Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ashes of time

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Lưu ý: Truyện có đề cập đến việc nam có "tử cung" và tình tiết gọi nhân vật nam là "chị", bạn đọc nhạy cảm xin cân nhắc

Chữ in đậm là lời thoại của phim
———

Sau ngày hôm đó, tôi in bức ảnh chụp ba và mẹ ra bằng chất liệu giấy tốt nhất, bỏ nó vào khung ảnh đẹp và tốt nhất, đặt trên bàn học và bàn máy tính của tôi.

Cũng kể từ ngày đó trở đi, ba vẫn luôn nói với tôi, đừng đánh LOL.

Sau này khi lớn hơn, tôi hỏi ông ấy, không phải lúc stream ba cũng chơi à.

Ông ấy nói, cái đó khác, ba của con không còn là tuyển thủ chuyên nghiệp nữa.

Linh cảm trong tôi bị câu nói này của ba đánh thức, đầu óc bỗng chốc được đả thông, ồ, hóa ra tôi cũng có thể trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp.

Năm lớp 7, tôi chơi Valorant, chơi cực kỳ giỏi, tôi vô cùng phấn khích khoe với ba thành tích của mình, nhưng sau lưng lại âm thầm từ chối tất cả lời mời đến test trình độ của các đội tuyển. Cùng lúc, tôi lại leo tới rank LOL leo đến rank Cao thủ, tôi chụp màn hình thành tích của mình, bỏ chúng vào một file, sau đó bắt đầu lén lút lựa lựa, chọn chọn, xem xem mình sẽ đến đâu để test.

Ngày đó Xun nhắn tin riêng với tôi, bàn về chuyện ID.

Ừ, đến tận lúc đó tôi vẫn chưa có một cái ID tử tế nào.

Trước ngày sinh nhật 15 tuổi một ngày, tôi xem bộ phim điên ảnh nổi tiếng nhất cách đây năm mươi năm, tên là Đông Tà, Tây Độc.

Ngày hôm sau là sinh nhật tôi, ba tôi đi lấy bánh kem, chú Cao ngồi kế bên tôi, vừa cắn hạt dưa vừa kể chuyện xưa. Chú ấy vừa mở miệng, tôi liền có cảm giác như mình vẫn còn lạc giữa bão cát trong màn hình hôm qua, không thể tỉnh lại.

"Xét về tuổi tác, chú giờ cũng bốn mươi có lẽ rồi, bốn mươi năm qua, có rất nhiều chuyện chú không muốn nhắc tới, cũng có nhiều người, chú không còn muốn gặp lại."

Chú Cao nói, ngày cháu chào đời, người đầu tiên cháu nhìn thấy không phải mẹ cháu.

Tôi hỏi, vậy là ai ạ.

Chú ấy nói, là chú.

Lúc ấy tôi rất hoảng, nói vậy chẳng phải cháu xong đời rồi hở, con nít mới sinh nhìn thấy ai đầu tiên thì sau này sẽ rất giống người đó, lẽ nào sau này cháu phải sống với gương mặt già hơn tuổi thật vài chục tuổi ư. Chú ấy bị tôi chọc cười, cười một lúc lâu, sau đó bảo tôi hỏi cái gì nghiêm túc hơn đi. Tôi thở dài một hơi, hỏi, chẳng lẽ mẹ cháu chưa từng liếc nhìn cháu lấy một lần sao ạ.

Chú ấy nói mẹ tôi lúc đó nhắm mắt lại không dám nhìn, nói nhìn rồi sẽ không kiềm được mà giữ tôi lại.

Tôi hỏi, chắc rất đau chú nhỉ.

Chú nói cũng may có thuốc tê.

Tôi nói, lòng, ý cháu là đau lòng.

Chú cúi đầu nắm hạt dưa, nói, đau điếng.

Chú nói với biết, năm mẹ tôi mang thai, cũng là năm cuối cùng ba tôi thi đấu LPL, trong vòng một năm ấy, ba và mẹ tôi chưa từng gặp nhau lấy một lần. Mẹ tôi ở khách sạn, gạt ông bà ngoại nói đội tuyển cử ông ấy đi học tập, suốt mấy tháng đó, rất nhiều người tới thăm ông ấy, ngoại trừ ba tôi. Chú Cao hỏi, mẹ tôi nói, ông ấy và ba tôi đã gặp mặt nhau lần cuối, từ đó về sau, cả hai sẽ không gặp lại nhau nữa.

Ông ấy nuôi dưỡng tôi bằng xương máu của mình, dùng mười tháng mang thai bù đắp cho thời gian không thể bên tôi sau này, mà ba tôi, lại dùng quãng đời còn lại, bù đắp cho mười tháng mẹ tôi mang thai ấy.

Bọn họ đều là những người rất can đảm, họ dành một phần sự can đảm ấy cho trò chơi, một phần cho ly biệt, cuối cùng, là dành những gì còn sót lại để hoài niệm.

"Mùa Xuân hằng năm, hoa Đào ở quê nhà nở rộ vô cùng rực rỡ, ta muốn trước khi ta mù, có thể quay về ngắm nhìn nó một lần."

"Thời điểm rời đi ta mới biết được, nơi này vốn dĩ không có hoa Đào, Hoa Đào hóa ra là tên của một nữ nhân."

Tôi quay đầu hỏi A Bân bên cạnh, lúc mẹ mang thai cháu, ba cháu vẫn sống tốt chứ. A Bân nói ba tôi thoạt nhìn rất bình thường. Tôi bĩu môi, lắc đầu nói không tin. Chú ấy cười thành mẹ của Tráng Tráng, nói, ừ, Mỗ Niên thông minh ghê. Tôi chê lời khen này nhé.

Chú nói, mẹ tôi mang thai tôi vào tháng 9 năm 2028, tôi sinh ra vào tháng 7 năm 2029, năm mới năm 2029, ba tôi ngồi trong phòng train khóc thành một biển nước, mém chút nữa hất đổ cả cà phê. Tôi không hiểu, hỏi chú ấy tại sao. Chú giúp tôi lên mạng tìm lại video phỏng vấn sau trận đấu ở MSI 2023, chính là video ba tôi nói phong cách thi đấu của mẹ tôi rất hiếu chiến, kết thúc phỏng vấn, A Bân đột nhiên xuất hiện với bài hát chúc mừng sinh nhật, sau đó cả đám người như một bầy khỉ cùng nhau bước lên sân khấu. Không khí lúc đó rất náo nhiệt, nữ MC người nước ngoài bên cạnh cầm mic nói câu chúc mừng năm mới. Ngoại trừ câu chúc mừng năm mới kia, còn có thêm tiếng người xem hoà ca, còn có tiếng Tabe bè rất chuẩn, và còn có mẹ tôi cầm bánh kem đứng bên cạnh ba tôi. Chiếc bánh kia rất đáng yêu, bên trên cắm nến ghi chữ Happy Birthday màu sắc rực rỡ, ba tôi thổi nến, mỉm cười như một đứa trẻ.

Tôi cảm giác video này quá ngắn, nên đã xem đi xem lại rất nhiều lần, nói, cho nên vì là năm mới nên ba cháu mới khóc.

A Bân chân thành gật đầu.

Tôi mất tập trung nhìn vào video, nói, ba cháu khó hiểu nhỉ.

A Bân nói không tới nổi, đêm giao thừa đó ba cháu rúc mình trên ghế nói, sinh nhật kế tiếp đây, mẹ cháu không thể ở bên ông ấy được nữa,  không chỉ là sinh nhật kế tiếp, mà cả những sinh nhật sau sau nữa, cũng không thể.

Tôi nhớ lại, Trừ Tịch năm nào ba tôi cũng trưng bộ mặt cực kỳ vui vẻ cho tôi xem, khi ấy tôi bắt đầu cảm tháng thời gian sao mà tàn nhẫn quá, không biết đem những giọt nước mắt những năm hai mươi của ba tôi bỏ vào một cái xác vô danh nào đó rồi. Mỗi năm trôi qua, ngoài tiếng pháo hoa ngoài trời, bên tai ông ấy có lẽ đều sẽ lại một lần nữa vang lên tiếng chúc mừng năm mới sứt sẹo của nữ MC nước ngoài ấy. Đó là năm mới náo nhiệt nhất, năm ấy ba tôi có bạn bè, có chiến thắng, có được lời chúc, còn có mẹ tôi đứng cạnh bưng bánh kem cho ông ấy. Vị ngọt từ chiếc bánh Oreo lượn lờ trong gió, ngọn nến chúc mừng lập lòe, mẹ tôi nhẹ tay cố giữ cho nó không tắt, gìn giữ ước nguyện sinh nhật năm ấy của ba tôi.

Dùng khoảng cách hai tuổi, mẹ tôi biến mình thành tường đồng vách sắt mềm mại nhất trên đời này, cất chứa và đáp lại tất thảy tình yêu của ba tôi.

Lạc Văn Tuấn mỗi năm đều sẽ lớn hơn một tuổi, nhưng ông ấy vĩnh viễn nhỏ hơn Triệu Gia Hào hai tuổi.

"Nếu ngươi có em gái, ta nhất định sẽ lấy nàng làm vợ."

"Được, một lời đã định, ngươi tuyệt đối đừng hối hận."

Tôi chuyển hướng sang Bành Lập Huân, phát hiện chú ấy ngồi đực ra như pho tượng, nói thật, đến giờ tôi vẫn chưa quen nhìn Xun như vậy. Cặp mắt tối đen của chú nhìn chằm chằm sàn nhà, tôi chọc chọc người chú ấy, nói, hai người họ đều nói rồi, chú cũng nói gì đi.

Bành Lập Huân mỉm cười, nói, trước kia, chỉ khi ở trước mặt bọn chú, ba cháu mới gọi mẹ cháu là chị.

Tôi đực ra một hồi, hỏi, rồi sao nữa.

Bành Lập Huân cười ha ha, nói, hết rồi.

Tôi dựa vào sofa, ngửa mặt lên trời, đờ ra.

Chị, chị.

Lời này của Xun thất sự rất có sức nặng, tôi cảm nhận được sự si mê không bình thường qua cách xưng hô đó.

Như thể bốn bề đều chìm trong trạng thái ẩm thấp và dính nhớp. Mẹ tôi mỗi giây mỗi phút đều như đang tan ra, biến thành hơi ấm tỏa ra khắp chốn, ôm ấp lấy ba tôi, tựa như ánh mặt trời giữa đêm tối, vừa nóng rực mà cũng vừa lạnh lẽo.

Đã từng vô số lần, ba vắt khô mẹ tôi, ông ghé vào lỗ tai của người, nhẹ nhàng, nỉ non gọi, chị, chị ơi.

Mẹ tôi đắm chìm trong cơn sóng tình, nhẹ giọng liên tục đáp lại lời của ba tôi. Nước mắt từng giọt từng giọt rơi, như sương mù.

Tôi chợt nghĩ đến Mộ Dung Yến trong Đông Tà, Tây Độc, khoảnh khắc Hoàng Dược Sư vươn tay vuốt ve đôi gò má của hắn, sóng nước trong mắt hắn nhấp nhô, gương mặt tuyệt sắc ửng đỏ.

Hắn là Mộ Dung Yến, cũng là Mộ Dung Yên. Hắn là hắn, cũng là nàng.

Triệu Gia Hào không thể làm mẹ của tôi, ông ấy quá có lòng với thế giới này, ông ấy có thể lén lút yêu đương với ba tôi, nhưng ông ấy không thể lén lút trở thành mẹ tôi, ông ấy còn nhiều chuyện phải làm lắm, ông ấy không cho phép bản thân trở thành một "lỗ hổng" trần trụi của thế gian này, Lạc Văn Tuấn cũng không cho phép điều đó xảy ra.

Ông ấy phải làm một người đàn ông, việc có tử cung là một điều ngoài ý muốn. Trong ký túc xá nhỏ hẹp, Lạc Văn Tuấn có thể mở chân ông ấy ra, gọi ông ấy là chị. Rời khỏi ký túc xá, ông ấy và Lạc Văn Tuấn chỉ là cặp đôi đường dưới vô cùng khắng khít, không hơn không kém.

"Thực chất dù Mộ Dung Yên hay là Mộ Dung Yến, chẳng qua cũng chỉ là cách gọi của một người mang trong thân phận. Điều quan trọng là, sau hai thân phận khác biệt ấy, là một người mình mang đầy thương tích."

Bọn họ yêu nhau, bọn họ chia lìa, bọn họ đều biết mình đã sai, nhưng cũng không có cách nào khác tốt hơn như vậy nữa.

Ba tôi xách bánh mở cửa vào nhà, tôi tự nhiên phát hiện, nến chúc mừng sinh nhật hằng năm của tôi đều là loại nến ghi chữ Happy Birthday, cực giống ngọn nến của ba và mẹ tôi năm ấy.

Chỉ có điều, trong sinh nhật của tôi không có tiếng hát chúc mừng dỏng dạc của A Bân, thay vào đó, mọi người dùng vốn tiếng Quảng sứt sẹo của mình, nhại theo ba tôi cùng hát Bài ca chúc thọ.

Chúc bạn phúc thọ ngang Trời,

Chúc bạn sinh nhật vui vẻ,

Mỗi năm đều có ngày này,

Tuổi tuổi đều có hôm nay,

Chúc mừng bạn, chúc mừng bạn.

Tôi chấp hai tay lại ước nguyện, tôi tham lam, thành kính, nguyện rằng mọi điều tôi mong muốn sẽ ngày càng trở nên tốt đẹp hơn, lặp đi lặp lại ba lần.

Sau cùng, tôi cảm ơn mẹ, cảm ơn người vì đã đưa tôi đến với thế giới này, để tôi được trở thành con gái của người và ba tôi, cũng trở thành chính bản thân tôi.

Thổi tắt nến, đèn bật sáng, tôi lau đi giọt nước mắt duy nhất rơi trong đêm đó, vì mẹ tôi.

"Kỳ thực việc sống mơ mơ màng màng như thế chỉ là câu nói đùa nàng ấy nói với ta, ngươi càng muốn biết bản thân đã quên hay chưa, ngươi ngược lại sẽ càng nhớ mãi không quên."

Từ đó về sau, tôi đổi ID của mình thành Ashes of time, tên tiếng Anh của bộ phim Đông Tà, Tây Độc, khói bụi thời gian.

Thời gian như những hạt bụi, theo gió đến, cũng theo gió đi.

Tôi là minh chứng cho tình yêu của hai người họ.

Và sự tồn tại của tôi, không chỉ khắc sâu vào vết cắt hẹp dài nằm ẩn sau lớp áo sơ mi và cơ quan bí ẩn đó của mẹ tôi, mà còn khắc sâu vào trái tim ngoan cường của người.

"Ta từng nghe người ta nói, khi ngươi không thể có được một thứ gì đó, điều duy nhất người có thể làm, chính là ép bản thân không được quên đi nó."

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#onelk