Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 64: Tam hoàng tử

“Hoang đường!” Khi Lưu danh sĩ biết Tam hoàng tử chỉ vì muốn tiếp cận nữ nhi của sủng thần Đại Tấn lại phải ủy khuất bản thân sử dụng mỹ nam kế, tức giận đến mức suýt ngất xỉu tại chỗ, “Điện hạ, ngài là hoàng tử tôn quý, sao có thể ủy khuất bản thân mình như thế?”

Tam hoàng tử biết Lưu đại nhân có ý tốt, nhưng chuyện tới bây giờ, Hoàng đế bệ hạ nước Tấn vẫn luôn không muốn gặp họ, làm sao hắn có thể yên tâm được?

“Đại nhân, nước Tấn hiện giờ thế như ban ngày, ngay cả Kim Phách thiện chiến cũng chịu thua dưới gót sắt của họ.” Tam hoàng tử cười khổ, “Trước đây thế cục là ba nước chúng ta kiềm chế lẫn nhau, dù thỉnh thoảng có gây chiến thì vẫn luôn duy trì cân bằng ngoài mặt. Sau khi Kim Phách đánh lén Đại Tấn, giết hại dân chúng nước họ thì cân bằng này đã bị phá vỡ rồi.”

“Kim Phách chiến bại, trong triều cũng không có kẻ gánh vác được nữa, sau khi ký kết vào thư đầu hàng, hàng năm đều phải tiến cống cho nước Tấn.” Trong lòng Tam hoàng tử còn đắng hơn so với hoàng liên, “Ta thật sự lo sau khi nước Tấn ngăn chặn Kim Phách sẽ quay đầu xuống tay với Đại Mạo chúng ta như thế.”

Văn phong Đại Mạo cường thịnh, trọng văn khinh võ, nếu thật sự phải chiến tranh với nước Tấn, kẻ ăn thiệt không thể nghi ngờ chắc chắn là Đại Mạo.

“Năm đó Kim Phách giao phong với nước Tấn, nếu bệ hạ đồng ý xuất binh tương trợ nước Tấn cùng thảo phạt Kim Phách, hôm nay cũng sẽ không…” Lưu danh sĩ thở dài, năm đó nước Tấn giao chiến với Kim Phách, Đại Mạo cũng không dám đắc tội, chỉ đành giả ngu giả ngơ, vì vậy mới rơi vào nông nỗi ngày hôm nay.

Lưu danh sĩ tuy không thích không khí nước Tấn, nhưng Kim Phách hiếu chiến lại thích chiếm đoạt, cách hành xử cực kỳ bá đạo. Nếu so ra thì nước Tấn biết phân rõ phải trái hơn nhiều, lẽ ra năm đó họ nên theo nước Tấn cùng tiến đánh Kim Phách mới phải.

Chẳng qua nào có ai ngờ được nước Tấn lại ăn thua như thế, dù tốn bao nhiêu năm cũng nhất định phải đánh Kim Phách đến dễ bảo?

Than tới trách đi, chỉ có thể trách Kim Phách rảnh rỗi đi khiêu khích nước người ta. Giờ thì hay chưa, không nói chiến bại lưu trong sử sách, hàng năm đều phải tiến cống, còn phải cắt thành đền bù, liên lụy địa vị Đại Mạo họ cũng lúng túng theo.

Thế chân vạc ba nước năm xưa tốt biết bao, chẳng lẽ không biết hình tam giác là vững chắc nhất à?

Giờ thì hay rồi, tự tay chém chân mình, mọi người cùng nhau làm tiểu đệ nước Tấn, chắc vui?

Đám triều thần Đại Mạo ngoài miệng thì nói không sợ ngoại địch, thực ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đương nhiên không muốn chiến, vừa chiến nhất định phải thua. Giống như Kim Phách, thua trận bêu danh lịch sử, cắt thành đền bù, ngay cả hoàng tử cũng bị bắt làm tù binh, đương nhiên họ không thể rơi vào kết cục như thế.

Cũng bởi vì lý do này, sau khi họ tới nước Tấn mới muốn thăm dò rõ xem rốt cuộc Xương Long Đế có định tấn công Đại Mạo hay không, nào ngờ Xương Long Đế ngay cả mặt họ cũng không định gặp.

Vẻ mặt đám sứ thần Đại Mạo nặng nề, ánh mắt nhìn về phía Tam hoàng tử vừa áy náy lại bất đắc dĩ, nhưng không ai giống Lưu danh sĩ kiên quyết đứng ra phản đối mỹ nam kế.

Liên quan đến hưng vong quốc gia, nhiều thứ đã không còn quan trọng như thế.

Cái gì mà tôn nghiêm nam nhân, hoàng tử tôn quý, đều là vô căn cứ.

Mọi người dùng xong cơm trưa trong bầu không khí trầm trọng, Tam hoàng tử tắm gội thay quần áo, lúc hắn vấn tóc đội ngọc quan, ánh mắt đám thần tử nhìn hắn cứ như sắp đưa công chúa đi hòa thân.

“Chúng ta phải suy nghĩ tích cực lên, có lẽ vị quận chúa này sẽ không làm gì Tam điện hạ đâu.” Chờ sau khi hoàng tử lên xe ngựa rời đi, sứ thần Giáp an ủi những người khác.

“Nhưng nếu như nàng chướng mắt Tam điện hạ thì sao có thể đồng ý mở lời thay chúng ta?” Sứ thần Ất sầu mặt nói, “Tất cả những gì chúng ta đã làm chẳng phải là uổng phí sao?”

Mọi người khổ sở trầm mặc không nói, nhất thời họ cũng không biết nên cầu mong Phúc Thọ quận chúa coi trọng Tam điện hạ, hay là nên nguyện cầu cho Tam điện hạ sẽ không bị Phúc Thọ quận chúa nhúng chàm.

Buổi chiều thi đấu đá cầu còn chưa bắt đầu, bốn phía sân thi đấu đã chen đầy người xem. Vì là nữ tử thi đấu, khán giả vì muốn cổ vũ cho đội mình thích còn cố ý thay y phục có màu sắc tương tự với đội viên.

Hoa Lưu Ly không định cổ vũ đội nào, nhưng bởi vì Gia Mẫn cổ vũ cho đội hồng mẫu đơn, nàng đành phải thay váy sam màu đỏ, ngay cả ngạch trụy* cũng là bảo thạch hồng.

*Trang sức đeo trên trán

“Trời ạ.” Gia Mẫn thấy Hoa Lưu Ly đi ra từ Hoa phủ, không nhịn được che mắt, “Sau này ngươi ít mặc y phục màu này thôi.”

“Vì sao?” Hoa Lưu Ly trèo lên xe ngựa, cười đến là xinh đẹp với Gia Mẫn.

“Ta sợ người khác mắng ngươi là yêu tinh họa quốc.” Cùng là nữ nhân, Gia Mẫn lại không nhịn được nhìn trộm Hoa Lưu Ly. Vốn da Hoa Lưu Ly trắng nõn mềm mại, hồng y mặc trên người nàng lại giống như yêu tinh tu vi đại thành vừa tới nhân gian, mang theo cảm giác mâu thuẫn vừa yêu mị vừa thuần khiết ngây thơ.

Nếu nàng ấy là nam nhân, chắc hẳn sẽ muốn vén tay áo nàng ngắm cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, ngửi thử mùi hương thanh tú dịu dàng nơi cổ nàng.

“Cảm ơn lời khen của ngươi.” Hoa Lưu Ly dùng quạt tròn thêu hoa trong tay che khuất nửa bên mặt, cố ý nở nụ cười yêu dã, “Ta rất thích.”

“Ngưng ngay màn biểu diễn của ngươi.” Gia Mẫn đẩy Hoa Lưu Ly cách xa mình một chút, “Ta không phải nam nhân, không nuốt nổi dáng vẻ này của ngươi.”

“Quận chúa đối xử với ta vô tình như thế sao?” Nụ cười của Hoa Lưu Ly tan đi, mày liễu khẽ nhăn, trong đôi mắt xinh đẹp là nỗi buồn vô hạn, “Ngươi đã quên chúng ta từng sinh tử gắn bó, không rời không bỏ sao?”

Gia Mẫn che ngực lui về phía sau, lớn tiếng nói: “Đừng, ngươi đừng làm thế, coi như ta sợ ngươi được chưa?”

Vừa rồi vẫn còn là yêu tinh mê hoặc người, bây giờ lại giống cành hồng đáng thương bị mưa tạt. Nữ nhân giống như Hoa Lưu Ly nếu thật sự muốn mị hoặc một nam nhân, người này chắc chắn phải chết dưới váy nàng.

Ngay cả một nữ nhân như nàng ấy còn không chịu nổi thì càng miễn bàn đến nam nhân.

Nghĩ vậy, nàng ấy lại bắt đầu hoài nghi đầu óc Anh Vương có phải có vấn đề hay không, tại sao lại cự tuyệt cưới một vị tuyệt sắc giai nhân như vậy?

Sau khi hai người tới sân đá cầu, quả nhiên có không ít công tử tài tử đi đến xum xoe, Gia Mẫn nhìn Hoa Lưu Ly giả vờ ra vẻ e lệ suy yếu, xụ mặt làm kẻ ác, đuổi tất cả mấy kẻ này đi, đưa Hoa Lưu Ly đi tìm Điền San và Diêu Văn Nhân.

“Phúc Thọ quận chúa.” Diêu Văn Nhân ngượng ngùng nhìn Hoa Lưu Ly, thấy Hoa Lưu Ly muốn ngồi bên cạnh mình, nhanh chóng lấy khăn tay lau cái ghế dựa không có lấy một hạt bụi.

Gia Mẫn nhìn thấy tất cả: “…”

Sao tự nhiên tiểu đường tỷ ân cần với Hoa Lưu Ly như vậy?

“Đa tạ.” Hoa Lưu Ly nhoẻn miệng cười với Diêu Văn Nhân, kéo váy ngồi xuống.

“Không cần cảm ơn.” Diêu Văn Nhân đỏ mặt nhỏ giọng nói, “Quận chúa hôm nay thật xinh đẹp, có ngươi ở đây đủ để khiến tất cả hoa tươi thất sắc.”

Gia Mẫn hoảng sợ nhìn Diêu Văn Nhân, đồ nịnh hót này là ai, tiểu đường tỷ của nàng ấy không thể có dáng vẻ này!

Nhưng mà hiện thực vả cho nàng ấy một cú thật mạnh, tiểu đường tỷ không chỉ khen Hoa Lưu Ly, còn đỏ mặt mang ra đồ ăn vặt đã chuẩn bị, chìa tay trước mặt Hoa Lưu Ly cho nàng chọn món nàng thích ăn.

Nhìn gương mặt tiểu đường tỷ đỏ lên, dáng vẻ e lệ ngượng ngùng, Gia Mẫn rất muốn lắc vai nàng ấy thật mạnh để cho nàng ấy tỉnh táo một chút.

Đã bảo cùng nhau chán ghét Hoa Lưu Ly cơ mà?

Không lâu trước đây chúng ta còn cùng nhau đâm chọc khối gỗ thay thế cho Hoa Lưu Ly, hôm nay tỷ lại quay ra hiến ân cần cho người ta, cho dù làm phản đồ cũng không ai làm sảng khoái như tỷ đâu!

Điền San không mặc hồng y, nhưng vì muốn cổ vũ cho đội hồng mẫu đơn, y phục trên người nàng thêu huy hiệu của đội hồng mẫu đơn, ngay cả trên quạt tròn cầm tay cũng thêu năm chữ hồng mẫu đơn tất thắng.

Nàng ấy thấy Diêu Văn Nhân cuối cùng cũng không còn có thành kiến với Hoa Lưu Ly nữa, chủ động làm bạn với Hoa Lưu Ly, trong lòng cực kỳ vui mừng, cuối cùng nàng ấy không còn phải làm nhân bánh bị kẹp giữa họ rồi.

Mấy nữ tử thi đấu đá cầu cực kỳ xuất sắc, ngươi tới ta đi điểm số đuổi theo sát nút, cuối cùng đội hồng mẫu đơn chiến thắng trong trận đấu gian nan này, trên khán đài ngập tràn tiếng hoan hô và huýt sáo.

Gia Mẫn hét khản cả giọng, Hoa Lưu Ly đưa cho nàng ấy một lọ hoa lộ, nàng ấy ngửa đầu uống hết.

“Đây là gì?” Gia Mẫn nhấp miệng cảm nhận, “Uống cũng ngon đấy.”

“Hoa lộ làm từ hoa hòe, nếu ngươi thích, ngày mai ta cho người đưa phối phương thuốc đến quý phủ.” Hoa Lưu Ly xoa xoa lỗ tai bị Gia Mẫn hét đến ù ù, “Uống vào thải độc dưỡng nhan.”

“Có thể cho ta một phần không?” Điền San hỏi.

“Được chứ.” Hoa Lưu Ly cười gật đầu, thấy ánh mắt hàm chứa chờ mong của Diêu Văn Nhân đang nhìn mình, bật cười nói: “Diêu cô nương có cần không?”

“Cần, cần.” Diêu Văn Nhân đỏ mặt nghĩ, đây đúng là tiên nữ nha, không chỉ không so đo chuyện nàng ấy làm sai trước kia, còn chủ động đưa bí phương dưỡng nhan cho nàng ấy, trong kinh thành còn có nữ tử tốt hơn so với Hoa Lưu Ly sao?

Không có!

Gia Mẫn im lặng nhìn, nội tâm ngập tràn buồn phiền cùng tang thương chỉ có bản thân mình mới hiểu.
Tam hoàng tử đứng bên ngoài sân đá cầu, choáng váng nhìn vô số người mặc lam sam và hồng sam đi ra ngoài, nhiều người mặc y phục màu sắc tương tự như thế, hắn biết đi đâu tìm người?

“Vì sao những người này lại mặc y phục như vậy?” Tam hoàng tử hỏi tùy hầu bên người.

“Công tử là sứ thần ngoại quốc mới vào kinh đúng không?” Một người qua đường đi ngang, nghe được câu hỏi bèn nhiệt tình giải đáp thắc mắc cho hắn, “Đây là thói quen của người Đại Tấn chúng ta, khi có nữ tử thi đấu đá cầu, khán giả cổ vũ cho đội nào sẽ thay y phục cùng màu với đội đó.”

“Chỉ có nữ tử đá cầu mới làm vậy?”

“Đúng thế.” Người qua đường nói, “Hầu hết thể lực nữ tử không bằng nam tử lại có thể đá cầu giỏi như vậy, người xem đương nhiên phải nhiệt tình cổ vũ họ rồi.”

“Chư vị đường xa mà đến, bá tánh toàn kinh thành chúng ta nhiệt tình hoan nghênh các ngươi, chúc các ngươi chơi vui vẻ.” Người qua đường không quên phô bày phong phạm rộng lượng của bá tánh kinh thành, nói mấy lời chào đón trước mặt đoàn người Tam hoàng tử Đại Mạo xong mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Lời nói việc làm của họ đều đại diện cho mặt mũi Đại Tấn, nhất là vào lúc này càng không thể tuột xích.

Đoàn người Đại Mạo đột nhiên được chứng kiến khí độ đại quốc của bá tánh Đại Tấn: “…”

Tam hoàng tử cảm khái: “Cách nói chuyện của bình dân nước Tấn Quốc cũng bất phàm như thế, sao nước ta có thể địch lại họ được?”
Tâm trạng mọi người càng nặng nề hơn.

Tam hoàng tử cõi lòng đầy u sầu ngẩng đầu nhìn xung quanh, bỗng nhiên bị một nữ tử hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.

Trong đám người đều mặc hồng y, vị thiếu nữ cực kỳ nổi bật, gương mặt như tuyết, đôi mắt lấp lánh như ánh sao, mái tóc đen dài tựa màn đêm. Sự tồn tại của nàng khiến cho tất cả màu sắc khác đều ảm đạm thất sắc.

Thế gian cư nhiên lại có giai nhân như vậy, nàng là ai?

Giai nhân càng đi đến gần, trái tim Tam hoàng tử càng đập loạn, hắn rốt cuộc cũng hiểu được thế nào là tim đập như nổi trống.

“Phúc Thọ quận chúa.” Hắn nghe thấy có người hành lễ với nữ tử, gọi nàng là Phúc Thọ quận chúa.

Nàng chính là Phúc Thọ quận chúa rất được Thái Hậu sủng ái kia?

Sau một lúc lâu Tam hoàng tử mới tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, bước nhanh đi đến trước mặt Hoa Lưu Ly: “Tại hạ Hạ Viễn Đình, sứ thần nước Đại Mạo, xin hỏi có phải cô nương chính là Phúc Thọ quận chúa tôn quý?”

“Hạ?” Hoa Lưu Ly nhìn vị công tử quần áo hoa lệ văn nhã tuấn mỹ trước mặt, thu lại bước chân: “Ta nghe nói quốc họ nước Đại Mạo là họ Hạ, không biết đại nhân có quan hệ gì với hoàng thất Đại Mạo?”

“Tại hạ là Tam hoàng tử Đại Mạo.” Hạ Viễn Đình chắp tay thi lễ, “Mạo muội đến gặp, xin quận chúa thứ lỗi.”

Phố xá sầm uất người đến người đi, quả thật không phải nơi thích hợp để nói chuyện. Hoa Lưu Ly cười như không cười nhìn vị hoàng tử Đại Mạo này: “Điện hạ là hoàng tử Đại Mạo tôn quý, không biết vì sao lại muốn gặp tiểu nữ?”

Ba người Gia Mẫn đi cùng Hoa Lưu Ly đang đứng đợi, sau khi biết được thân phận Hạ Viễn Đình cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, sứ thần Đại Mạo tới tìm Hoa Lưu Ly làm gì?

Hạ Viễn Đình văn nhã hành lễ lần nữa: “Lần đầu tiên gặp mặt, nếu có chỗ nào thất lễ xin quận chúa thứ lỗi cho. Từ lâu ta đã được nghe đại danh của lệnh tôn lệnh từ, tại hạ vô cùng khâm phục. Không biết vì sao quý phủ lại cự tuyệt nhận lễ vật tại hạ cho người đưa tặng, có phải là vì hai vị tướng quân không thích lễ vật tại hạ tặng không?”

Sứ thần nước Đại Mạo đến tìm nàng, Hoa Lưu Ly cũng không bất ngờ, điều khiến nàng không ngờ là người đến lại là Tam hoàng tử Đại Mạo.

Nàng khẽ cười một tiếng: “Lễ vật điện hạ tặng không có điều gì không ổn, cũng không phải vì gia phụ gia mẫu không thích.”

Tam hoàng tử nghi ngờ “Thế tại sao …”

“Thế nhưng tiểu nữ tự biết vô công bất thụ lộc, nên mới cho người trả hậu lễ về cho điện hạ.” Trên mặt Hoa Lưu Ly đang cười, trong mắt lại không có ý cười, “Ý tốt của Tam điện hạ chúng ta đã nhận, chỉ là nhà chúng ta thấp cổ bé họng, không thể nhận hậu lễ của điện hạ.”

Nghe ra điều kỳ lạ trong lời Hoa Lưu Ly, trong lòng Tam hoàng tử càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ họ từng đắc tội Hoa phủ, nếu không sao Hoa Lưu Ly lại có thái độ như thế?

Đối phương đã nói chuyện không chút khách sáo đến thế, Tam hoàng tử lại không tức giận nổi, hắn chắp tay với Hoa Lưu Ly: “Quận chúa có lẽ là có điều hiểu lầm, tại hạ đã chuẩn bị một bàn tiệc ở tửu lâu, hy vọng quận chúa có thể nể mặt để tại hạ bồi tội với quận chúa.”

“Điện hạ thân phận tôn quý, tiểu nữ không nhận nổi lễ của ngài.” Hoa Lưu Ly hành lễ đáp lễ, “Điện hạ quá khách sáo rồi, chúng ta không có điều gì hiểu lầm cả, xin điện hạ đừng suy nghĩ nhiều.”

Diêu Văn Nhân đứng bên cạnh không nói câu nào thầm nghĩ, sứ thần Đại Mạo các ngươi làm trò trước mặt Hoa Lưu Ly, nói gì mà nữ tướng quân là đồi phong bại tục các thứ, còn muốn người ta đối xử ôn hoà với ngươi?

Đạo lý mẫu nhục nhi giận còn không hiểu, lại đi tìm người ta hỏi vì sao không nhận lễ của ngươi. Không mang lễ vật đến đập vào mặt các ngươi đã là vì nể mặt mũi giữa hai nước rồi.

“Lưu Ly, xảy ra chuyện gì?” Đúng vào lúc này, một công tử mặc hoa phục xuất hiện bên cạnh họ.

Hạ Viễn Đình nhìn nam nhân dung nhan tuấn mỹ trên lưng ngựa, chắp tay thi lễ hỏi: “Không biết công tử là?”

Thái Tử ngồi trên lưng ngựa lười biếng mà đáp lễ lại: “Ta là biểu ca khuê mật của Lưu Ly, thấy có người quấn quýt si mê Lưu Ly nên qua đây xem thử.”

Khuê mật Gia Mẫn: “……”

Cảm tạ trời xanh, cảm tạ đất rộng, cuối cùng nàng ấy vẫn có nơi tồn tại trong mắt Thái Tử.

Tác giả có lời muốn nói:
Gia Mẫn: Cảm giác tồn tại lớn nhất của ta - khuê mật của Hoa Lưu Ly.
------
Lảm nhảm chút, tui mới được nhận đi làm rùi, tuần sau bắt đầu thử việc \(๑╹◡╹๑)ノ♬. Cũng không biết công việc như nào cơ mà tui sẽ cố duy trì ít nhất 2 chương 1 tuần. Có ai đang đọc truyện hông, cmt ủn mông cho tui bớt lười nha huhu ~( ´•︵•' )~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top