Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 277: Thưởng Phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy nhiệt quyết và sự tươi trẻ trên khuôn mặt của các học sinh, sắc mặt của Mục Kiếm Linh tuy lạnh lùng nhưng ánh mắt lại lặng yên nhu hòa một chút, giọng điệu lập tức dịu lại khi nói: "Bây giờ hãy chuẩn bị, toàn thể quay trở lại trạm vũ trụ."

Hiển nhiên, Mục Kiếm Linh không nguyện ý nói cho các học sinh biết mình đi đâu, trong thời gian vắng mặt đã xảy ra chuyện gì...

Các học sinh muốn hỏi nhưng vì giáo viên chắc chắn không muốn nhắc tới nên các em cũng không hỏi.

Sau đó--

Không ai bước tới để đặt câu hỏi.

Mục Kiếm Linh đang định dẫn học sinh rời đi, chợt nhìn thấy tài liệu tinh thú chất đống trên tinh hạm, khóe mắt cô hơi giật: Lúc trước cô lo lắng cho sự an toàn của học sinh nên không để ý tới hoàn cảnh xung quanh. Không ngờ những học sinh ngu ngốc này, cũng có lúc lại thông minh đến vậy.

Không tệ.

Rất không tệ.

Mục Kiếm Linh âm thầm hài lòng.

Quý Dữu cẩn thận đi tới, " Cái kia...cô giáo...em có thể nhờ cô một việc được không?"

Mục Kiếm Linh: "..."

Mục Kiếm Linh không có trả lời, ngược lại liếc nhìn đống tài liệu, sau đó đi về phía trước mấy bước, ngồi xổm xuống, chuyên tâm lật xem tài liệu của tinh thú cấp 6...

Quý Dữu đột nhiên cảm thấy may mắn và có một linh cảm xấu.

Sau đó--

Sau đó liền nghe được Mục Kiếm Linh đứng lên, vỗ tay nói: "Không tệ, đây chính là lôi báo tinh thú ta giết được ."

Quý Dữu thận trọng nói: “Cái đó…cô giáo…” Đây là những gì chúng em nhặt được, nhưng cô sợ, nên câu tiếp theo không dám nói. Thi thể con lôi báo tinh thú đó là cấp 6 đỉnh phong đáng sợ nhất trong số xác chết của Tinh thú.

Từ cơ thể của lôi báo tinh thú, có thể thấy nó bị một khẩu đại bác bắn vào đầu và một thanh kiếm khổng lồ xuyên qua tim.

Người giết nó có thủ pháp sạch sẽ, gọn gàng, linh hoạt, khiến học sinh ở đây vừa kinh ngạc vừa khâm phục không thôi...

Điều đó có nghĩa là gì?

Chứng minh đây là một chiến binh vô cùng mạnh mẽ với sức mạnh không thể đo lường được...

Bây giờ! ! !

Cô Mục Kiếm Linh lại tự mình thừa nhận việc này?

Chính cô ấy đã làm!

Không chỉ Quý Dữu đột nhiên không nói một lời, mà những học sinh khác cũng đều trầm mặc trong chốc lát.

Trước đây mọi người đều biết cô Mục Kiếm Linh rất lợi hại, thực lực của cô không có cách nào đánh giá, ngay cả trong toàn bộ Học viện quân sự Lãm Nguyệt Tinh còn có tin đồn cô Mục Kiếm Linh là người mạnh mẽ nhất trong số các giáo viên. Cô còn mạnh hơn Hiệu trưởng Hồng.........

Nhưng mà không đúng sự thật thì sao?

Không ai xác nhận.

Bây giờ - nhìn Mục Kiếm Linh bỏ tài liệu của con tinh thú này vào nút không gian của mình, không ai dám nói gì, cũng không ai dám hỏi... Ngay cả kẻ keo kiệt như Quý Dữu cũng không dám kêu lên.

Hồi lâu.

Mục Kiếm Linh nhìn quanh các học sinh đang ngậm miệng, trong mắt hiện lên một nụ cười, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng bình tĩnh nói: “Ta lấy lại lao động thu nhập của mình, có ai phản đối không?”

Tất cả học sinh: "Không, không, không... đây là điều mà giáo viên đáng phải nhận."

Mục Kiếm Linh hài lòng gật đầu: "Đúng vậy. Trong trường hợp này thì chính xác - trở về."

Nhìn tài liệu chất đống trong tinh hạm, cô giáo Mục Kiếm Linh cố tình làm ngơ, trong mắt hiện lên nụ cười, Quý Dữu chợt cảm thấy êm lặng cực kỳ, đồng thời trong lòng vô cùng nghi ngờ cô Mục đang đợi bên mình chủ động nói ra để cô ấy thay mặt thu thập nó.

Mục đích sao?

Nhất định là muốn mượn chuyện này để thu phí.

Chắc chắn.

Tuy nhiên, Quý Dữu đoán được ý đồ xấu xa của cô giáo, ngay trong nháy mắt, ân cần đi tới, trên mặt nở nụ cười: "Ai nha...Cô giáo, kỳ thật chúng em muốn nhờ cô giúp chúng em đóng gói những tài liệu này."

Mục Kiếm Linh nhướng mày: “A?”

Tới.

Tới.

Tới.

Quý Dữu kiên nhẫn chờ đợi...

Quả nhiên--

Mục Kiếm Linh nói: “Nhưng giáo viên sẽ không làm việc không công, ta sẽ thu 10% phí lưu trữ.”

Các học sinh:"……"

Quý Dữu thấp giọng nhắc nhở: "Cô giáo, có thể là nhiều quá hay không a?"

Mục Kiếm Linh nhướng mày: "Có nhiều không? Ta không nghĩ vậy a."

Quý Dữu nhìn Thẩm Trường Thanh, Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang... mọi người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, đều nghiến răng nghiến lợi gật đầu, Quý Dữu vẻ mặt đau khổ nói: "Vậy được rồi! Quyết định như vậy đi."

Sau đó Mục Kiếm Linh vung tay lên, giúp thu dọn tất cả tài liệu.

Quý Dữu hưng phấn không khỏi hỏi: "Cô giáo... Cái nút không gian này của cô có bao nhiêu mét khối a?"

Không gian càng rộng thì giá càng đắt, cô giáo Mục Kiếm Linh dễ dàng cất đi nhiều tài liệu như vậy mà không hề chớp mắt, vừa nhìn liền biết nút không gian của cô giáo tất nhiên là rất lớn.

Mục Kiếm Linh liếc cô một cái, nói: "Hỏi làm gì? Có đủ tiền mua không?"

Quý Dữu: "..."

Công thức quen thuộc này, giọng điệu quen thuộc này...

Quả nhiên đủ đâm tâm a.

Quý Dữu bĩu môi và im lặng.

Mục Kiếm Linh xua tay nói: “Chuẩn bị trở về.”

Các học sinh lần lượt lên cơ giáp, tiến vào buồng lái, kết nối tinh thần với cơ giáp, lúc này Mục Kiếm Linh cũng mở ra cửa khoang của tinh hạm, đi đầu một bước tiến vào không gian, các học sinh lần lượt nhảy theo ra ngoài.

Lần này Mục Kiếm Linh không phải từ phía trước dẫn đầu, mà là để cho Thẩm Trường Thanh và Thịnh Thanh Nham làm đội trưởng dẫn đầu đội, còn cô thì hộ tống đội ở phía sau.

Khoảng một giờ sau, mọi người trở về căn cứ Trạm vũ trụ Đào Viên an toàn.

Cả ngày trải qua đủ thứ chuyện, các học sinh đều có chút mệt mỏi, muốn về ký túc xá sớm ngủ một giấc, kết quả vừa bước ra khỏi buồng lái máy móc, bọn họ đột nhiên nghe thấy Mục Kiếm Linh nói: “Bây giờ công bố thưởng phạt.”

Các học sinh:"???"

Còn có cái này?

Mục Kiếm Linh nói: "Nhạc Tê Quang liều lĩnh và bốc đồng, gây thiệt hại cho cơ giáp. Phần thưởng học phần sẽ bị hủy, bị trừ 10 tích phân và cậu ta sẽ bị phạt dọn dẹp phòng huấn luyện trong một tháng sau khi trở lại trường học."

Nhạc Tê Quang: "..."

Mục Kiếm Linh liếc cậu ấy một cái: “Có phản đối gì không?”

Nhạc Tê Quang há miệng, cuối cùng đành phải nghiến răng nghiến lợi nuốt xuống, "Không có ... Không có."

Lấy Nhạc Tê Quang khai đao tại chỗ, hơn nữa đao này là một tích chí mạng, khiến những học sinh khác đều kinh hãi mở to đôi mắt ngây thơ, hận không thể trên mặt mình viết đầy mấy chữ" người tiếp theo không phải là tôi".

Mục Kiếm Linh nhìn quanh, nhếch môi nói: “Những người còn lại biểu hiện rất tốt, đều được cộng 20 tích phân. Trong đó, Quý Dữu, Thẩm Trường Thanh, Thịnh Thanh Nham, Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Nguyên biểu hiện xuất sắc, và sẽ được cộng 10 tích phân."

Quý Dữu vui mừng khôn xiết, và khuôn mặt của những người khác đều tràn ngập niềm vui.

Vốn dĩ mọi người đều cho rằng như vậy là xong, nhưng Mộc Kiếm Linh đột nhiên nói: "Từ Châu——"
Dáng người khôi ngô, cao lớn như Từ Châu, lúc này cũng không khỏi run một cái.

Mục Kiếm Linh tiếp tục nói: "Louis, Lance, Giang Phương... các người thiếu kinh nghiệm thực chiến, phản ứng chậm chạp. Sau khi huấn luyện đặc biệt kết thúc, mỗi ngày các người sẽ phải luyện tập thêm một giờ."

Phù~

Từ Châu, Louis, Lance, Giang Phương... những người này trong nháy mắt thở nhẹ nhõm một hơi: chỉ cần không phải trừ tích phân, đặc biệt là học phần, mọi chuyện đều ổn.

Thế là--

Trong số mọi người, chỉ có Nhạc Tê Quang có kết cục bi thảm đến mức người ta nhìn không đành lòng.

Nhạc Tê Quang sắc mặt âm trầm, nhưng dù cậu ta có tức giận cũng không dám lên tiếng.

Mục Kiếm Linh nói: “Giải tán, mọi người trở về nghỉ ngơi đi.”

Quý Dữu vội vàng nói: "Cô giáo... Cô có thể đưa chúng em tài liệu Tinh Thú được không?" Cái này - không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất* a, đề phòng nếu cô giáo thật sự quên chuyện này, kết quả tiếp theo sẽ như thế nào? Tất cả tài liệu đều thuộc về cô ấy?

***Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất:
Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra. Đây là câu thành ngữ Trung Quốc, "nhất vạn" chỉ việc gì đó có khả năng sảy ra cao, có thể lặp lại nhiều lần.
Vạn nhất nghĩa là: Lỡ như, chẳng may.
Không sợ thất thoát những cái lớn chỉ sợ không may: Nó có nghĩa nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. Đây cũng là một lối chơi chữ, luyến láy 2 từ nhất vạn (10.000) và vạn nhất (1/10.000)

Quý Dữu không dám đánh cược.

Mục Kiếm Linh: "..."

Mục Kiếm Linh mắng: “Chỉ là một ít rác như vậy, ta có thể nuốt của các người à”

Nói xong, cô ném hết tài liệu ra.

Quý Dữu cười hắc hắc: "Sao có thể như vậy được? Em không phải lo lắng những thứ rác này sẽ chiếm chỗ của cô giáo, làm chậm trễ công việc của cô giáo sao?"

Nói xong, cô nhanh chóng tìm một chiếc xe tải, gọi các bạn học và chất các tài liệu vương vãi lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top