Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Âm Tiêu] Bề Ngoài Trò Chơi

--- Tôi muốn tìm cách đến gần cậu.

--- Tôi sẽ tìm cách dẫn dắt cậu.

Trước khi Tôn Đông Tiêu chuyển đến trường mới, nó đã biết Lý Ngân Thượng từ lâu. Tay cầm con công xinh đẹp và tên của Lý Ngân Thượng được khắc vào trong lòng của Tôn Đông Tiêu như có một cái đèn cầy chọc vào vậy.

Nhìn thấy Lý Ngân Thượng ngồi ở một bên phòng học, Tôn Đông Tiêu cắn môi dưới.

Nó nghĩ.

Tôi nên tiếp cận Tiểu Thượng như thế nào đây?

Tôi nên bắt Tiểu Thượng đem trong tầm tay như thế nào đây?

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lý Ngân Thượng là ở buổi liên hoan khiêu vũ chung ở trường.

Tôi còn nhớ rõ bộ quần áo có đường vân kẻ sọc trắng đen mà anh ấy đã mặc, cùng mái tóc đỏ có phần hơi phai màu. Đứng ở trước cái kệ Mike, giữ lấy kệ. Tùy ý đong đưa, biểu cảm trên gương mặt mang theo ý tứ của một người trưởng thành. Cảm giác có vài phần cám dỗ, lại có vài phần ngẫu hứng. Sân khấu cũng chỉ có một mình anh ấy, và ở đó anh ấy chính là người tối cao nhất. Một người như vậy, ai có thể không thương chứ.

Lúc đó, dưới sân khấu không ít người bị thu hút bởi khả năng quản lý biểu cảm và giọng nói hấp dẫn của Lý Ngân Thượng, Tôn Đông Tiêu cũng thế.

Thời khắc nó nhìn thấy Lý Ngân Thượng, nó chỉ biết chính mình muốn cùng Lý Ngân Thượng nói chuyện yêu đương, chính là cái loại yêu đương muốn làm tình.

Nó cũng đã từng tưởng tượng qua, bộ dạng vui thích của nó khi ở dưới thân Lý Ngân Thượng. Nó từng nhìn thấy chình mình và Lý Ngân Thượng trong giấc mơ dưới góc nhìn của người thứ ba. Nhìn thấy gương mặt đầy xuân sắc của chính mình, sự ghen tị của nó cứ thế mà sinh ra. Ghen tị với chính mình không thể trải nghiệm dưới góc nhìn của người thứ nhất.

Nó thậm chí không tốn nhiều thời gian để chấp nhận Lý Ngân Thượng chính là đối tượng cho những tưởng tượng tình dục của chính mình, và điều đó thản nhiên khiến nó sợ hãi.

Việc chuyển trường là do nó khởi xướng, lý do là nó có thể đến trường và học hỏi tiếng anh cùng với Tony nhà bên. Gia đình không nghi ngờ gì nên đã đồng ý.

Tất cả chuyện này thật điên rồ và hoang đường, mọi thứ chỉ là vì người kia.

Khí Mê-tan từ cống thoát ra khắp giếng khơi, cho đến khi toàn bộ không gian chứa đầy khí độc

Khí Mê-tan và nó đều đang chờ một ngọn lửa trói buộc Lý Ngân Thượng lộ ra, đem tất cả bùng nổ, hóa thành ánh lửa, cùng nhau chôn vùi.

Tôn Đông Tiêu tuy là học sinh chuyển trường, nhưng bằng bề ngoài cùng tính cách đáng yêu, rất nhanh liền cùng hòa mình vào lớp học.

Chỉ riêng một mình Lý Ngân Thượng.

Lý Ngân Thượng luôn nở nụ cười như một khoảnh khắc tự do. Ngoại trừ những anh em của vũ đoàn Bingle Lemon

Tôn Đông Tiêu có ghen không?

Khi nhìn thấy hình ảnh mỗi người không thể tách rời trong đòan thể của họ, nó luôn mỉm cười, nhưng con rắn độc trong lòng nó sớm đã định bụng, phun ra nộc độc. Nộc độc đang lấp ló trong rang nanh, con mồi còn chưa đến phạm vi công kích, chỉ có thể chờ đợi, cùng chờ đợi con mồi đến.

Cơ hội nó cùng Lý Ngân Thượng tiếp xúc rất ít, một người giỏi vũ đạo, một người giỏi ca hát. Cơ hội hợp tác cũng không phải không có, nhưng Bingle Lemon đều tự sản xuất và tự bán. Làm quen, có thể quen được tới đâu?

Đột nhiên, nó được chuyển đến bên cạnh Lý Ngân Thượng.

Thời điểm thu dọn đồ đạc khi tan trường, nó làm bộ dạng vô cùng đáng tiếc và cằn nhằn với Tiểu Cầm.

"Tiểu Cầm, cậu nghĩ ở cạnh Lý Ngân Thượng có được không. Mình dường như chưa từng trao đổi với cậu ấy quá nhiều" Khuôn mặt Tôn Đông Tiêu tràn đầy lo lắng.

Cầm Đông Hiền nghe xong chỉ khoát tay, an ủi nó "Tiểu Thượng siêu cấp dễ gần! Tiểu Thượng rất thích ăn đồ ngọt! Hay là cậu mang một chút đồ ngọt cho cậu ấy?"

"Ồ? Sáng mai mình mang cho cậu ấy?" Tôn Đông Tiêu nghiêng đầu nhìn về phía Cầm Đông Hiền, như là đang hỏi ý kiến.

Cầm Đông Hiền gật đầu và nói OK.

"Tiểu Thượng, cậu phải cảm ơn tôi" Cầm Đông Hiền đụng vào bả vai Lý Ngân Thượng đang đứng trên hành lang và nhìn theo bóng lưng của Tôn Đông Tiêu.

Lý Ngân Thượng cũng gặp Tôn Đông Tiêu tại buổi liên hoan khiêu vũ ở trường.

Tôn Đông Tiêu cũng mặc quần áo có đường vân kẻ sọc đen trắng, chỉ là kiểu dáng có chút khác biệt. Không giống với mái tóc đỏ chói mắt của mình, cậu ấy trông giống một học sinh ngoan ngoãn, với mái tóc đen mềm mại.

Ngay lúc đó anh đã nghĩ, tại sao một đứa trẻ trông còn bụ bẫm sữa lại mặc như vậy? Tại sao lại biểu diễn một bài hát trưởng thành như vậy.

Anh khinh thường, thậm chí còn có chút hả hê. Anh cảm thấy vui khi đứa trẻ mất mặt.

Nhưng rất nhanh sau đó anh đã biết mình nghĩ sai rồi. Sai quá sai, sai đến không có thuốc chữa.

Sống lưng của nó đã làm tốt hơn bất cứ ai, và khoảng khắc nó ngoảnh đầu lên đã vô tình bị camera ghi lại.

Vẻ mặt của nó cứ như một con sói con mới vừa trưởng thành, cảnh cáo thế giới không được xúc phạm nó. Sói nhỏ không hề sợ hãi mà thể hiện khả năng của nó, đồng thời thong báo rằng nó sắp trở thành vua ở đây. Nó ôm người khác và tựa đầu vào vai họ, giống như con sói con đang săn mồi.

Vẻ mặt Lý Ngân Thượng dường như mất kiểm soát. Mở miệng, cái lưỡi di chuyển quanh hàm.

Dáng người của cậu ấy thật mềm mại. Lý Ngân Thượng nghĩ.

Thật kì diệu, anh vậy mà cảm thấy đứa trẻ này có chút ghẹo người? Lý Ngân Thượng híp mắt và thu hồi sống lưng.

Bài hát rất nhanh liền kết thúc. Màn biểu diễn khiến không khí của buổi khiêu vũ càng dâng cao, tiếng la hét chói tai sắp lật cả nóc nhà, không chỉ đối với màn biểu diễn trước đó của Lý Ngân Thượng, mà còn màn thể hiện xuất sắc của nhóm Tôn Đông Tiêu.

Tôi muốn bắt cậu.

"Chà, hãy đợi đứa trẻ tự mình đến đây" Anh thấp giọng thì thầm.

Tôn Đông Tiêu mang chiếc bánh ngọt nhiều tầng nó mua từ một cửa hàng nóng hổi gần nhà từ tối hôm qua đến lớp học.

Hôm nay Lý Ngân Thượng đến sớm một cách thần kì.

Tôn Đông Tiêu bỏ cặp sách xuống, "Chào Ngân Thượng, tôi là Tôn Đông Tiêu. Sau này sẽ giúp đỡ cậu nhiều hơn" Tốt nhất hãy đưa ra nhiều lời khuyên trong việc đó. Câu này đã bị anh giấu trong cổ họng. Nó vang vọng trong cổ họng anh.

"Vậy nhờ Đông Tiêu giúp đỡ" Anh thấy chiếc bánh nhiều tầng Tôn Đông Tiêu đang cầm trên tay. Anh biết nó là dành cho anh.

"Tại sao Đông Tiêu lại mang theo bánh ngọt đến trường vào sáng sớm? Cậu muốn đưa nó cho cô gái cậu thích à?" Lý Ngân Thượng đùa.

Mặc dù Tôn Đông Tiêu có hơi kinh ngạc việc Lý Ngân Thượng sẽ chủ động cùng nó nói chuyện, nhưng nó vẫn cẩn thận hướng tới Lý Ngân Thượng làm nũng, "Cái này là dành cho Ngân Thượng. Hôm qua tôi nghe Tiểu Cầm nói cậu thích đồ ngọt, sau đó phải đi xếp hàng nữa".

Đôi môi mèo và khóe mắt hếch của anh thực sự là lừa dối. Lý Ngân Thượng tỏ vẻ rằng mình gần như không có suy nghĩ gì.

Anh biết hết mọi chuyện.

Biết mình là đối tượng tưởng tượng tình dục của đối phương, biết mình là con mồi của đối phương, biết đối phương đang dụ dỗ mình.

Lý Ngân Thượng không phải không nghe nói qua về ảnh của anh trên điện thoại của Tôn Đông Tiêu.

Lý Ngân Thượng không phải không nghe nói qua về việc Tôn Đông Tiêu là người đồng tính.

Lý Ngân Thượng muốn xem trong trò chơi này ai là người mất kiên nhẫn trước.

Nhưng nhìn qua có vẻ là Tôn Đông Tiêu đã thua.

Bời vì anh dường như chưa nhận ra ý của chính mình.

"Vậy tôi phải cảm ơn Đông Tiêu rồi?" Lý Ngân Thượng nhận lấy, cũng không quan tâm buổi sáng có thể ăn đồ ngọt hay không, liền cầm lấy thìa ăn một miếng.

Anh thừa nhận, Tôn Đông Tiêu rất giỏi về sở thích của anh. Anh thích vị ngọt và không ngấy.

Nhìn ánh mắt có phần vui sướng của Lý Ngân Thượng, Tôn Đông Tiêu mừng thầm trong lòng, cũng không kiêng nể gì mà quấn lấy Lý Ngân Thượng.

"Hai tháng gần đây Lý Ngân Thượng và Tôn Đông Tiêu quá tốt với nhau khiến cho mọi người cảm thấy có chút kì quái" Cũng không biết là ở trong hành lang đã nói nhỏ, bất quá thì sau đó họ tản ra trong không khí với gió.

Thật sự quá tốt.

Vô cùng tự nhiên đè lên Lý Ngân Thượng, anh kiềm chế ánh mắt. Lý Ngân Thượng thường vuốt mặt Tôn Đông Tiêu và véo má nó. Khen ngợi sự đáng yêu của Tôn Đông Tiêu.

Cũng sẽ xuất hiện cảnh Lý Ngân Thượng đút bánh quy cho Tôn Đông Tiêu và anh ăn một nửa còn lại.

Đút đồ ngọt cho Tôn Đông Tiêu, Lý Ngân Thượng cảm thấy như anh đang chơi với một con mèo, một trải nghiệm tuyệt vời.

Hai người ngồi cạnh nhau chưa đến hai tháng, Lý Ngân Thượng liền mời Tôn Đông Tiêu đến nhà của mình.

Tôn Đông Tiêu cũng đồng ý, chỉ là nó cảm thấy có chút kì quặc.

Hai tháng? Lý Ngân Thượng nhanh như vậy đã quen thuộc với nó rồi sao? Tuy đầu óc của Tôn Đông Tiêu vẫn còn mờ mịt nhưng nó vẫn mặc quần áo chỉnh tề và đến nhà của Lý Ngân Thượng.

Lý Ngân Thượng mặc lại bộ quần áo ở buổi khiêu vũ ra mở cửa cho nó. Tôn Đông Tiêu nhận ra rằng họ chỉ đang tính toán với nhau, và Lý Ngân Thượng thậm chí còn tốt hơn.

"A, mình biết cậu sẽ mặc bộ quần áo biểu diễn đó. Tôi cũng mong chờ sự xuất hiện của cậu mà không cần sơ vin.

Tôn Đông Tiêu bị đè lên cửa và Lý Ngân Thượng cuối xuống hôn nó.Đôi tay không yên phận mà lang thang khắp nơi.

Vậy ai đã thắng trò chơi này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top