủ mãnh liệt, ngược lại còn có cảm xúc hưng phấn khó giải thích.

"Kế hoạch triển khai như thế nào?" Niên Vị Dĩ hỏi.

"Chúng ta đợi đến khoảng 2 giờ sáng, thời gian con người ngủ sâu nhất, sau đó anh mở cửa phòng của Ngụy Tử Hư, tôi sẽ vào và tặng cậu ta một viên đạn."

Chu Đồng nhìn thấy ánh mắt hoang mang thoáng qua gương mặt Niên Vị Dĩ, cười khẽ: "Tôi không giết cậu ta, giữ lại mạng sống để còn ngăn giúp anh một lần DEATH THEATER. "

Niên Vị Dĩ bình tĩnh lại, lắc đầu: "Tôi không lo cái này mà là tiếng nổ súng rất lớn, người khác nghe thấy thì sao?"

"À, anh lo ngại tiếng ồn?" Chu Đồng hơi ngạc nhiên: "Tôi có ống giảm thanh 「2」."

"Còn một vấn đề nữa." Niên Vị Dĩ cau mày: "Cô không giết Ngụy Tử Hư, nếu ngày mai cậu ta kể cho người khác về vũ khí của cô và chuyện hợp tác giữa hai chúng ta thì chúng ta sẽ gặp bất lợi."

Bây giờ Chu Đồng mới nghĩ đến điểm này: "Ầy... Đúng thật, nhưng cũng không có cách nào khác, anh nghĩ sao?"

"Có một cách." Niên Vị Dĩ nhếch mép: "Cô bắn vào hai chân ngăn cản cậu ta hành động, tôi sẽ tìm cơ hội cắt đứt dây thanh quản 「3」 của cậu ta, không cho cậu ta thốt ra một chữ nào. Chiều nay cô trông thấy tôi nhặt mảnh thủy tinh vỡ đúng không? Tôi sẽ tận dụng nó."

Nhân lúc Tần Quy Xán quay người Niên Vị Dĩ đã nhanh chóng nhặt mảnh vỡ và cất vào trong túi. Chu Đồng có nhìn thấy, nhưng thủy tinh vừa nhỏ vừa dễ vỡ, không thể gây ra vết thương chí mạng, khiến người khác không nắm bắt được mục đích của anh, bây giờ Chu Đồng mới ngộ ra.

"Haha, đúng là không trông mặt mà bắt hình dong được nhỉ, anh cũng tàn nhẫn đấy." Chu Đồng dò xét Niên Vị Dĩ một lần nữa: "Thành thật mà nói, tôi khá ngần ngại khi hợp tác với anh. Nếu anh ngay lập tức đồng ý kế hoạch của tôi, tôi nhất định sẽ nghi ngờ anh có âm mưu khác. Trong này có một viên đạn dành sẵn cho anh. Nhưng có vẻ anh đã suy nghĩ cẩn thận và nghiêm túc đối phó Ngụy Tử Hư. Tôi không chọn sai người."

"Gì cơ, hóa ra cô còn đề phòng tôi?" Niên Vị Dĩ không vui, liếc mắt qua ổ đạn.

Chu Đồng thả lỏng tay: "Đừng quá tin tưởng người khác. Tôi khuyên anh nên thận trọng hơn, ban ngày bị Ngụy Tử Hư lợi dụng, ban đêm lại tùy tiện mở cửa cho tôi vào, lòng cảnh giác quá thấp, sớm muộn cũng gặp rắc rối."

Lời Chu Đồng nói đều là sự thật, nhưng Niên Vĩ Dĩ vẫn rất để ý việc người khác nói mình thiếu đầu óc, tức giận ngồi xuống ghế không nói thêm câu nào.

Chu Đồng nhìn bóng lưng Niên Vị Dĩ, bật cười, nhẹ nhàng đặt khẩu súng lên bàn, vén mái tóc dài ra đằng sau rồi ngồi lên giường Niên Vị Dĩ. Sau khi hai người thừa nhận thẳng thắn với nhau, Chu Đồng dường như thả lỏng hơn nhiều.

"Còn ba tiếng nữa mới đến hai giờ."

Chu Đồng ngả người ra sau, tay chống trên nệm, hai chân bắt chéo, vớ màu da trên đùi như hai con rắn gợi cảm uốn quanh một chỗ. Mái tóc dài qua bả vai, xương quai xanh như ẩn như hiện, quyến rũ mời gọi Niên Vị Dĩ: "Chúng ta làm chút việc giết thời gian đi."

Niên Vị Dĩ gác cằm lên lưng ghế, ngẩn người ngắm bức tường, chỉ bừa một cái tablet trên bàn: "Cô vào cửa hàng ứng dụng tải game đi."

"Ai thèm chơi game chứ. Tôi muốn chơi cái khác nha..." Chu Đồng cố ý dùng giọng mũi, khiến Niên Vị Dĩ nghi ngờ trong lòng có phải cô ta bị bệnh lao không.

"Có gì thú vị hơn chơi game giết thời gian à..." Niên Vị Dĩ mất kiên nhẫn quay đầu, hai mắt mở to khi nhìn thấy Chu Đồng.

Chu Đồng đắc ý ngửa mặt lên, tiếp tục phát ra hormone giống cái.

Niên Vị Dĩ vội vã đi đến trước mặt cô.

"Ai cho cô ngồi lên giường tôi?"

"Hả?" Chu Đồng mờ mịt.

"Về giường cô mà ngủ đi." Niên Vị Dĩ đuổi người, sau đó chỉnh lại ga giường bị nhăn.

Chu Đồng bị ngó lơ, biểu cảm xấu hổ, quay người đi ra cửa. Tay cô vừa chạm vào chốt cửa, do dự một lát lại buông ra: "Hành động riêng lẻ dễ xảy ra chuyện, trước hai giờ chúng ta vẫn nên ở chung đi."

Lúc cô xoay người lại thì thấy Niên Vị Dĩ đã sớm chui vào chăn, bọc mình thành cái bánh chưng để phòng ngừa cô ngồi lên giường của mình, hướng mặt vào tường. Chu Đồng nhướn mày, vừa tức giận vừa buồn cười, tiện tay lấy một chiếc tablet tải game. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô chung phòng với đàn ông lúc nửa đêm mà lại ngồi chơi game.


Hai giờ, Niên Vị Dĩ và Chu Đồng rón rén đến cửa phòng của Ngụy Tử Hư, nín thở nghe ngóng, không thấy bất kỳ động tĩnh nào bên trong.

Niên Vị Dĩ dùng mật mã mở cửa, căn phòng tối thui, chỉ có ánh sau yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Ngụy Tử Hư nằm nghiêng trên giường, chăn phập phồng theo nhịp thở, dường như đã ngủ say.

"Được rồi, nổ súng đi." Niên Vị Dĩ nói với Chu Đồng.

Niên Vị Dĩ nhìn Chu Đồng lắp ống giảm thanh vào nòng súng: "Cố gắng tránh bắn trúng động mạch chủ 「4, nếu không máu chảy quá nhiều sẽ thấm xuống thảm, lúc chúng ta đi ra ngoài có thể để lại dấu chân máu.

"Sao có thể để lại nhiều như vậy? Anh đừng lừa tôi." Chu Đồng nửa tin nửa ngờ.

"Lượng máu trong cơ thể là 4000ml, đủ để ngấm qua toàn bộ giường và nêm của cậu ta mà vẫn còn dư. Đồng thời vải vóc có khả năng hút nước, sẽ không ngừng thấm máu của cậu ta, vắt ra cũng phải được mấy chậu. Cậu ta sẽ dần bị hút khô trong giấc mộng, nghĩ lại cũng thật đáng thương."

Tay Chu Đồng hơi run rẩy, "Vậy- vậy cũng không còn cách nào khác. Anh đã nhìn thấy Tống Hà chết đến thê thảm rồi, chúng ta không hành động thì sẽ giống ông ta mất!"

"Đúng vậy nhỉ, chúng ta cũng do hoàn cảnh ép buộc." Niên Vị Dĩ nhìn xuống, biểu lộ cảm giác tội lỗi: "Nhưng nếu chúng ta được cứu, Ngụy Tử Hư bị thương có thể dẫn đến tàn tật suốt đời, không thể trở về cuộc sống bình thường nữa."

"Bây giờ nói chuyện này có ích gì! Ai thèm quan tâm đến tương lai của cậu ta... Tất cả đều là vì chúng ta, vì chúng ta..." Chu Đồng thì thào nhắc đi nhắc lại câu này, Niên Vị Dĩ thấy môi cô ta tái nhợt, phải bắn một người tay không tấc sắt gây áp lực rất lớn cho cô ta.

"Ưm..." Ngụy Tử Hư bị tiếng ồn làm phiền, trở người lại.

Chu Đồng cuống quít giơ súng lên, ngón tay quơ loạn những mãi không tìm thấy cò súng đâu.

"Để tôi!" Niên Vị Dĩ nhanh tay đoạt súng, nhắm vào đầu Ngụy Tử Hư.

Ồn ào lần này đủ để đánh thức Ngụy Tử Hư, cậu lập tức ngồi dậy bật đèn lên, nhìn thấy Niên Vị Dĩ và Chu Đồng cùng đứng cạnh cửa, Niên Vị Dĩ tay cầm súng chỉ vào mình. Ngụy Tử Hư kinh hãi, giơ hai tay lên, cố gắng giữ bình tĩnh mở lời: "Bỏ súng xuống trước đã, có gì từ từ nói."

"Ồ.. Ngụy Tử Hư, lúc cậu lấy tôi làm tiền đặt được sao không đề cập tới 'Có gì từ từ nói'?" Giọng điệu Niên Vị Dĩ tàn nhẫn.

Ngụy Tử Hư căng thẳng nhìn anh: "Là vì chuyện đó à? Tôi có kế hoạch riêng của mình, không phải kết quả cũng rất tốt sao?"

Niên Vị Dĩ cười lạnh: "Vâng, cho nên bây giờ tôi vẫn còn sống. Cậu nói có kế hoạch riêng nhưng cậu chưa bao giờ quan tâm đến tôi phải không? Trong trò chơi cậu dùng tôi chắn mạng, bên ngoài lại trút giận lên tôi. Ngụy Tử Hư, cậu quá ích kỷ, nếu bây giờ tôi không giết cậu thì không biết có thể sống sót qua ngày mai không."

"Chuyện đó–" Ngụy Tử Hư nóng lòng giải thích.

"Cậu còn nói tôi không được dạy dỗ, cậu quen biết gì ba mẹ tôi? Họ đột ngột qua đời, tôi luôn tránh nhớ tới, tôi nhường nhịn một bước không có nghĩa là cậu có quyền xúc phạm họ."

"Được rồi, tôi biết rồi, anh bình tĩnh—" Ngụy Tử Hư không dám thở mạnh, mồ hôi lạnh túa ra.
"Tôi bình tĩnh không nổi! Kết thúc đi!" Niên Vị Dĩ giận giữ quát một tiếng, ném khẩu súng cho Ngụy Tử Hư. Ngụy Tử Hư tiếp được súng, lên đạn mượt mà, bắn hai phát về phía cạnh Niên Vị Dĩ. Nien Vị DĨ chỉ thấy họng súng tóe lửa, phát ra một luồng khói trắng, anh ngay lập tức bịt chặt miệng Chu Đồng.

Hai đầu gối Chu Đồng bị bắn nát, máu chảy ồ ạt, tiếng kêu đau đớn bị Niên Vị Dĩ chặn lại trong cổ họng. Vết thương đau nhức kịch liệt, cộng thêm thiếu oxi trong thời gian dài nên Chu Đồng chỉ giãy dụa được một lúc rồi ngoẹo đầu bất tỉnh.

Ngụy Tử Hư bỏ súng xuống, rời giường vận động tay chân một chút, trào phúng nói với Niên Vị Dĩ: "Bày trò đủ chưa?"

Niên Vị Dĩ ôm Chu Đồng ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Ngụy Tử Hư, cười hí hửng: "Đạo diễn Ngụy quá khen."

Ngụy Tử Hư đi đến trước mặt anh: "Diễn xuất quá lố."

Niên Vị Dĩ cãi lại: "Vai phụ của cậu cũng giả tạo không kém."

Chân Chu Đồng chảy máu không ngừng, thấm hết vào quần của Niên Vị Dĩ. Cảm giác ẩm ướt làm anh khó chịu, ghét bỏ đẩy Chu Đồng sang một bên, mình thì đặt mông ngồi lên thảm của Ngụy Tử Hư.

"Cậu nổ súng rất quả quyết, không thương hoa tiếc ngọc chút nào." Niên Vị Dĩ nhìn thoáng qua đầu gối thảm thương của Chu Đồng, hỏi: "Vì sao không bắn vào đầu?"

"Bắn trúng đầu sẽ chết." Ngụy Tử Hư nói với giọng điệu đùa giỡn, "Người chết không xem DEATH THEATER được."

"Cậu thật sự thích DEATH THEATER nhỉ."

Ngụy Tử Hư không trả lời, cúi người kiểm tra vết thương trên chân Chu Đồng. Bây giờ cậu rất gần với Niên Vị Dĩ, khẩu súng trong tay ấn thẳng lên đùi Niên Vị Dĩ. Niên Vị Dĩ đột nhiên nghĩ nếu như vừa rồi Ngụy Tử Hư chĩa súng vào mình, chắc chắn anh sẽ bị bắn thủng chân, tính mạng nguy hiểm. Nhưng chẳng hiểu sao, thời điểm Ngụy Tử Hư nổ súng, anh hoàn toàn tin tưởng Ngụy Tử Hư sẽ chỉ bắn Chu Đồng, thế là thân thể tự động phối hợp với động tác của Ngụy Tử Hư. Rõ ràng bọn họ chưa có bất kỳ cơ hội nào thảo luận trước hành động đêm nay.

Nghĩ đến đây, Niên Vị Dĩ hỏi: "Cậu đã chuẩn bị từ trước rồi? Không sợ tôi bắn thật à?"

Ngụy Tử Hư buồn cười nhìn anh, ngón trỏ miết một vòng xung quanh cò súng rồi đặt nó vào tay anh.

Niên Vị Dĩ luống cuống đỡ lấy, sợ cướp cò 「5」.

"Đây hẳn là lần đầu tiên anh cầm một khẩu súng thật." Ngụy Tử Hư nói, "Anh còn không biết cách lên đạn."

"Thêm nữa, sức giật của súng lục lớn, khi bắn cần cầm súng bằng cả hai tay, nếu không họng súng thiếu ổn định sẽ lệch khỏi mục tiêu, rất khó bắn trúng.

Niên Vị Dĩ cái hiểu cái không: "Ồ... Sao cậu biết rõ vậy, cậu không phải là đạo diễn à?"

"Tôi từng quay phim cảnh sát bắt cướp." Ngụy Tử Hư hời hợt giải thích.

Mùi máu tươi trong phòng ngày càng nồng, Niên Vị Dĩ hé một khe cửa nhìn ra ngoài, không có ai chú ý đến động tĩnh tại nơi này. Anh đóng cửa lại, hỏi Ngụy Tử Hư: "Cậu tính làm gì bây giờ, để cô ta ở lại đây?"

"Tất nhiên là không." Ngụy Tử Hư nhìn Chu Đồng suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Ban đầu tôi định để anh dùng kỹ năng 'The Devil' thôi miên cô ta, khi tỉnh dậy sẽ nghĩ hung thủ là kẻ khác. Nhưng anh chỉ thôi miên được một người, dùng cho cô ta quá lãng phí. Bây giờ chỉ còn cách chuyển cô ta lên tầng ba, anh tới 'Phòng giải trí' lấy một ít băng vải băng bó cho cô ta, giúp cô ta chống cự nổi đến trò chơi ngày mai."

"Được."

Thế là Ngụy Tử Hư cõng Chu Đồng, Niên Vị Dĩ theo sau hứng máu, cẩn thận từng li từng tí đi lên tầng ba.

Niên Vị Dĩ ngắm bóng lưng Ngụy Tử Hư, toàn bộ nghi hoặc trong 'Thiên hạ vô địch' đã sáng tỏ. Ngụy Tử Hư bổ sung quy tắc 'Black Jack' ép Mick nhận thua, thực ra không cần phải đánh cược mạng sống của Niên Vị Dĩ. Nhưng cậu vẫn làm, bởi vì mục tiêu của cậu không phải Mick, mà là Chu Đồng.

Từ lúc nảy sinh mâu thuẫn trong việc lập đội, Ngụy Tử Hư biết Chu Đồng bất mãn với mình bèn cố ý để lộ sơ hở, mà sở hở này chính là Niên Vị Dĩ. Khi Chu Đồng tìm đến Niên Vị Dĩ bàn mưu tính kế, anh đã mơ hồ đoán được. Tuy nhiên anh không ngờ Chu Đồng sẽ chọn tấn công trực tiếp Ngụy Tử Hư, có lẽ Ngụy Tử Hư cũng không nghĩ tới mới trò chơi thứ nhất đã khiến cô ta bùng nổ. Đáng tiếc là kế hoạch ban đầu của Chu Đồng lại phản ngược lại chính cô ta.

Nhưng Ngụy Tử Hư không giải thích cho Niên Vị Dĩ một lời nào, chẳng lẽ không sợ Niên Vị Dĩ phản bội sao? Niên Vị Dĩ gần gũi Chu Đồng, trong tay có vũ khĩ, nếu có khâu nào xảy ra sai sót thì cậu ta sẽ thất bại hoàn toàn. Người cẩn thận như Ngụy Tử Hư liệu có thật sự tin tưởng một người xa lạ đến vậy?

Kết luận lại, Ngụy Tử Hư rõ ràng vẫn nhớ anh.

Đã vậy sao phải vờ như không quen biết, có điều gì khó nói sao?

Nhưng sự im lặng của Ngụy Tử Hư ít nhất đã truyền cho anh một thông điệp:

Không nên hỏi.

===

Chú thích:

1 Súng ngắn ổ xoay là loại  có hộp đạn kiểu ổ xoay, thông thường chứa 6 viên vì thế thường được gọi là súng lục, nhưng cũng có thiết kế sử dụng nhiều đạn hơn. Đây là loại  cá nhân, kích thước nhỏ, nhẹ, hộp đạn quay 6 lỗ (hoặc 5, 8, 10, 12), trong đó luôn có một ngăn chứa đạn ở vị trí đồng trục với nòng súng. Súng có khả năng sát thương ở cự ly ngắn, từ 25m đến 70m tùy theo độ dài nòng súng và cấu tạo đạn.

2 Ống giảm thanh, hay còn gọi là nòng giảm thanh là bộ phận tùy chọn thêm của súng, được gắn trước nòng của đa số các loại súng. Nòng giảm thanh làm giảm áp suất và nhiệt độ của luồng khí nóng sinh ra trong nòng súng, giúp vũ khí khai hỏa ở độ ồn thấp hơn mức bình thường. Nó có tác dụng làm giảm đi đáng kể âm thanh do  tạo ra khi bắn (âm thanh đập , âm thanh đầu đạn tách khỏi vỏ, âm thanh đạn vụt ra).

3 Dây thanh quản (dây thanh âm) là các dây cho phép cơ thể tạo ra các phát âm cũng như bảo vệ đường thở, ngăn chặn thức ăn, thức uống và nước bọt xâm nhập vào khí quản.

4 Động mạch chủ là động mạch chính và lớn nhất trong cơ thể người, có hình cây gậy, bắt nguồn từ tâm thất trái của tim chạy một vòng chữ U lên ngực trên và kết thúc quanh vùng rốn, nơi nó chia ra làm 2 động mạch nhỏ hơn. Động mạch chủ nhận và phân phối máu tới mọi bộ phận của cơ thể qua hệ tuần hoàn.
      Chu Đồng bắn vào chân nên chắc ý Niên là động mạch chính chi dưới:

5 cướp cò: làm cho đạn phát nổ sớm ngoài ý muốn, trong khi chưa định bắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top