Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 214 : Mất Mặt A

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Linh Chi: "..."

Tạ Linh Chi khóe miệng hơi nhếch lên, đổi chủ đề, nghi hoặc nói: "Cái tên ngốc này, tại sao không nghĩ biện pháp đi? Chẳng lẽ, phải tiếp tục giằng co như vậy sao? Ngay cả súng cũng không thể nhấc nổi, còn không bằng tuyên bố bỏ cuộc đi."

Quý Dữu không để mọi người chế giễu lâu, cũng không để bạn bè lo lắng lâu, cô đột nhiên buông súng pháo và hướng thẳng chủ cửa hàng hỏi: "Ông chủ, yêu cầu tranh tài lần này chỉ là bắn trúng điểm hồng tâm? Cũng không nói là dùng vũ lực phải hay không a?

Chủ cửa hàng: "...Đúng vậy."

Quý Dữu lập tức cười nói: "Ông chủ, khẩu súng này nặng quá, tôi không thể di chuyển được, có thể nhờ bên ngoài hỗ trợ được không?"

Chủ cửa hàng: "..."

Trên khán đài: "Không được a, điều này ảnh hưởng đến sự công bằng a".

Quý Dữu nói: "Có ảnh hưởng thế nào đến công bằng? Hạng mục này chỉ kiểm tra kỹ năng bắn súng, không phải thể lực a. Hơn nữa - ai sẵn lòng giúp đỡ tôi? Nếu tôi giành được chiến thắng cuối cùng, tôi sẽ cho anh ta một nửa phần thưởng của tôi!"

Wow ~

Lời này vừa nói ra, lập tức không có người nào phản đối.

"Hãy chọn tôi! Tôi có khí lực lớn!"

"Hãy chọn tôi! Tôi có cơ bắp!"

"Hãy chọn tôi! Tôi có cơ thể khỏe mạnh!"

...

Trong phút chốc, vô số người hưởng ứng.

Quý Dữu quay đầu, nhìn chằm chằm vào chủ cửa hàng với vẻ mặt lo lắng. Chủ cửa hàng có chút do dự, việc di chuyển súng cũng nằm trong phạm vi kiểm tra, nhưng đối phương nói cũng không có vấn đề gì.

Đang lúc hắn giãy giụa, con lạc đà Manh Manh bên cạnh đột nhiên gãi móng: "Ngao ngao..."

Chủ cửa hàng lập tức không lo lắng nữa, gật đầu: "Được."

Quý Dữu lập tức mỉm cười: "Cảm ơn ông chủ! Ông chủ, ông thật rộng lượng và hào phóng, việc làm ăn của ông nhất định sẽ thịnh vượng lâu dài!"

Sau đó.

Chính là chọn lựa người làm công việc nặng cho mình.

Đôi mắt của Quý Dữu đảo quanh khán đài. Những người hưởng ứng trên sân khấu rất nhiệt tình, cổ vũ, ngẩng đầu và vẫy tay...

Nhạc Tê Quang hét lên: "Số 4444! Chọn baba a! Nếu cậu chọn baba-tớ, sau này baba sẽ không cười nhạo cậu là kẻ yếu đuối nữa."

Quý Dữu nghe thấy nhưng giả vờ như không nghe thấy.

Sở Kiều Kiều giơ cao tay nói: "Tớ! Tớ! Tớ! Tớ là người mạnh nhất trên khán đài!"

Thực vậy--

Quý Dữu đã cân nhắc và chọn Sở Kiều Kiều để "chuyển gạch" cho mình.

(*** Di chuyển gạch là một từ tiếng Trung ban đầu có nghĩa là di chuyển gạch. Trên Internet, từ này được dùng để chỉ một công việc vất vả, lặp đi lặp lại và không kiếm được nhiều tiền. Thuật ngữ này có nguồn gốc từ Baidu Tieba.)

Sở Kiều Kiều vui vẻ chạy vào trường bắn, đến bên cạnh Quý Dữu, chỉ trong vài giây, cô đã đem các thứ súng pháo mà Quý Dữu phí hết nữa ngày còn không có di chuyển được, toàn bộ đều nhấc lên và lắp ráp tốt, toàn bộ động tác liền mạch hoàn thành, hầu như không cần đến một phút.
  
Trâu bò!

Thật sự trâu bò!

Thật là một người gái trâu bò!

Quý Dữu: "...Cảm ơn."

Sở Kiều Kiều nhìn chằm chằm cô, mỉm cười: "Không cần khách sáo. Bạn học Quý Dữu, cậu thật sự lớn lên thật đẹp a."

Quý Dữu giơ tay, chỉ về phía cửa, nói: "Việc của cậu xong rồi, mau cút trở về vị trí của cậu ngồi đi a."

Thật sự là--

Sau khi nghe loại cái rắm cầu vồng này quá nhiều, mình hoàn toàn miễn nhiễm với nó.

Sau khi chuẩn bị tốt súng pháo và đuổi Sở Kiều Kiều đi, Quý Dữu bình tĩnh lại và bắt đầu cuộc thi bắn súng của mình. Mặc dù cô chưa bao giờ cầm loại súng này, nhưng khi tham gia cuộc thi cơ giáp trên Tinh Võng, cô đã bắn súng pháo hạt, kỳ thực khảo nghiệm cũng rất chính xác.

Có thể nói, Quý Dữu cũng không phải hoàn toàn không biết gì.
  
Ít nhất thì cô cũng có chút suy nghĩ và hiểu biết của riêng mình.

Quý Dữu nhìn chằm chằm vào hướng bia ngắm. Khoảng cách quá xa và bia ngắm quá nhỏ. Thật sự rất khó để bắn trúng nó chỉ bằng một phát bắn. Quý Dữu hướng về phía ống ngắm, lúc cố gắng nhắm chuẩn đến bia ngắm, cô nhận ra độ chính xác của Thẩm Trường Thanh, Nhạc Tê Nguyên, thật khó để đạt được.

Hơn nữa, Thịnh Thanh Nham lại nhẹ nhàng linh hoạt, không chút nào tốn sức, dễ dàng đến mức gần như không cần nhắm chuẩn, chỉ cần giơ tay là có thể bắn trúng hồng tâm một cách trực tiếp. Giống như cậu ta, trình độ bắn súng đến cùng đã đạt được trình độ đáng sợ như thế nào a?

Quả thực--

Quý Dữu thầm kinh ngạc.

Khó trách--

Sở Kiều Kiều và Thẩm Trường Thanh trước đó đều đã nói, Thịnh Thanh Nham rất mạnh mẽ, nhưng con hàng này bình thường rất lười biếng, không thích học tập hay thể hiện bản thân, nếu không thì gia hỏa này căn bản sẽ không ở trong trường học khiêm tốn như vậy.

Quý Dữu nhìn chằm chằm ống ngắm, trong lòng thầm thở dài, nhưng trên mặt lại không hề biểu hiện ra ngoài.

Ở đâu?

Bắt đầu từ đâu?

Tầm nhìn không rõ ràng chút nào. Ngoài ra, tại sao bia ngắm lại không đứng yên ? Nó thực sự đã di chuyển một chút.

Quá mức!

Độ khó này, vô ý đã tăng lên.

Trên khán đài, nhìn thấy Quý Dữu còn chần chừ, mọi người đều nói: "Bắn a! Nhanh lên a! Sao lại lề mề thế?"

Thời gian đang trôi.

Bên này, Thẩm Trường Thanh đã bắn ba phát, trúng đích.

Thịnh Thanh Nham thậm chí còn khoa trương hơn, anh ta bắn liên tiếp 5 phát và tất cả đều trúng đích.

Nhạc Tê Nguyên cũng bắn 3 phát, không mắc sai lầm nào.

Từ Châu thì sao?

Phát bắn đầu tiên của Từ Châu không trúng bia ngắm, sau đó anh ta bắn thêm hai phát nữa. Có lẽ anh ta đã nắm vững nhịp điệu và phương pháp bắn.

Trong số bạn bè của Quý Dữu, cô là người duy nhất không hành động.

Trên khán đài có người đã bắt đầu mất kiên nhẫn: "Lằng nhằng cái gì? Nhanh lên nha! Nếu cô không muốn làm thì để tôi làm!"

Xung quanh có rất nhiều tiếng bàn tán, hỏa lực từ những người chơi gần đó cũng bắn vào tai Quý Dữu, nhưng cô làm mặt nghiêm túc và ném tất cả ra sau đầu, mặc kệ, không nghe , không nhìn, cô nhìn chằm chằm vào bia ngắm đang chuyển động không ngừng, bắt đầu suy nghĩ về một vấn đề :

Mục tiêu này có bị ảnh hưởng bởi sự can thiệp tinh thần không?

Quý Dữu nghĩ đến liền làm, lập tức nói với Lão Ngũ ở trong thế giới tinh thần: "Lão Ngũ, chủ nhân-là ta đây có bị cười nhạo hay không là phụ thuộc vào cậu. Cậu phụ trách quấy nhiễu cái bia ngắm kia, làm cho nó không thể chuyển động. "

Lão Ngũ, người đang rượt đuổi và đánh nhau với Lão Lục trong thế giới tinh thần, đột nhiên cổ căng chặt khi nghe thấy điều này: [Chủ nhân, Lão Ngũ không thể làm được oa.....]

Thân là một đầu tơ thành thật, Lão Ngũ không bao giờ khoe khoang về bản thân hay nói dối nên ngay lập tức nói với chủ nhân rằng mình bất lực.

Quý Dữu: "Thử đi."

Không thử một chút, làm sao biết không được?

Không có cách nào, Lão Ngũ không thể làm gì khác hơn là phải cứng rắn và dùng hết sức lao về phía trước.

Nhưng--

Lão Ngũ dù có cố gắng thế nào thì cái bia ngắm di động kia vẫn giống như một đứa trẻ nhanh nhẹn và nghịch ngợm, căn bản không hề nghe lệnh của Lão Ngũ.

Đứng trên bục: "Mẹ kiếp! Cô ấy còn phải lằng nhằng bao lâu nữa? Nếu cô ấy lằng nhằng nữa thì lão tử sẽ phải ngủ cả ngày! Chẳng lẽ muốn lão tử ngủ ba ngày ba đêm mới biết được kết quả sao?"

...

Quý Dữu mắt điếc tai ngơ, nói với Lão Đại: "Lão đại, lại đây!"

Lão Đại so với Lão Ngũ cường tráng hơn. Tuy nhiên, dù Lão Đại làm việc rất chăm chỉ nhưng vẫn không thể kiểm soát được bia ngắm.

Lão Nhị, Lão Tam, Lão Tứ, Lão Lục, nhìn thấy Lão Đại cùng Lão Ngũ trông mệt mỏi sau khi làm việc quá sức, đều rụt cổ lại, sợ rằng mình cũng sẽ bị gọi tên.

Quý Dữu không nói thêm gì nữa, sau khi gọi vài sợi tinh thần ra làm việc, cô đã xác định được một điều:

Sợi tơ tinh thần lực của mình, không có cách nào quấy nhiễu vật chết. Vật chết, đặc biệt ám chỉ những vật thể như bia ngắm không có sự sống, không có trí thông minh, không có máy thu tín hiệu, không có sóng điện từ... tinh thần của chính mình quấy nhiễu không có tác động đối với bọn chúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top