Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 222 : Dưa Hấu Đưa Tới Huyết Án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy mấy chục quả dưa hấu tròn trịa này có giá bao nhiêu vậy?

Nếu một trái được tính dựa trên trọng lượng tối thiểu là mười kg, thì ở đây có bốn mươi hoặc năm mươi trái a. Vì vậy, chính xác chúng có giá trị bao nhiêu tín dụng?

Không được.

Không được..

Không được..

Đầu óc cô như ngừng hoạt động và cô không thể hình dung được điều gì.

Quý Dữu chỉ biết một sự thật: đống dưa hấu trước mặt cô là một khoản tiền khổng lồ!

Ngay khi thể lệ của cuộc thi được công bố, Quý Dữu nhìn về mười đối thủ còn lại, xua tay và nói một cách bá đạo: "Tôi khuyên chín người các cậu hãy nhận thua! Bởi vì hôm nay tôi, Quý Dữu, đến đây để tuyên bố rằng tôi sẽ chịu trách nhiệm về những quả dưa hấu này một mình."

Chín người: "..."

Thịnh Thanh Nham trợn mắt nói: "Kẻ cuồng tín vô liêm sỉ này từ đâu đến? Đề nghị kéo hắn xuống đánh chết!"

Thẩm Trường Thanh mở miệng, đột nhiên nói: "Ta đồng ý."

Nhạc Tê Nguyên giơ tay, chỉ vào chân mình, nói: "Ta đồng ý cả tay lẫn chân!"

Những người còn lại: "Vậy thì đừng nói nhảm nữa! Đánh chết cậu ta đi!"

Một luồng khí lạnh dày đặc lan ra bốn phía, Quý Dữu lắc lắc vai, mắng: "Các cậu đều là đồ không biết điều! Bà đây là để cho các cậu thức thời, nhưng các cậu khăng khăng không thức thời thì đừng trách tớ không khách khí."
  
Thịnh Thanh Nham nghiêng người nói: " nhân gia ha ha vào mặt cậu một cái a..."

Thẩm Trường Thanh mím môi: "Tớ sẽ không ra tay, nhưng tớ có thể cung cấp vũ khí, có ai nguyện ý ra tay trước không?"

Quý Dữu: "..."

Quý Dữu hít một hơi, bất ngờ liếc nhìn Thẩm Trường Thanh, nói: "Anh trai a, tại sao anh trai lại thay đổi? Sao anh trai thay đổi đến mức tôi cũng không nhận ra anh nữa."

Người thành thật--

Đột nhiên không còn thành thật nữa, cũng thật là có điểm đáng sợ.

Thẩm Trường Thanh quay đầu lại, nhìn Quý Dữu, nghiêm túc nói: "Tớ muốn ăn dưa hấu."

Quý Dữu: "..."

A~

Đàn ông!

Bình thường ra vẻ đạo mạo nhưng khi gặp đồ ăn, bản chất thật ngay lập tức lộ nguyên hình.

Tớ nhìn thấu cậu.

Bên này, Nhạc Tê Nguyên âm thầm xoa xoa miệng nói: "Đưa vũ khí cho tớ, tớ sẽ giết cô ta, nhưng trước tiên hãy tuyên bố tớ là chủ lực động thủ, và tớ muốn lấy phần lớn số dưa hấu này! Một phần năm phải là của riêng tớ."

Những người khác nghe vậy đều nói: " Việc thô bạo đánh chết cô ấy, cũng không phiền cậu động thủ a. Mấy người chúng tôi là đủ rồi. Hãy để chúng tôi làm. Chúng tôi có ba anh em và cũng không cần nhiều, một nửa là đủ cho chúng tôi rồi."

Thịnh Thanh Nham trợn mắt: "Mộng xuân thu!"

Thẩm Trường Thanh nói: "Tôi không đồng ý."

Nhạc Tê Nguyên nói: "Tôi cũng không đồng ý." Cậu vừa nói vừa dừng lại một chút, nhìn Thịnh Thanh Nham cùng Thẩm Trường Thanh, nghiêm túc nói: "Ba người chúng ta liên thủ, giết hết những người khác, sau đó thì chia đều nhé?"

Đôi mắt của Thịnh Thanh Nham ngay lập tức sáng lên: "Đây là một ý tưởng không tệ..."

Thẩm Trường Thanh ánh mắt hơi lóe lên, gật đầu: "Có thể."

Quý Dữu: "..."

Quý Dữu nhịn không được nói: "Tớ nói các cậu đủ rồi, các cậu thật không biết xấu hổ! Từ một nhóm người muốn bóp chết tớ, đến các cậu nội chiến, đến các cậu thành lập nhóm nhỏ để tranh giành lẫn nhau.... Tớ nói các cậu phần diễn cũng quá là nhiều a?"

Không chỉ các thí sinh, mà cả những khán giả xung quanh, nhìn những quả dưa hấu to tròn mọng nước này đều mất bình tĩnh. Âm thầm thảo luận: "Có nên giết chết 10 đối thủ cuối cùng này rồi chia dưa hấu cho mọi người không?"

"Tôi thấy được a."

"Chắc chắn, tôi sẽ làm điều đó."

"Được, tôi sẽ tham gia."

"Thứ tốt như vậy nhất định phải cho ta một phần."

"Các anh em, ngay cả phế vật cũng gia nhập nhóm, đưa tôi đi! Đưa tôi đi! Tôi có thể giết Quý Dữu yếu nhất trong đội của họ!"

Quý Dữu có đôi tai nhạy bén và rất giỏi phát hiện những giọng nói chửi bới, nói xấu và muốn đánh cô. Vì vậy, Quý Dữu nghe thấy câu nói này từ đám đông người xem. Cô nhìn theo hướng nhìn về phía trước và nhìn thấy một người cao lớn. Ẩn mình trong đám đông, dù đã cố gắng hết sức để giả vờ là một kẻ yếu đuối và đáng thương nhưng Quý Dữu vẫn để ý đến ánh mắt lén lút và lảng tránh của cậu ta!

Quý Dữu nheo mắt nguy hiểm: [ Tốt nha ! Tiểu Châu Châu, baba yêu thương cậu như thế, có thứ tốt khắp nơi đều nghĩ đến cậu. Vậy mà cậu lại âm thầm muốn đánh chết baba !]

Hừ!

Chờ xem!

Từ giờ trở đi, cậu sẽ không còn là đứa con yêu quý của baba nữa.

Bên này.

Từ Châu đột nhiên hất tay Trương Duệ đang ôm mình ra, đẩy cậu ta từ sau lưng ra, vẻ mặt tức giận nói: "Trương Duệ, cậu vừa rồi có chút quá mức rồi, tại sao lại đẩy tớ ra để gánh tiếng xấu a?"

Trương Duệ vỗ vỗ trán đầy mồ hôi, gượng cười nói: "Không phải vì cậu là con trai của cô ấy sao? Nếu cô ấy lại tức giận, có thể khai đao với cậu à ? Chắc chắn là không."

Từ Châu: "..."

Từ Châu tâm có chút mệt mỏi.

Trương Duệ nhìn chằm chằm vào những quả dưa hấu lớn đó và nói: "Đồ ngốc, cậu không hối hận lắm sao? Cậu đã đi đến vòng thứ tư, cư nhiên lại bị đạp một cái, sao cậu lại vô dụng như vậy?"

Từ Châu: "..."

Thanh niên ngốc nghếch Từ Châu chống trả, nói: "Tớ vô dụng, nhưng dù sao cũng đã lọt vào vòng thứ tư. Còn cậu thì sao?"

Trương Duệ: "..."

Từ Châu nói: "Cậu chẳng những vô dụng, còn xui xẻo."

Trương Duệ: "..."

Trương Duệ hít một hơi thật sâu và nói: "Tiểu Châu Châu, cậu không còn là Tiểu Châu Châu như trước nữa."

Từ Châu: "...Câm miệng! Tớ không đánh con gái, nhưng tớ không phải không dám đánh cậu?"

Trương Duệ: "..."

Trương Duệ cười ngượng hai tiếng và nói: "Này... anh em chúng ta, tại sao chúng ta lại nói về chuyện này nha? Đừng tức giận. Đó chỉ là một trò đùa mà thôi."

Từ Châu: "Đừng gọi tớ là Tiểu Châu Châu."

Cay mắt.

Một màn này xảy ra ở một góc khác, bởi vì không phải là nói xấu về bản thân nên Quý Dữu chắc chắn không quan tâm.

Dưa hấu to và ngọt.

Chủ quán nhìn mọi người, dù là thí sinh hay khách hàng khác, lúc này đều cho rằng mình có thể giải quyết hết dưa hấu, khóe miệng hiện lên một nụ cười, nghĩ thầm:

Những người chưa thấy qua cảnh tượng hoành tráng a, thật sự cho rằng tùy tiện ăn dưa hấu, há bụng ra là có thể ăn hết sao?

Ngây thơ!

Sau đó, chủ cửa hàng ngay lập tức an bài robot phục vụ cắt 10 quả dưa hấu có cùng trọng lượng, cắt thành từng miếng. Một miếng dưa hấu được cắt gọn gàng được đặt cạnh mỗi người chơi.

Khoảnh khắc dưa hấu được cắt ra, một mùi thơm tự nhiên phả vào mặt khiến ai cũng muốn chạy đến chộp lấy một miếng để thỏa mãn lòng thèm ăn của mình.

Chủ quán nói: "Quy tắc của cuộc thi dạ dày vương là ai ăn nhiều nhất và nhanh nhất sẽ thắng".

Quý Dữu giơ tay lớn tiếng hỏi: "Ông chủ, không có giới hạn phải không? Nếu không đủ cho chúng ta ăn, có thêm dưa hấu mới không?"

Chủ cửa hàng nghe câu hỏi này liền nghĩ thầm: Chuyện này càng ngây thơ hơn! Đây là một quả dưa hấu to nặng ít nhất cũng mười cân mỗi trái. 10 người này bụng có to đến đâu cũng không nhét hết vào được?

Ăn không đủ à?

Thêm cái mới?

Hoàn toàn không thể.

Chủ quán xua tay nói: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top