Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 62: Muốn cái gì?

Lưu danh sĩ nước Đại Mạo vội vàng rời khỏi quán trà cùng hai vị văn nhân kia, chưa đi được bao xa đã nghe được tiếng kêu thảm thiết của một người nam nhân, còn cả tiếng khen ngợi trầm trồ của dân chúng.

Nam nhân đang kêu thảm thiết bị một nữ nhân thoạt nhìn gầy yếu nhu nhược đạp cho nằm rạp trên mặt đất, nữ nhân quát: “Giao túi tiền của lão nhân gia ra đây!”

Nam nhân run run rẩy rẩy móc túi tiền từ trong ngực ra, lại bị nữ nhân đạp cho hai phát.

Nhìn thấy tình huống bạo lực này, ba người đồng thời lui về sau vài bước đổi hướng đi. Nhưng còn chưa đi được bao xa lại thấy mấy tiểu cô nương xinh đẹp trang điểm tinh xảo đi đến, không hề mang sa mỏng che mặt, mặc cho nam nhân trên đường nhìn thấy dung mạo của các nàng.

“Thật là đồi phong bại tục.” Lưu danh sĩ nhanh chóng kéo tay áo che khuất mắt mình, hai văn nhân trẻ tuổi phía sau đỏ mặt, một người quay đầu đi, một người không nhịn được liếc nhìn.

“Sao nữ tử lại có thể để ngoại nam nhìn thấy dung mạo mình, không khí Đại Tấn như thế khác gì nơi chưa từng khai hóa.” Lưu danh sĩ vô cùng đau đớn, vội vàng mang theo hai văn nhân trẻ tuổi quay về sứ quán, tức giận đến mức nửa ngày không ăn cơm.

Đã vậy buổi tối đi ngủ còn mơ một cơn ác mộng bị thư sinh Đại Tấn vây quanh mắng, bị nữ nhân Đại Tấn ấn đầu xuống đánh.

Lưu danh sĩ lau mồ hôi trên trán, kinh hoảng thất thố mà nghĩ, Đại Tấn thật là một nơi tà môn.

Hoa Lưu Ly cũng nằm mơ cả đêm, nàng mơ thấy Thái Tử còn nhỏ đứng ở trong cung ngắm cảnh trên đài, hắn vô cùng đáng thương nhìn nàng, dường như vô cùng tủi thân.

Bị ánh mắt như vậy nhìn, Hoa Lưu Ly không nhịn được đi lên nói với hắn: “Người muốn cái gì?”

Tiểu Thái Tử không nói lời nào.

“Muốn ngôi sao ta giúp người hái, muốn trăng ta giúp người lấy.”

Tiểu Thái Tử vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, bỗng nhiên biến thành Thái Tử thành niên tuấn mỹ, hắn dịu dàng nhìn nàng, trong đôi mắt xinh đẹp dường như có sao trời cuồn cuộn: “Ta muốn…”

Hắn mở miệng nói gì đó, Hoa Lưu Ly lại không nghe rõ hắn nói gì.

Sau khi tỉnh lại từ trong mộng, nàng rầu rĩ ngồi trên giường tự hỏi, Thái Tử trong mơ rốt cuộc là muốn cái gì, cứ cảm thấy không thỏa mãn được yêu cầu hắn trong lòng nàng rất khó chịu.

“Quận chúa, ngài thức dậy sớm vậy?” Ngọc Dung tay chân nhẹ nhàng nhấc màn lụa lên, đưa cho Hoa Lưu Ly một chiếc khăn lông ấm áp.

“Nằm mơ, không ngủ được.”

“Quận chúa mơ thấy cái gì?” Ngọc Dung hầu hạ nàng mặc quần áo đi giày.

“Không có gì.” Hoa Lưu Ly lắc đầu, nàng rửa mặt xong rồi ngồi trước gương đồng, lấy ra một chiếc trâm phượng từ hộp trang sức, cầm trong tay thưởng thức một lát mới nói: “Hộp trang sức này là Thái Tử điện hạ đưa tới?”

“Đúng vậy. Khi đó phu nhân mới quay về, đi đạo quán lễ tạ thần cùng người, người ngoài thấy Thái Tử đồng hành cùng người nên lan truyền vài tin đồn nhảm nhí ra.” Ngọc Dung nghĩ rằng Hoa Lưu Ly quên mất lai lịch của hộp trang sức này, “Sau khi Điện hạ biết được việc này liên tiếp cho người tặng mấy tráp châu báu trang sức, đây là một hộp trong số đó.”

“Ừm.” Hoa Lưu Ly như suy tư điều gì.

Hai ngày sau, thi đình chính thức bắt đầu.

Thái Tử là trữ quân tương lai, cũng theo Xương Long Đế cùng xuất hiện trên đại điện. Những thí sinh này đến từ nhiều nơi khác nhau, thân phận cũng bất đồng.

Vì để thí sinh không có gánh nặng tâm lý, Xương Long Đế cũng không đi xuống bên dưới xem thí sinh đáp đề như thế nào. Thái Tử thì khác, hắn thường nhàn nhã đi một vòng trong đám thí sinh.

Buổi sáng thi xong, trong cung đưa cơm trưa, theo như quy củ trước đây đa phần món ăn đều thanh đạm vô vị, thí sinh vốn căng thẳng càng không ăn được bao nhiêu.

Nhưng vận khí đám thí sinh lần này khá tốt, Thái Tử cố ý hạ lệnh làm thêm cho họ vài món ăn. Đám thí sinh còn căng thẳng ngửi được mùi hương này mới thấy có cảm giác đói khát.

“Hoa huynh, trùng hợp quá, đây đều là món ăn huynh thích.” Diêu Tùng Bách và Hoa Trường Không ngồi cùng nhau, vừa mở ra hộp đồ ăn đã thấy, nhỏ giọng trêu ghẹo Hoa Trường Không, “Đây là điềm tốt.”

Hoa Trường Không cũng không ngờ hộp đồ ăn Thái Tử cho người đưa tới đều là món hắn thích ăn, hơn nữa còn là đồ ăn không có nhiều dầu mỡ.

Một vài học sinh nhà nghèo vào kinh tham gia khoa cử phải sống cực kỳ tiết kiệm, nếu đột nhiên đồ ăn khẩu vị quá nặng dễ dẫn tới đi tả, chuyện này sẽ ảnh hướng đến biểu hiện của họ lúc thi đình. Vậy nên đồ ăn trong cung chuẩn bị cho thí sinh đều sẽ cố ý không làm đồ ăn có mỡ lợn hay quá ngấy.

“Đây là điềm tốt cho tất cả chúng ta.” Hoa Trường Không cười nói, “Thái Tử cố ý thêm đồ ăn cho chúng ta, ngươi nói đây chẳng phải là điềm tốt sao?”

“Hoa huynh nói có lý.” Mấy học sinh có quen biết với Hoa Trường Không đều cười, phần lớn đám người này đều là con nhà giàu, với họ mà nói có thể tham gia thi đình cũng đã là thắng lợi cho nên tâm thái rất vững vàng.

Lâm Sâm trầm mặc ngồi trong một góc, trong lòng có chút hâm mộ nhìn đám người Hoa Trường Không náo nhiệt. Trước đây nếu mình không từ chối lời mời của họ, giờ phút này hẳn là đang cùng họ nói chuyện đùa giỡn, chứ không phải một mình ngồi trong một góc như bây giờ.

Học sinh nhà nghèo hắn chướng mắt, con cháu nhà cao cửa rộng mời hắn lại tự mình cự tuyệt. Nhất thời Lâm Sâm có chút nản lòng thoái chí, cảm thấy mình bị xa lánh.

Buổi chiều khi thi đình còn chưa kết thúc, trong ánh nhìn căm tức của Xương Long Đế, Thái Tử quang minh chính đại đi ra ngoài. Hắn cưỡi ngựa xuất cung, quả nhiên tìm được người Hoa gia ở cửa cung.

Bên ngoài ngoại trừ Hoa gia người còn có vài người nhà thí sinh khác. Những người này đều là nhân vật có uy tín danh dự ở kinh thành, thấy Thái Tử phát hiện bọn họ canh ở ngoài cửa thì đều ngại ngùng, đỏ mặt đi lên hành lễ.

“Chư vị không cần đa lễ.” Thái Tử mỉm cười, “Cô không rõ các vị công tử đáp đề thế nào nhưng dáng vẻ đều rất xuất chúng, các vị đại nhân đừng lo lắng.”

“Đa tạ Thái Tử điện hạ.” Những người này nhiệt tình cảm ơn, trong lòng lại khiếp sợ không thôi. Thái Tử nhìn thấy họ chờ bên ngoài, không chỉ không trách cứ họ còn chủ động nói cho họ tình huống các thí sinh?

Thái Tử ôn nhu săn sóc như thế họ lại thấy có chút không quen.

Ứng phó xong những người này, Thái Tử thúc ngựa đi đến trước mặt người Hoa gia, không đợi bọn họ hành lễ đã xoay người xuống ngựa nói: “Hai vị tướng quân không cần đa lễ.”

Hắn liếc mắt nhìn Hoa Lưu Ly, Hoa Lưu Ly ngầm hiểu lên ngựa, đi theo sau Thái Tử một đoạn mới xuống ngựa nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ, gia huynh biểu hiện thế nào?”

Thái Tử cũng xuống ngựa theo Hoa Lưu Ly, ném dây cương cho người hầu phía sau: “Cô lo sẽ ảnh hưởng đến Hoa tam công tử nên chỉ nhìn qua vài lần. Nhưng cô cho rằng với tài hoa của Hoa tam công tử, đạt được một trong ba danh hiệu đứng đầu là vấn đề không khó.” Hắn ôn nhu cười, “Giữa trưa cô sai người làm thêm vài món ăn, Hoa tam công tử ăn hết hơn phân nửa, chứng tỏ hắn rất tự tin với khảo thí buổi chiều, vậy nên ngươi đừng lo lắng.”

“Đa tạ điện hạ.” Hoa Lưu Ly thả lỏng trong nháy mắt. Nàng lấy ra một chuỗi vòng tay từ trong ngực: “Cái này tặng điện hạ.”

“Đây là?” Thái Tử đưa tay nhận vòng tay, mỗi viên ngọc châu đều tạo thành từ loại ngọc tốt nhất, trên mặt viên ngọc nhỏ như thế còn điêu khắc các loại hoa văn ngụ ý cát tường, coi như là trân phẩm hiếm có.

“Trong quân có vị tham tướng có tổ tiên là thợ ngọc, bình thường nếu mọi người tìm được nguyên liệu tốt đều thích nhờ thúc ấy khắc vài thứ.” Hoa Lưu Ly ho khan một tiếng, “Năm ngoái thần nữ có được vài nguyên liệu tốt nên nhờ thúc ấy giúp thần nữ điêu khắc đồ làm quà tặng cho người nhà. Tham tướng thúc thúc còn nói nhất định phải khắc cho phu quân tương lai của thần nữ một thứ nên mới dư ra chiếc vòng tay này.”

Hoa Lưu Ly nói đến đây mới cười bất đắc dĩ: “Chỉ là thần nữ lấy đâu ra phu quân, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy điện hạ đeo cái này chắc chắn rất đẹp. Điện hạ tặng thần nữ nhiều thứ như vậy mà thần nữ chưa từng đáp lễ người.”

“Lưu Ly đã đáp lễ cô từ lâu rồi.” Thái Tử nhẹ nhàng vuốt ve ngọc châu trên tay, cười cười.

Hoa Lưu Ly nghi hoặc, nàng có tặng sao?

Trong lúc nàng ngây người, Thái Tử đưa vòng tay đến trước mặt nàng.
“Điện hạ?” Hoa Lưu Ly khó hiểu nhìn Thái Tử, “Ngài không thích nó sao ?”

“Cô rất thích.” Thái Tử nhẹ nhàng thở dài, “Nhưng thứ này là đồ dành cho phu quân tương lai của Lưu Ly, sao cô có thể chiếm đồ của người?”

“Phu quân cái gì, chỉ là mấy lời nói đùa của tham tướng thúc thúc mà thôi.” Hoa Lưu Ly cầm vòng tay từ trong tay Thái Tử, nắm lấy tay Thái Tử đeo lên cho hắn, “Điện hạ thích là được, chuyện khác đều không quan trọng.”

Quả nhiên người đẹp tay cũng đẹp. Ngọc châu đeo trên tay Thái Tử thoạt nhìn trơn bóng hơn hẳn.

“Vòng là Lưu Ly đeo cho cô,” Thái Tử nhìn Hoa Lưu Ly cười, “Sau này cô sẽ không trả lại đâu.”

“Trả cái gì mà trả, đồ đã tặng đi sao có đạo lý đòi lại.” Hoa Lưu Ly bật cười, “Điện hạ, thần nữ là loại người lật lọng keo kiệt này sao?”

“Không phải.” Thái Tử tươi cười càng thêm dịu dàng, “Là cô có lòng tiểu nhân.”

“Không sao, thần nữ không để trong lòng.” Hoa Lưu Ly sờ đầu con ngựa, “Điện hạ, đêm qua thần nữ mơ thấy người.”

Thái Tử vuốt vòng ngọc trên cổ tay: “Mơ cái gì về cô?”

“Thần nữ mơ thấy người còn nhỏ đứng trên đài ngắm cảnh, cực kỳ đáng yêu. Thần nữ hỏi người muốn cái gì người đều không nói, cuối cùng thần nữ dỗ người thật lâu, đúng lúc người chịu mở miệng thì tỉnh mộng.” Nói đến đây, Hoa Lưu Li xoa cằm, tò mò hỏi Thái Tử, “Điện hạ, ngài có cần gì không?”

“Khi cô còn nhỏ, nhìn các huynh đệ khác có mẫu phi mới nghĩ nếu mẫu phi còn sống thì cuộc sống của cô sẽ thế nào?” Thái Tử cười cười, “Chỉ là theo tuổi ngày càng lớn, phụ hoàng lại đối xử với cô rất tốt, suy nghĩ này dần dần phai nhạt.”

“Hiện tại thì sao, người có muốn cái gì không?”

Thái Tử lẳng lặng nhìn Hoa Lưu Ly, một lát sau cười cười: “Có.”

Chính là ánh mắt này, chính là ánh mắt này!

Thái Tử lúc này dường như hợp vào với Thái Tử trong mơ, tuy rằng Thái Tử trong mơ tỏ vẻ tủi thân, Thái Tử trước mắt lại đang mỉm cười, nhưng Hoa Lưu Ly cảm thấy ánh mắt hai người lại giống nhau như thế.

“Là gì?”

Gió nổi lên, thổi bay áo bào của Thái Tử.

Hắn đưa tay giúp Hoa Lưu Ly chỉnh lại tua trâm bị gió thổi loạn bên má, ôn nhu cười nói: “Rồi ngươi sẽ biết.”

Hoa Lưu Ly duỗi tay che ngực, loại cảm giác bị vuốt mèo cào nhẹ này, dường như còn có cảm giác bị liếm nữa, có chút… kỳ quái?

Tiểu cô nương mười lăm tuổi, sức sống lan tỏa tứ phương, cả người đều là hương vị thanh tân.

Chỉ nghĩ đến có thể sẽ khiến nàng khó xử, làm nàng nhíu mày, hắn đã thấy không nỡ.

Thái Tử không nhịn được cười khẽ, cong ngón trỏ nhẹ nhàng chọc giữa trán nàng: “Lưu Ly… còn nhỏ lắm.”

Trên lầu quán trà, Tạ Dao vô cảm nhìn một màn này, móng tay đâm vào thịt tới chảy máu. Nàng ta lạnh mặt rời mắt, nói với tỳ nữ bên người: “Ta nghe nói trong kinh thành có một sát thủ rất lợi hại tên là Ngũ Tam?”

Tỳ nữ gật đầu thưa vâng.

“Ngươi nghĩ cách liên hệ tên sát thủ này.” Trong mắt Tạ Dao ngập tràn sát ý âm lãnh, “Ta muốn mạng của Hoa Lưu Ly.”

“Nếu giết được nàng thì bao nhiêu tiền cũng được.”

Tác giả có lời muốn nói:
Ngũ Tam: Tổ chức sát thủ đều đã chết, đừng có tìm ta!
A a a a a a a, ta muốn nghỉ phép!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top