Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 65: Quận chúa nhà ta

Dù Hạ Viễn Đình không đoán được thân phận của nam nhân vừa xuất hiện này nhưng hắn cảm giác được người này không hề thân thiện.

"Đúng!" Gia Mẫn đứng ra, "Huynh ấy là biểu ca của ta, quan hệ với Phúc Thọ quận chúa... rất tốt."

Nói xong câu đó, Gia Mẫn cảm giác Thái Tử biểu ca liếc nhìn mình một cái, trong mắt tràn ngập một loại cảm xúc mang tên hài lòng.

Hừ, nam nhân.

Chính vào khoảnh khắc này, Diêu Gia Mẫn cảm thấy mình đã nhìn thấu thế giới của nam nhân.

"Không biết công tử là..."

"Danh tự kẻ hèn, không đáng nhắc đến." Thái Tử ngắt lời Hạ Viễn Đình, "Ta nghe nói quý quốc có tập tục, ngoại nam không thể bắt chuyện với nữ tử, nếu có hành vi này tất xem như càn rỡ. Tam điện hạ thân phận tôn quý, cách cư xử lại có phong cách Đại Tấn ta, xem ra đối với những quy củ của quý quốc ngươi cũng không coi ra gì."

Hạ Viễn Đình đã có thể khẳng định, vị công tử mặc y phục xa hoa này có địch ý đối với mình. Hơn nữa trong lời nói cũng không có e ngại hay cung kính gì đối với Tam hoàng tử Đại Mạo là hắn. Bởi vậy có thể thấy được thân phận của người này cũng không tầm thường.

"Vị công tử này nói đùa." Lưu danh sĩ biết chuyện không ổn, nhanh chóng tiến lên đáp: "Tục ngữ nói nhập gia tùy tục, chúng ta đã đứng trên đất của quý quốc đương nhiên tất cả hành vi đều dựa theo phong tục quý quốc rồi."

"Thế nhưng Đại Tấn ta không có loại phong tục chủ tử đang nói chuyện, tùy tùng có thể xen mồm vào." Vẻ mặt Thái Tử nhàn nhạt.

"Hạ quan là Lễ Bộ Thượng Thư Đại Mạo kiêm thiếu sư của Thái Tử." Lưu danh sĩ ở Đại Mạo được vô số người đọc sách tôn sùng kính trọng, sao có thể chịu được việc người khác coi hắn như người hầu tùy tùng mà đối xử.

"À." Thái Tử vô cảm à một tiếng, rồi không có sau đó nữa.

Đến rồi, lại đến nữa rồi, chính là cái vẻ thờ ơ làm lơ người khác tức chết người không đền mạng của Thái Tử. Là người từng hứng trải loại vẻ mặt này của Thái Tử, Gia Mẫn thấy Thái Tử dùng vẻ mặt này đi tức chết người nước khác, thế mà lại cảm thấy có chút phấn khích.

À cái gì mà à?

Dựa theo quy củ không phải nên nói hai câu "Ngưỡng mộ đã lâu, hóa ra là Lưu danh sĩ danh dương thiên hạ" các thứ? Cho dù người thanh niên này kiến thức hạn hẹp không biết tên của hắn thì cũng nên khách sáo vài câu, một tiếng "à" thì coi là cái gì?

Đáng tiếc Thái Tử cũng không để ý đến tâm trạng của loại người này, hắn nghiêng mặt đánh giá Hạ Viễn Đình từ đầu đến chân một lần: "Phúc Thọ quận chúa chỉ là một tiểu cô nương, Tam điện hạ có chuyện gì có thể đi bái phỏng Vệ tướng quân hoặc Hoa tướng quân."

"Công tử nói đúng." Sao Hạ Viễn Đình còn không rõ, vị công tử mặc y phục xa hoa này rõ ràng không muốn để hắn đến gần Phúc Thọ quận chúa, thế nên khi nói chuyện mới có thể tàng đao giấu kiếm, không hề nể mặt họ chút nào.

Trong tình cảnh sức mạnh kém người ta, họ vốn là không dám đắc tội quyền quý nước Tấn, cho dù biết đối phương vô lễ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Cũng may Hạ Viễn Đình là người có tính tình tốt nhất trong các hoàng tử Đại Mạo, cho dù tức giận cũng có thể mỉm cười duy trì vẻ bình thản ngoài mặt.

Thực ra chính hắn cũng đang hoài nghi, nguyên nhân phụ hoàng phái hắn đi sứ nước Tấn là vì tính hắn tốt, thân phận cũng tôn quý. Mẫu thân hắn là Hoàng Hậu, huynh trưởng đồng mẫu là Thái Tử, hắn đến càng có thể biểu hiện thành ý Đại Mạo.

Đáng tiếc thành ý này cũng không khiến quân vương nước Tấn cảm động, hiện giờ họ chỉ có thể làm bừa giống như ruồi nhặng không đầu bay loạn khắp nơi.

Hoa Lưu Ly nhìn Thái Tử đóng giả một công tử ca bình thường, mở miệng lại không biết nên xưng hô với hắn như thế nào, đành phải nói: "Công tử, Tam hoàng tử điện hạ đường xa mà đến, nếu thiết yến, ta đây cũng không tiện từ chối. Nhưng dù sao người tới cũng là khách, yến hội nên để ta mời mới phải."

Có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh*.

*Nguyên tác "山重水复疑无路,柳暗花明又一村" - Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn. Đại ý tui hiểu cũng như câu Có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh ấy. Mà thui nói chung mình bỏ qua vụ thơ từ đi hén :">

Đúng lúc sứ thần Đại Mạo cho rằng Phúc Thọ quận chúa sẽ không đồng ý yêu cầu của họ, nàng lại quyết định dự tiệc, có quan viên tuổi trẻ còn chưa đủ lão luyện, trên mặt không nhịn được mà tỏa ra vẻ vui mừng.

"Phúc Thọ quận chúa, chúng ta đi cùng ngươi..." Diêu Văn Nhân định nói mấy sứ thần này không rõ có ý đồ gì, các nàng ấy cùng đi với nàng, ai ngờ lời còn chưa nói xong đã bị Gia Mẫn bịt miệng.

"Biểu ca, ý tỷ ấy là chúng ta còn có chuyện rất quan trọng phải làm. Xin ngài chịu khó chút, đi chuyến này cùng Phúc Thọ quận chúa." Gia Mẫn mạnh mẽ đè lại Diêu Văn Nhân đang giãy giụa, không cho nàng ấy phát ra chút âm thanh nào.

Điền San mờ mịt nhìn tình huống trước mặt, cẩn thận lựa chọn trầm mặc.

"Ưm ưm..."

Diêu Văn Nhân: Không phải, ta không có ý đó!

Nhưng mà nàng ấy phản kháng không có hiệu quả, Gia Mẫn từ nhỏ đã tập võ, tuy rằng không dám trêu chọc Hoa Lưu Ly, nhưng mà chỉ kéo Diêu Văn Nhân lên xe ngựa thì không thành vấn đề.

Sau khi lên xe ngựa, Diêu Văn Nhân kéo tay Gia Mẫn ra: "Gia Mẫn, muội làm gì thế?!"

"Đường tỷ tốt của ta ơi, nếu tỷ tin lời ta thì bây giờ tỷ đừng nói chuyện." Gia Mẫn đưa ngón tay lên môi "suỵt" một cái, xoay người thò đầu ra ngoài nói với Thái Tử trời quang trăng sáng đang ngồi trên lưng ngựa: "Biểu ca, bọn muội đi trước."

"Ừ." Thái Tử gật đầu với nàng ấy, "Trên đường cẩn thận."

Biểu muội trưởng thành rồi, cuối cùng cũng hiểu chuyện.

Gia Mẫn buông xe ngựa, bảo mã phu nhanh chóng chạy đi, không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.

Nàng ấy lớn như vậy, đây là lần đầu tiên thấy được vẻ mặt ôn hoà của Thái Tử, quá cảm động.

"Gia Mẫn." Điền San xốc mành cửa sổ xe ngựa lên, mắt nhìn ra bên ngoài, sau khi xác nhận đã cách Thái Tử một khoảng thật xa mới cẩn thận mở miệng: "Thái Tử điện hạ, có phải đối với Phúc Thọ quận chúa..."

Gia Mẫn yên lặng gật đầu.

Diêu Văn Nhân và Điền San không hẹn mà cùng mà thể hiện vẻ mặt đồng tình, không phải đang đồng tình với Thái Tử mà là với Hoa Lưu Ly.

"Phúc Thọ quận chúa là người tốt như vậy, sao lại bị..."

Gia Mẫn quay đầu nhìn Diêu Văn Nhân, mặt mày nhăn nhó, tiểu đường tỷ, tỷ lặp lại lần nữa, ai tốt như vậy?! Rốt cuộc là Hoa Lưu Ly hạ cổ gì với tỷ làm tỷ sinh ra cảm nhận nghiêng trời lệch đất với nàng thế?

Thực ra cũng không thể trách Điền San và Diêu Văn Nhân có phản ứng như vậy, các nàng ấy đều là tiểu thư từ nhỏ đã được giáo dưỡng của các gia tộc lớn, cũng người nhà cũng không định đưa người vào cung đổi lấy vinh hoa phú quý, cho nên đối với loại chuyện gả vào hoàng thất, thật sự là không có quá nhiều hứng thú.

Thái Tử có vẻ ngoài thiên hạ vô song, thông văn giỏi võ, quả thật có thể khiến vô số nữ tử một lòng say mê với hắn. Nhưng hắn dù có đẹp có giỏi hơn nữa cũng không cứu lại được sự thật hắn rất xấu tính lại độc mồm.

Các nàng ấy ai mà không kim tôn ngọc quý, sao chịu nổi khẩu lí tàng đao vô hình có thể giết người của Thái Tử?

Nghe nói ngay cả các nương nương trong cung vào tay Thái Tử cũng phải chịu thiệt thì càng không cần nhắc đến mấy tiểu cô nương không có sức chiến đấu gì.

Nghĩ đến Phúc Thọ quận chúa nhu nhược nhiều bệnh bị Thái Tử coi trọng, quả thực là dê vào miệng cọp, dữ nhiều lành ít.

Thấy hai vị tiểu tỷ muội có vẻ mặt như vậy, Gia Mẫn muốn nói lại thôi, thật lòng mà nói, nàng ấy thật sự không có gì để lo lắng cho Hoa Lưu Ly, nàng ấy càng lo cho Thái Tử hơn.

Chỉ là biết sự thật chỉ có vài người, cho dù nàng ấy nói ra chân tướng cũng chưa chắc có người tin.

Hoa Lưu Ly thật sự không hiểu, Thái Tử lại không phải là hổ ăn thịt người, sao Diêu Gia Mẫn cứ thấy Thái Tử là sẽ sợ hãi như vậy. Rõ ràng Thái Tử đối với nhà nàng ấy rất tốt, lần trước nàng giúp Thuận An trưởng công chúa, sau khi Thái Tử phát hiện không chỉ không vạch trần còn để nàng đi vào phòng nhỏ lau sạch phấn trong lòng bàn tay.

Chỉ bởi vì Thái Tử thân phận tôn quý, các nàng ấy đối xử xa lánh với Thái Tử, có phải là hơi quá đáng hay không?

Nàng ngẩng đầu nhìn Thái Tử lẻ loi ngồi trên lưng ngựa, mỉm cười hành lễ với hắn: "Làm phiền công tử."

"Ta rất vui lòng, không phải làm phiền." Thái Tử xoay người xuống ngựa, ném roi ngựa cho tùy hầu phía sau, nói với họ: "Ta đi cùng Phúc Thọ quận chúa, các ngươi đi theo phía sau là được."

Thị vệ nhìn đám người nước Đại Mạo, chắp tay hành lễ: "Vâng."

Tuy rằng có biến so với dự tính, từ đâu đến một vị công tử thân phận không rõ, nhưng ít nhất Phúc Thọ quận chúa đã đồng ý lời mời, họ thật cẩn thận dẫn người đến tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành.

Vì thể hiện thành ý, bàn tiệc họ đặt cực kỳ phong phú.

"Có một vài nguyên liệu nấu ăn là do chính chúng ta chuẩn bị, nhưng sợ đầu bếp bỉ quốc làm đồ ăn không hợp khẩu vị Quận chúa, vậy nên đồ ăn đều là do đầu bếp của tửu lâu làm." Hạ Viễn Đình giải thích một câu, ám chỉ họ không âm thầm động tay động chân với đồ ăn.

Hoa Lưu Ly giả vờ nghe không hiểu, ra hiệu cho Diên Vĩ và Ngọc Dung.

Diên Vĩ đi đến bên cạnh Hoa Lưu Ly, gắp cho Hoa Lưu Ly một ít đồ ăn, đợi sau khi Hoa Lưu Ly dùng xong, Ngọc Dung mới chọn món ăn tương tự gắp vào bát Thái Tử.

Qua vài lần gắp, Hoa Lưu Ly nếm qua toàn bộ đồ ăn trên bàn, nàng lau khóe miệng, cười nhạt nói: "Tam điện hạ quá khách khí, những món ăn này quả nhiên sắc hương vị đều đủ."

Nàng nâng lên tay nói với tỳ nữ: "Không cần hầu hạ, tự ta làm là được."

"Vâng." Diên Vĩ lùi về một bên. Thái Tử nhìn Ngọc Dung, phất tay cho nàng ấy lui ra, quay đầu nói với Hoa Lưu Ly: "Nhưng mà vẫn phải nói món gân hươu này hơi già, không ngon bằng món lần trước ngươi đến nhà ta ăn."

Hoa Lưu Ly cười nói: "Tay nghề đầu bếp nhà công tử chính là nhất tuyệt, đầu bếp bên ngoài đương nhiên còn lâu mới sánh kịp."

Đại Mạo sứ thần nghe lời này trên mặt có chút xấu hổ, nhưng vẫn cười cười theo hai người khen đầu bếp của nhà vị công tử kia, cho dù họ cũng chẳng biết người đó là ai.

Dù có nhóm sứ thần Đại Mạo cố gắng hài hòa không khí, nhưng vị công tử đi cùng thỉnh thoảng lại nói vài lời bới lông tìm vết, bữa ăn này ăn quá là lúng túng, không khí vô cùng không thoải mái.

"Quận chúa, tại hạ kính ngươi một ly." Hạ Viễn Đình cầm chén rượu lên, ngửa đầu uống hết.

"Tam điện hạ có điều không biết, quận chúa nhà ta thể nhược, thuốc không thể rời thân, mấy thứ quá mạnh như rượu càng là không thể dùng." Thái Tử cầm chén rượu trước mặt Hoa Lưu Ly, tùy tay đổ vào chén trà bên cạnh.

Rượu và trà trộn lẫn, tản ra mùi vị kỳ quái.

Nhìn thấy Tam điện hạ tự mình kính rượu lại bị bác bỏ như vậy, sắc mặt mấy vị sứ thần rất khó coi, lại chỉ có thể ẩn nhẫn không phát.

Hạ Viễn Đình đỏ mặt nhìn Hoa Lưu Ly, mặt đầy ý xin lỗi nói: "Xin lỗi, tại hạ cũng không biết việc này." Nói xong, hắn ra hiệu cho tỳ nữ đổi lại Hoa Lưu Ly một chén nước.

Hoa Lưu Ly cầm chén lên ngửi thử rồi nói với Hạ Viễn Đình: "Tiểu nữ tử thân mang bệnh tật ốm yếu, đều là bệnh mang từ khi còn trong bụng mẹ, có chỗ nào đắc tội xin điện hạ bao dung."

"Không có, không có, là ta chăm sóc không đủ chu toàn." Gương mặt Hạ Viễn Đình càng hồng, thấy Hoa Lưu Ly uống một ngụm nước, vội vàng rót cho mình đầy chén rượu rồi lại ngửa đầu uống hết.

Hai ly rượu mạnh vào bụng, gương mặt trắng nõn cùng cổ Hạ Viễn đều hơi đỏ lên, Hoa Lưu Ly cười cười liếc nhìn hắn một cái.

Thái Tử chú ý tới ánh mắt Hoa Lưu Ly, mí mắt hắn hơi rũ xuống, nhàn nhạt mở miệng: "Điện hạ mời quận chúa nhà ta, là có chuyện gì?"

Hạ Viễn Đình nói lại ý đồ một lần, ngoài miệng là nói thỉnh tội, thực ra là muốn biết rõ vì sao Hoa gia không nhận lễ vật của họ.

"Tam điện hạ, tiểu nữ tử vừa rồi đã nói, không phải nhà ta coi thường lễ vật quý quốc, mà là chúng ta không xứng với những hậu lễ đó cho nên mới cho người đưa trả." Tầm mắt Hoa Lưu Ly đảo qua Lưu danh sĩ ngồi ở một bên, nụ cười trở nên trào phúng, "Dù sao gia mẫu chỉ là một nữ tướng quân không biết xấu hổ mà xuất đầu lộ diện, làm sao xứng nhận lễ của quý quốc?"

"Lời này từ đâu mà có?" Trong lòng Hạ Viễn Đình hoang mang mờ mịt.

Lưu danh sĩ ngồi trong góc lại đổi sắc, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Lưu Ly, trong lòng bất ổn, chẳng lẽ lời hắn nói trong quán trà ngày ấy đã truyền tới tai vị Quận chúa này rồi?

Trong lòng hắn hoảng loạn vô cùng, sợ Phúc Thọ quận chúa nói chuyện ngày đó ra trước mặt Tam điện hạ, lại âm thầm cầu nguyện Phúc Thọ quận chúa cũng không biết người nói chuyện ngày ấy chính là hắn.

Hắn chột dạ cúi đầu, lại cảm giác tầm mắt Phúc Thọ quận chúa dừng trên người hắn.

Càng là như thế, hắn lại càng không dám ngẩng đầu.

"A." Nhìn dáng vẻ Lưu đại nhân kia như vậy, Hoa Lưu Ly đứng lên nói, "Điện hạ bồi tội với tiểu nữ, không bằng quan tâm người bên cạnh một chút. Cũng may người họ bàn luận là gia mẫu, từ trước đến nay gia mẫu luôn rộng rãi, không muốn so đo chuyện nhỏ như vậy. Nếu như các ngươi dám bàn luận đến bệ hạ hoặc hoàng tử đương triều, tiểu nữ tử ắt phải hoài nghi có phải quý quốc có điều bất mãn với Đại Tấn ta hay không."

Vị Lưu đại nhân này phạm vào sai lầm lớn như vậy, lúc mấu chốt không nghĩ cách chuộc lỗi thế nào mà lại chột dạ trốn tránh. Người như vậy mà cũng có thể làm thiếu sư của Thái Tử kiêm sứ thần ngoại giao.

Vì vậy có thể thấy được, tình hình trong nước Đại Mạo cũng chẳng tốt được đến đâu.

"Bỉ quốc tuyệt không có ý này!" Trong lòng Hạ Viễn Đình cả kinh, vội nói: "Bỉ quốc vẫn luôn sùng bái bệ hạ Đại Tấn anh minh nhân đức, tuyệt không có ý mạo phạm quý quốc."

Đến lúc này, sao hắn còn có thể không hiểu, chắc chắn quan viên hoặc thủ vệ nào đó nói chuyện không cẩn thận để người ngoài nghe được, còn truyền tới tai Phúc Thọ quận chúa.

"Không biết là ai cuồng vọng hồ ngôn loạn ngữ, nếu như quận chúa biết được là người phương nào, xin ngài nhất định phải nói cho tại hạ, tại hạ nhất định nghiêm trị." Hạ Viễn Đình cứng rắn hạ quyết tâm, nếu như Hoa Lưu Ly chỉ ra là ai, để bình ổn mâu thuẫn lần này hắn nhất định không tha, phải xử lý người này tại chỗ.

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, sắc mặt Lưu đại nhân và hai gã quan viên trẻ tuổi trắng bệch, không dám phát ra chút âm thanh nào.

Thời gian từ từ trôi qua, Lưu danh sĩ lại cảm thấy dường như đã qua thật lâu.

"Thôi, nếu là hiểu lầm thì không cần nhắc lại." Ánh mắt Hoa Lưu Ly lướt qua đám người sứ thần Đại Mạo mấy lần, khẽ cười ra tiếng, cười đến là ngây thơ, "Tam điện hạ không cần khẩn trương như thế."

Thái Tử do loại quan viên này bồi dưỡng ra mới có thể khiến người yên tâm, cần gì giết hắn?

Tác giả có lời muốn nói:

Thái Tử: Chỉ cần có cô ở đây, đám người đó đều là dung chi tục phấn.

P/s: mọi người thấy lỗi type nhắc tui nhé ^_^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top