Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

05.

"Chân Nguyên, tiểu thuyết tiến triển thế nào rồi?" Gần đây thời gian Trương Chân Nguyên ở cửa tiệm của Mã Gia Kỳ tương đối dài, vẫn cứ luôn gõ gõ đánh đánh trên máy tính.

"Sắp xong rồi, qua mùa hè là có thể kết thúc."

"Vậy là một tin tức thật tốt..." Lời còn chưa nói xong, tiếng chuông gió lại vang lên. Lúc này là hai giờ chiều, thời gian nóng bức nhất, trên đường không có người, trong cửa tiệm cũng không có khách nhân.

"Nghiêm lão sư? Hôm nay được nghỉ à? Em đây là... phải đi công tác?" Mã Gia Kỳ nhìn phía sau Nghiêm Hạo Tường còn kéo theo một vali hành lý thật lớn, thuận miệng hỏi một câu.

"Phải... rời đi rồi." Sau đó tùy tiện kéo ghế ngồi xuống, cha bởi vì bực bội hắn mà thân thể ngày càng không khỏe, mẹ vẫn luôn gọi điện tới mong hắn mau trở về. Hắn chính là, không có biện pháp.

"Em chưa nói với Hạ Nhi, có lẽ cậu ấy rất nhanh cũng sẽ biết được, chỉ là hiện giờ không muốn thêm một phần phiền não thôi." Sao hắn lại dám đi nói lời từ biệt với Hạ Tuấn Lâm.

"Khi nào thì đi?" Trong lòng Mã Gia Kỳ trầm xuống, nói sao đã là bạn bè nhiều năm như vậy, đột nhiên rời đi cũng không nỡ.

"Hiện tại không thể đợi đến lúc Diệu Văn cùng Á Hiên tốt nghiệp, là điều nuối tiếc nhất. Đến lúc đó, thay em chúc phúc cho hai đứa." Người đến tựa như chính là từ biệt Mã Gia Kỳ, ký ức cuối cùng ở Phong Thành hãy cứ lưu tại nơi này đi.

"Hai đứa nó sẽ hiểu cho em thôi." Ngày đó rời đi, anh mang một phần hoa trà đã đóng gói cẩn thận của hôm qua đưa cho Nghiêm Hạo Tường, còn nói giỡn rằng may mắn giữ lại nhiều một chút, bằng không đợi Hạ lão sư tới lại không biết phải giải thích như nào.

"Cảm tạ."

"Hy vọng em sẽ không hối hận với quyết định của mình." Mã Gia Kỳ nhìn ra được Nghiêm Hạo Tường yêu Hạ Tuấn Lâm, yêu sâu đậm. Chính bởi vì yêu đến sâu đậm, xâm nhập vào xương tủy, mới khiến cậu ngay cả một câu cáo biệt cũng không dám nói.

Nghiêm Hạo Tường thở dài nhẹ nhõm, dựa vào ghế ngửa đầu lên, nước mắt không báo trước, cứ thể theo khóe mắt không tiếng động chảy dài.

Thật lâu sau hắn mới lau khô dòng lệ, đứng dậy thanh toán cho Mã Gia Kỳ bữa cơm cuối cùng.

Mã Gia Kỳ nhận lấy. Đây là lần thứ hai anh nhận tiền của Nghiêm Hạo Tường, lần thứ nhất là ngày đầu tiên Nghiêm Hạo Tường tới Phong Thành.

"Mã Ca, cảm ơn. Chân Nguyên phải cố lên nhé, tiểu thuyết của anh nhất định tôi sẽ đọc." Tiếng chuông gió lại vang lên một lần nữa, Nghiêm Hạo Tường biến mất ở cửa tiệm.

Mã Gia Kỳ đứng ở cửa, rất lâu không nói gì. Màn hình máy tính trong tay Trương Chân Nguyên đột nhiên đen ngòm, bản thảo kết cục vẫn chưa lưu lại, giống như Nghiêm Hạo Tường, cùng nhau biến mất.

"Không có việc gì cả, lại viết thêm một phần là được rồi..." Nhưng còn tâm tình sao? Đã không còn rồi.

"Không nghĩ tới, câu chuyện của bọn họ cứ như vậy mà kết thúc." Mã Gia Kỳ nhìn về phía Trương Chân Nguyên, ai cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra như vậy. Hạ Tuấn Lâm thích Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường cũng thích Hạ Tuấn Lâm, bọn họ vốn dĩ nên hạnh phúc.

Sau khi Nghiêm Hạo Tường rời đi, chưa có ai gặp qua Hạ Tuấn Lâm. Có người nói hắn thăng quan tiến chức, tới làm việc ở nơi tốt hơn.

Có người nói hắn từ chức rời đi, trở về quê nhà chính mình, cũng có người nói hắn theo Nghiêm Hạo Tường đi rồi, tóm lại sẽ không trở lại nữa.

Nửa gói trà hoa kia vẫn không thể chờ được chủ nhân của nó, cuối cùng bị Mã Gia Kỳ lấy ra chiêu đãi người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top