Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17: Người của Tà Gia, Lan Tinh

Tà Vô Nhai đang hết sức bối rối, thiên hạ biết y ghét nhất chính là nước mắt của phụ nữ.

"Đừng khóc nữa!"

Tà Vô Nhai vừa luống cuống đưa khăn tay cho nàng, vừa nhanh chóng tìm kiếm tên của nàng trong trí nhớ.

"Huhu... Vô Nhai thiếu gia, cuối cùng ta cũng tìm thấy ngài... huhu..."

Thiếu nữ khóc nức nở lao vào vòng tay của y, khóc đến tê tâm liệt phế ruột gan đứt từng khúc (khóc đến mức trái tim như bị xé nát =))) ). Đến cả Phong Hình Thiên, vốn định quở trách nàng buông tay cũng không đành lòng, mà Tà Vô Nhai càng không phải nói. Y rốt cuộc đã tìm thấy thông tin về nàng từ trí nhớ của mình: nàng tên là Lan Tinh, kém y hai tuổi, năm nay mới mười lăm.

Hai năm trước, khi y lần đầu tham gia kỳ thi triệu hồi sư và lần đầu rời khỏi gia tộc Tà, y thấy nàng ngất xỉu bên đường, trông thật đáng thương, nên đã cứu nàng. Không ngờ nàng tỉnh dậy lại mất trí nhớ. Cuối cùng, nhờ sự van nài của y, di nương miễn cưỡng đồng ý cho nàng ở lại làm hầu gái của y nhưng không cấp bổng lộc hơn nữa vì y, nàng còn bị người khác ức hiếp. Hai người có thể nói là nương tựa vào nhau, đáng lẽ ra nàng phải theo y về vương phủ, nhưng vì một số lý do, bị di nương luôn ghét y chia rẽ. Nghĩ đến đây, Tà Vô Nhai không khỏi cảm thấy thương xót cho nữ nhân này.

"Được rồi, đừng khóc nữa. Nói cho ta biết, ngươi ra ngoài bằng cách nào? Những vết thương trên mặt là sao?"

Tà Vô Nhai cảm thấy đầu đau nhức vì tiếng khóc của nàng, nhẹ nhàng đẩy nàng ra, kiên nhẫn lau những giọt nước mắt trên gương mặt nàng. Khi nhìn thấy vết thương trên mặt nàng, ánh mắt y thoáng qua sự căm phẫn. Lũ khốn kiếp đó, đến cả cô gái đáng yêu như vậy cũng không tha, thật là quá đáng.

"Hức... Ta, ta... Ta trốn ra ngoài... Vô Nhai thiếu gia, xin ngài hãy để ta ở lại bên ngài... Ta muốn ở bên ngài..."

Lan Tinh hít hít mũi, tỏ ra đáng thương nắm lấy tay áo y. Dù không khóc thành tiếng, nước mắt vẫn chảy ra không ngừng.

"Chỉ cần ngươi đừng khóc, ta sẽ đồng ý với ngươi tất cả, được không?"

Lần đầu tiên, Tà Vô Nhai cảm thấy sự bất lực sâu sắc từ tận đáy lòng, đó là lý do hắn không thích nữ nhân. Họ dễ khóc quá, như nước đổ ra vậy, thật là mệt mỏi!

"Được không?"

Lan Tinh mắt ngấn lệ nhìn y, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc. Tà Vô Nhai cảm thấy cơn bực bội trong lòng dâng lên, đột nhiên có cảm giác muốn đập đầu vào tường, y quay mắt không kiên nhẫn: "Đây không phải là vấn đề, vấn đề là nếu ngươi còn khóc, ta sẽ cho người đuổi ngươi đi, nghe rõ chưa?"

"Đừng, ta không khóc nữa, Vô Nhai thiếu gia, xin ngài đừng đuổi ta đi..."

Lan Tinh tưởng y thật sự muốn đuổi nàng đi, lập tức ôm chặt cánh tay y, nước mắt đã ngừng chảy lại chuẩn bị rơi xuống nữa. Tà Vô Nhai cảm thấy rất phiền muộn, sao y lại phải làm cho nàng sợ hãi chứ? Đúng là tự rước khổ vào thân!

"Được rồi, được rồi, ta sẽ không đuổi ngươi đi, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện."

Y cẩn thận rút tay ra, rồi như có ma đuổi, vội vàng ngồi xuống bên cạnh Phong Hình Thiên, cảm thấy mình như bị kéo vào một tình cảnh khó xử. Tà Vô Nhai ơi là Tà Vô Nhai sao không rưng ngươi lại mang một tiểu thư như vậy về nhà? Không phải tự làm khổ mình sao?

Phong Hình Thiên, người vẫn đứng yên bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy y, mỉm cười chỉnh lại những sợi tóc lòa xòa trên má y. Đây là lần đầu tiên hắn thấy vương phi của mình trong tình trạng lúng túng như vậy, hóa ra điểm yếu của y chính là nữ nhân!

"Vô Nhai thiếu gia..."

Lan Tinh rất muốn lại gần, nhưng lại sợ uy áp vô hình phát ra của Phong Hình Thiên, nên chỉ có thể ủy khuất giảo ngón tay nhìn về phía y, không còn khóc nữa.

"..."

Tà Vô Nhai câm nín nhìn nàng, quay sang cầu cứu Phong Hình Thiên, nhưng đối phương chỉ trả lại ánh mắt bảo y tự giải quyết, khiến y cảm thấy đầu mình như bị treo lên một hàng hắc tuyến. Đáng ghét, không nhìn thấy y khổ sở hắn sẽ chất hay sao?

"Được rồi, Lan Tinh, ngươi có thể ở lại, nhưng không phải làm nha hoàn của ta, mà là muội muội. Từ nay về sau, đừng gọi ta là thiếu gia nữa, gọi ta là ca ca đi."

Tà Vô Nhai sau một hồi im lặng, quyết định dứt khoát.

Trong trí nhớ, Lan Tinh tuy còn nhỏ nhưng luôn bảo vệ y, chịu đựng nhiều hình phạt vì y. Dù y đã không còn là bản thân trước kia, nhưng vì đã kế thừa tất cả những gì của người trước, y nên nhận nàng làm đứa nhỏ. Y nhớ rằng trước đây, người trước đã coi nàng là muội muội, giờ y sẽ biến ý nghĩ đó thành hiện thực.

"Nhưng... nếu di nương biết..."

Lan Tinh hoảng sợ, phản xạ trong vô thức mà từ chối, nhưng Tà Vô Nhai đã cắt ngang lời nàng một cách mạnh mẽ.

"Nữ nhân đó đó đã không còn quyền quản lý ta nữa, Lan Tinh, sự kiên nhẫn của ta có hạn. Ngươi chỉ có hai sự lựa chọn, một là làm muội muội của ta, hai là rời đi. Dĩ nhiên, ta sẽ cho ngươi một khoản ngân lượng, sẽ không để ngươi phải lang thang trên đường."

Trời biết Tà Vô Nhai cảm thấy đau đớn thế nào khi nói đến ngân lượng. Y chỉ có mười nghìn vàng trong tay, mỗi đồng tiêu đi là một đồng mất, không thể tiếp tục như vậy được. Y phải mở rộng con đường làm giàu, vì sẽ có nhiều nơi cần dùng đến, không thể để ví tiền trở nên rỗng tuếch.

Dường như từ đầu đến cuối, Tà Vô Nhai không nghĩ rằng y đã không còn là Tà Vô Nhai trước kia. Y có rất nhiều tiền, có lẽ đây cũng là một trong những ưu điểm hiếm hoi của y. Sống một mình trong thành phố lạ, y đã học được cách độc lập, không dựa vào bất kỳ ai.

"Ta... ta không muốn rời đi, Vô Nhai ca ca!"

Lan Tinh ngẩng đầu lên, sau khi gọi xong ca ca, khuôn mặt đỏ bừng, lại cúi đầu xuống. Tâm trạng của thiếu nữ như vậy sao có thể không lọt vào mắt Phong Hình Thiên và Tà Vô Nhai? Phong Hình Thiên siết chặt vòng tay ôm y, lông mày nhíu lại, còn Tà Vô Nhai thì nhún vai tỏ vẻ không quan tâm. Tâm tình thiếu nữ dù sao cũng chỉ là cảm xúc thơ ngây, có người thích mình là điều tốt, sau này nàng sẽ hiểu rthôi, tình cảm của nàng chỉ là sự cảm kích được chuyển thành mê đắm mà thôi.

"Đức Như, dẫn tiểu thư Lan Tinh đi tắm rửa một chút."

Chưa kịp để Tà Vô Nhai mở miệng, Phong Hình Thiên đã ra lệnh, quản gia Đức Như đứng bên cạnh vội vàng bước tới cung kính.

"Tiểu thư Lan Tinh, xin mời!"

"Vô Nhai ca ca..."

Lan Tinh nhìn quản gia trước mặt, ánh mắt hỏi Tà Vô Nhai.

"Đi đi, trang điểm một chút, đổi bộ quần áo mới xinh đẹp."

Tà Vô Nhai mỉm cười nhẹ nhàng nói. Lan Tinh ngoan ngoãn gật đầu, theo quản gia rời đi.

"Người đã đi xa rồi!"

Phong Hình Thiên thấy Tà Vô Nhai vẫn dõi theo bóng dáng hai người, châm biếm nói. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy ghen, cảm giác thật không dễ chịu.

"Gì?"

Tà Vô Nhai quay đầu nhìn hắn, cảm giác bực bội tức thì biến mất. Y đứng dậy ngồi lên đùi của Phong Hình Thiên, hai tay nâng lấy khuôn mặt tinh xảo của hắn, đặt một nụ hôn nồng nàn lên môi hắn.

"Ha ha... Hình Thiên, ngay cả khi ghen, ngươi cũng thật đẹp trai!"

Nhìn nụ cười vui vẻ của hắn, Phong Hình Thiên cảm thấy dù có giận dữ cũng không còn tâm trạng nữa, chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, một tay ôm chặt y, tay còn lại nâng đỡ sau đầu y.

"Ít nhất phải như vậy..."

Khi giọng nói vừa dứt, đôi môi quyến rũ của hắn đã chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của Tà Vô Nhai, hai người phớt lờ những người hầu đi qua, tự nhiên ôm hôn nhau trong phòng khách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top